Edit: Tammie
Thời còn đại học Chu Tiểu Tường từng nghĩ đến chuyện mua một căn hộ, lúc ấy tính đi tính lại chỉ có hai anh em cậu và Tiểu Vũ, chỉ cần một căn hộ dành cho người độc thân là đủ lắm rồi, lúc ấy cậu còn nhìn căn hộ 30m2 của người ta mà chảy nước miếng cả ngày, nào nghĩ đến chuyện không lâu nữa mình sẽ may mắn nhận được một căn hộ lớn gấp đôi?
60m2 đối với người khác có thể nói là rất nhỏ, thế nhưng đối với cậu mà nói thì tuyệt đối đủ xài, hơn nữa trần lại cao, tính ra thì có thể tiện dụng diện tích không ít.
Chu Tiểu Tường mời Cao Dục đi ăn, vô cùng vui vẻ cùng y kề vai sát cánh, hớn ha hớn hở: “Trước kia bà nội coi bói cho tôi, nói số tôi có quý nhân tương trợ, coi rất chính xác, Cao Dục chính là quý nhân trong đời tôi a!”
Tiêu Bùi Trạch nhìn bọn họ thân mật không khoảng cách, bộ dáng hận không thể kết thành cặp sinh đôi, sắc mặt tối sầm, ánh mắt lóe lên vài tia lạnh lùng.
Cao Dục nhận thấy ánh mắt đố kỵ cùng cảnh cáo của ai đó, nhắm mắt dịch xa người Chu Tiểu Tường, cười gượng: “Tiểu Tường Tử này, nói chuyện cũng để ý để tứ nha, quý nhân thì quý nhân, chớ gì mà quý nhân trong đời, cái cụm từ này á, nghe giống như số mệnh tôi với cậu đã có duyên phận ước định sẵn vậy!”
Không giải thích thì còn ổn, giải thích xong, cái mặt Tiêu Bùi Trạch càng đen hơn, một tay túm Chu Tiểu Tường qua ngồi bên cạnh mình, mặc kệ cậu giãy dụa thế nào cũng không buông tay, hắn lại còn ghé đến bên tai cậu thấp giọng nói: “Lộn xộn nữa coi chừng tôi hôn em ngay trước mặt cậu ta!”
Cả người Chu Tiểu Tường cứng ngắt, quay đầu tức giận trừng hắn.
Khóe miệng Tiêu Bùi Trạch cong lên, nửa cười nửa không: “Miệng cậu ta rộng lắm, lát nữa sẽ thét lên, mọi người xung quanh đều có thể thấy. Em thử xem?”
Chu Tiểu Tường không thở ra hơi, sượng mặt, xém nữa nghẹn chết, trừng hắn cả buổi không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn ngồi xuống.
Cao Dục nhìn cậu từ một chú sư tử xù lông biến thành một em cừu dịu hiền, hi hi ha ha vui vười.
Tiêu Bùi Trạch mặc dù biết Cao Dục thích phụ nữ, nhưng nhìn hai bọn họ dán chung một chỗ vẫn nổi máu ghen. Lúc tối về nhà hắn sử dụng phu-quyền, cầm bản thiết kế của Chu Tiểu Tường trong tay, hắn bắt đầu tiến hành vào công việc: “Thiết kế gian phòng của chúng ta phải sửa lại.”
“Sửa sao?” Chu Tiểu Tường ngồi trên tấm thảm, chống cùi chỏ lên bàn trà, miệng ngậm bút, khó hiểu nhìn hắn: “Không phải hôm qua anh nói rất được sao?”
Tiêu Bùi Trạch chỉ chỉ vào tờ giấy: “Bỏ tủ quần áo, bỏ bàn làm việc, giường cũng bỏ luôn.”
Chu Tiểu Tường há hốc mồm, cây bút 'lạch cạch' rơi xuống trên bàn trà thủy tinh: “Anh bị bệnh hả, giường không có thì còn gì là phòng ngủ?”
Tiêu Bùi Trạch vỗ bản vẽ xuống bàn, khí thế dọa người mà nhìn cậu: “Cả phòng làm sàn gỗ nổi, ga trải giường, chăn mền, thảm, tùy em chọn, nói chung là vừa vào là có thể ngồi ở bất cứ đâu.”
“Tại...tại sao?” Chu Tiểu Tường bị hắn nhìn chòng chọc đến tê đầu.
“Để có thể làm (Zuò) ở bất cứ đâu.”
“Sao lại muốn ngồi (Zuò) ở bất cứ đâu? Anh bao nhiêu tuổi rồi mà còn muốn ngồi lung tung?”
“Tôi nói là có thể tùy chỗ mà làm(Zuò).”
