Lão Tử Không Phải Kẻ Ngốc

Chương 8: C8: Bạch tô tô ấm ức




Cửa hàng trưởng cửa hàng Ryan lấy nhẫn kim cương Trái Tim Của Những Vì Sao ra từ quầy không chút do dự, kích động giới thiệu:

"Chiếc nhẫn kim cương này xuất xứ từ công ty trang sức Michael ở Nam Phi, trải qua quá trình gia công bốn mươi bảy bước, được khắc bởi tám người thợ thủ công."

"Để có được chiếc nhẫn kim cương này, có thể nói cậu Diệp đã bỏ ra cái giá trên trời. Nhưng mà tiền bạc chỉ là phụ, còn tấm lòng của cậu Diệp đối với cô mới là quý giá nhất."

"Tôi vẫn luôn không hiểu người phụ nữ như thế nào mà xứng đáng để cậu Diệp trải qua biết bao gian khổ như thế. Hôm nay gặp được cô Bạch, cuối cùng tôi cũng đã hiểu."

Cửa hàng trưởng cửa hàng Ryan tuôn lời thoại a dua nịnh hót đã luyện tập mười mấy lần ra như máy khâu.

Nhà họ Diệp là nhà giàu nhất Kim Lăng, Diệp Phong lại là con trai độc đinh của dòng họ, ông ta nịnh hót Bạch Tô Tô như vậy nhưng thực chất là nịnh Diệp Phong.

Cuối cùng, ông ta còn nhìn về phía Diệp Phong theo bản năng như muốn nói, biểu hiện của tôi được chứ.

"Nhẫn kim cương đẹp quá!"

Lâm Phượng Kiều không nén được mà thốt lên, toàn bộ Trái Tim Của Những Vì Sao là một màu xanh tối của bầu trời đêm, ở dưới ánh đèn, nó tỏa ra ánh sáng nhạt như sao trời.


Đá trên nhẫn kim cương cũng không lớn, vừa hợp tay khiến cho Lâm Phượng Kiều nảy lên suy nghĩ muốn đeo thử.

Nhưng lý trí của cô ta vẫn kìm nén được nỗi xúc động ấy.

Không chỉ có Lâm Phượng Kiều, ngay cả Bạch Tô Tô cũng nhìn đến mức ngây dại, nhẫn kim cương đã ở trước mặt cô ta, không có người phụ nữ nào có thể ngăn cản được sức hút của nó.

Đây là quà mà anh Diệp Phong tặng cho mình nhân ngày Lễ Tình Nhân sao?

Mới đầu, khi nghe bạn thân nói, cô ta cũng không để tâm, nhưng không hiểu sao lúc này cô ta lại cảm động.

Xem xét tấm lòng lần này của anh Diệp Phong, mình có thể tha thứ cho hành động xé hợp đồng đầu tư của anh ở bữa cơm tối hôm ấy.

Chỉ có Cố Vân Tương đứng bên cạnh là cảm thấy không được tự nhiên.

Cô ấy là bạn gái mà Diệp Phong chính miệng thừa nhận nhưng viên kim cương này lại là quà dành cho người phụ nữ khác.

Cố Vân Tương rất thông minh, mình mới vừa về Kim Lăng, hôm nay lại vừa nhìn thấy anh Diệp Phong, chắc chắn chiếc nhẫn kim cương này không phải dành cho mình.

"Cô Bạch Tô Tô, đến đeo thử đi."

Cửa hàng trưởng cửa