“Đúng rồi, thì tôi đang hỏi anh sao lại muốn tùy chỗ mà ngồi(Zuò)!”
“Tôi nói là tùy chỗ mà...” Tiêu Bùi Trạch đột nhiên thu hồi khí thế, ánh mắt lộ ra vẻ bỡn cợt: “...Làm (Zuò).”
Chu Tiểu Tường ngốc ngốc nhìn hắn: “Thì tôi đã nói là tùy chỗ mà ngồi (Zuò)...”
Ý cười của Tiêu Bùi Trạch càng đậm, dán đến gần chóp mũi của cậu, nhìn thấy vẻ mặt cậu mờ mịt, liền nhẹ chạm vào môi cậu một cái, thấp giọng phun ra một chữ: “Làm. (Zuò)”
“Z...” Chu Tiểu Tường sửng sốt một giây, đột nhiên đầu óc “ông” lên, máu cả người dồn hết lên mặt, trừng mắt đưa tay đẩy hắn ra: “Cút mịe anh đi!”
Tiêu Bùi Trạch sáp lại gần cậu, chữ nào thoát ra khỏi miệng là mập mờ chữ nấy: “Hiểu rồi?”
“...Lưu manh!” Chu Tiểu Tường đưa chân đạp vào đầu vai hắn, bi phẫn chỉ chỉ ngón tay: “Anh anh anh...t*ng trùng ngập não!”
Tiêu Bùi Trạch tóm lấy chân cậu để nó vòng quanh lưng mình, lại bắt lấy tay cậu kéo cậu lại gần, ý cười đầy đôi mắt, tay kia thì xấu xa bóp hông cậu: “Thiết kế kiểu đó có phải rất thích hợp để lăn giường hay không? Thật không tồi.”
Chu Tiểu Tường bị hắn sờ, toàn thân nhũn ra: “Không...không tồi con em anh!”
Tiêu Bùi Trạch ôm cậu trong lòng, liếm nhẹ vành tai cậu, hơi thở nóng rực chui vào tai: “Chịu thiết kế này không?”
Mặt Chu Tiểu Tường bắt đầu nóng lên, giọng nói đều lắp bắp: “Thiết...Thiết kế cái dell...Không chịu.”
“Thực sự quá đáng tiếc, còn chưa có dịp chuyển chỗ, ở chỗ này lăn là đủ rồi.” Tiêu Bùi Trạch nghe thấy hơi thở dồn dập của cậu, giọng nói càng khàn hơn, nói xong liền đưa tay đẩy cậu ngã xuống nền.
Chu Tiểu Tường trợn to mắt, giằng co: “Không dược, tôi còn phải làm việc, để tôi dậy!”
“Đêm nay không cần làm việc, chúng ta làm ít chuyện đứng đắn đi.” Tiêu Bùi Trạch cười nhẹ cắn vành tai cậu, chậm rãi hôn dọc đường cong nơi cổ, đường nhìn rơi đến trên hầu kết chuyển động, liền một ngụm cắn tới.
“A...” đầu óc Chu Tiểu Tường biến thành tương hồ, miệng còn phí công mắng chửi: “Đồ khốn...”
Tiêu Bùi Trạch nghe thấy hơi thở gấp gáp của cậu, giống như có thể nghe được tiếng nhịp tim bừa bộn của hắn, động tác dịu dàng biến thành sấm rền gió cuốn, hai ba lượt đã cởi phăng áo quần cậu.
Chu Tiểu Tường hoàn toàn không còn phân biệt được nam bắc...
Cũng khó trách Tiêu Bùi Trạch biểu hiện đói khát như thế, gần đây tối nào Chu Tiểu Tường cũng bận rộn như con thoi, ngã lưng xuống là liền ngủ, nào cho hắn có cơ hội thân thiết.
Một mặt lắp đặt thiết bị, ngoại trừ phòng khách thoáng đến trần, thì không gian khác tăng thêm tầng lỡ, vách ngăn phòng cũng khá ổn, tính an toàn của tầng lỡ cũng tính toán xong, bắt đầu làm đến phần điện nước chờ thi công phần nền, những việc này Chu Tiểu Tường phải bớt thời gian đi trông coi.
Mặt khác thì làm việc, hai bộ dự án đã làm xong, sau đó lại làm thư dự thầu dưới sự chỉ đạo của Tiêu Bùi Trạch, xem như là đã gần kết thúc công việc.
Tuần sau, Tiêu Bùi Trạch sẽ đi công tác một chuyến, mang theo bên mình mấy kiện tướng đắc lực đi tham dự đấu thầu. Nhìn cường độ làm việc này mà nói, kẻ ngu si cũng biết hạng mục này quan trọng thế nào, Chu Tiểu Tường nào dám chậm trễ, mỗi ngày đối mặt với người nào đó cầu hoan đều sẽ giơ chân lên: “Cút, chờ tôi làm xong mấy thứ này đã.”
Tiêu Bùi Trạch xem như là mang đá đập chân mình, đành phải nhẫn nhịn, nếu không phải hôm nay bị Cao Dục kích thích, phỏng chừng hắn có thể nhịn đến khi công tác trở về, giờ nhịn không được, đem Chu Tiểu Tường ăn sạch từ trong ra ngoài, cả người khắc đầy dấu hôn.
Lúc tắm Chu Tiểu Tường còn mơ mơ màng màng, nửa mê nửa tỉnh, Tiêu Bùi Trạch thấy sau ót có chút xót, xoay cái gương soi sau cổ, khóe miệng cong lên đầy ý cười, ôm Chu Tiểu Tường đến giường, hôn lên môi cậu: “Bảo bối thật nhiệt tình!”
Chu Tiểu Tường cố sức mở mắt ra, trả về cho hắn một chữ: “Cút.”
Một tuần sau, Tiêu Bùi Trạch đi công tác đến nơi khác, trước khi đi một ngày, buổi tối cậu bị hắn đùa đến nửa chết nửa sống, lăn qua lăn lại xong hắn ôm cậu vào lòng hôn hít, thấp giọng nói: “Mấy ngày nay em mệt đến kém sắc mặt, mai đừng đi làm, tôi giúp em nghỉ 3 ngày.”
“Hả?” Chu Tiểu Tường vốn đang buồn ngủ, vừa nghe thấy câu này liền tỉnh cả người: “Anh cho tôi nghỉ? Bộ nhân sự không cảm thấy kỳ quái sao, tôi làm sao để anh xin giúp được?”
“Không sao, cứ nói trước với Hồng Xuyên, anh ta là quản lý ở bộ phận của em, nước chảy xuôi* không thành vấn đề.” (ý anh là xin từ trên xin xuống ấy mà)
“Hồng Xuyên sẽ không cảm thấy quái à?”
“Anh ta cũng là một ông chú rồi, không đến mức nhiều chuyện như mấy cô ở bộ nhân sự.” Tiêu Bùi Trạch cười cười: “Dù sao thì tôi cũng không có ý định che giấu.”
Tiêu Bùi Trạch đi công tác ba ngày, Chu Tiểu Tường nghỉ ngơi ba ngày, đối với sự dàn xếp này Chu Tiểu Tường chỉ có thể bĩu môi: “Ngang ngược, phép đều đã xin, tôi còn có thể làm gì? Vừa hay tôi đây đi xem phòng ở.”
“Phòng ở ít xem 3 ngày thì có sao đâu? Mấy ngày qua em thức đêm nhiều rồi, ở nhà nghỉ ngơi đi.”
“Oh.” Chu Tiểu Tường gật đầu, nhìn hắn một lát rồi nói: “Vậy anh để tôi nộp bộ dự án thứ nhất lên làm gì? Rõ ràng bộ thứ hai tốt hơn mà.”
Tiêu Bùi Trạch suy nghĩ một chút, đáp: “Công ty có người không an phận, tạm thời còn chưa biết là ai, bộ thứ hai kia cứ để tôi mang theo.”
Chu Tiểu Tường giật mình, thoáng cái bật dậy khỏi giường: “Sao kia? Cái gì gọi là có người không an phận? Xảy ra chuyện gì?”
“Không sao, em yên tâm.” Tiêu Bùi Trạch kéo cậu nằm xuống ôm lấy, cọ cọ thái dương cậu: “Giờ tôi còn chưa rõ, chờ điều tra ra mới có thể xác định, đến lúc đó em sẽ biết.”
Chu Tiểu Tường nhìn giọng điệu hắn chắc chắn như thế, thoáng yên tâm: “Ừ.”
Ngày hôm sau, Chu Tiểu Tường cũng xin nghỉ cho Tiểu Vũ, hai anh em giống như cả đời thiếu ngủ, ngủ một mạch thẳng tới trưa mới dậy ăn cơm, buổi chiều lắc lư đến căn hộ mới nhìn một chút, điện nước đều đã chuẩn bị xong, giờ đang ốp gạch phòng vệ sinh.
Chu Tiểu Tường đi lòng vòng, lại hỏi một ít về thời hạn thi công, cảm thấy đây đúng là thời gian để chọn nền lát sàn. Cậu vẫn muốn nội thất lắp đặt có hiệu quả ấm áp, cho nên ngoại trừ phòng bếp và phòng vệ sinh, những nơi khác đều lát sàn, kể cả phòng khách.
Buổi tối Tiêu Bùi Trạch không có nhà, lúc Chu Tiểu Tường gọi điện thoại cho hắn cả người không được tự nhiên, từ khi bọn họ xác định quan hệ đến nay, đây là lần đầu tiên xa cách, tuy rằng chỉ mấy ngày, nhưng cậu nằm trên giường lăn qua lăn lại, trằn trọc mãi, luôn cảm thấy giường quá lớn, phòng cũng quá rộng, lúc mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ còn lẩm bẩm: Quả nhiên nhà nhỏ vẫn tốt hơn.
Buổi sáng ăn điểm tâm, Chu Tiểu Tường nhàn nhã đi chọn vật liệu, lúc chọn được vật liệu lát sàn còn muốn chụp hình cho Tiêu Bùi Trạch nhìn, nhưng nghĩ lại, không chừng hắn còn đang bận, hơn nữa cũng đã sớm nói toàn bộ chuyện lắp đặt là do mình thu xếp, cho nên liền cất điện thoại đi.
Ngay lúc cậu đang do dự có nên gửi ảnh chụp điện thoại hay không, thì bên kia Tiêu Bùi Trạch đang tham gia đấu thầu lại gặp rắc rối không nhỏ. Công ty đối thủ cạnh tranh lấy ra một tập tài liệu, giống như bộ dự án mà Chu Tiểu Tường nộp lên, ngoại trừ thông tin công ty không giống nhau thì nội dung bên trong không sai một chữ.
Mấy nhân viên cấp cao đi theo há hốc mòm, sau đó liền bối rối. Tiêu Bùi Trạch quan sát sắc mặt bọn họ một lát rồi bình tĩnh rút ra bộ phương án thứ 2, rồi lại im lặng quan sát bọn họ.
Kết thúc đấu thầu, Tiêu Bùi Trạch gọi điện thoại về công ty, sai nhân viên có liên quan lập tức tra các email gần đây nhất của Chu Tiểu Tường, đồng thời phân phó không nên lộ ra, ảnh hưởng đến công tác của người khác.
Mới cúp điện thoại không được bao lâu, Quý Nguyệt đã gọi điện thoại lại, bảo là chuyện Chu Tiểu Tường có liên quan đến việc tiết lộ thương nghiệp cơ mật của công ty đã truyền khắp công ty.
Tiêu Bùi Trạch đen mặt, đi tới chỗ yên tĩnh nói hết một lượt tên những người đang cùng đi công tác, lạnh giọng dặn dò Quý Nguyệt: “Tra ra danh sách tin nhắn với số điện thoại liên lạc trong vòng hai giờ gần nhất của bọn họ!”
“Được!” Quý Nguyệt dứt khoát cúp điện thoại.
Về phía công ty, mấy nhân viên nòng cốt bên bộ kỹ thuật vừa mới được nhận lệnh lặng lẽ tra chuyện này trong im lặng, ai dè vừa mới bắt đầu, toàn bộ công ty đã nổ tung, tin tức lập tức sôi sục truyền đi.
Hiệu suất của bộ kỹ thuật vô cùng cao, giờ tan sở chỉ cách có 2 tiếng đồng hồ đã tra xong mọi thứ, mặc dù trong hòm thư của Chu Tiểu Tường không để lại dấu vết gì, thế nhưng trên server vẫn còn lưu rành rành email của cậu với đối thủ cạnh tranh.
Vương 'mập' nghe tin này, vẻ mặt khó tin, nhanh chóng gọi điện cho Chu Tiểu Tường: “Tiểu Tường Tử, hôm nay cậu không đi làm à?”
“À, không.” Chu Tiểu Tường cười cười: “Tôi xin nghỉ.”
“Sao cậu lại xin nghỉ lúc này?” Vương 'mập' nghe thấy liền nóng nảy: “Tuy rằng anh béo này rất tin tưởng cậu, thế nhưng tôi không thể không nói, cậu lại nổi tiếng rồi!”
Chu Tiểu Tường khỏ hiểu hỏi: “Nổi tiếng cái gì?”
“Cậu gặp phải đại sự rồi! Tiết lộ thương nghiệp cơ mật của công ty, tội này khá lớn đấy!” Vương 'mập' gấp đến độ bốc hỏa: “Cậu mà không có chứng cứ ngoại phạm là bị sa thải liền đó! Lý lịch cũng bị bôi đen!”
Chu Tiểu Tường ngây ngẩn cả người, im lặng một lúc lâu, nghĩ một chút đến chuyện công việc gần đây cùng với những lời Tiêu Bùi Trạch đã nói, nuốt xuống sáu chữ “Tôi có chứng cứ ngoại phạm” vào bụng, cậu bình tĩnh đáp lại: “Xui thật, bị tra ra rồi hả?”
Vương 'mập': “...”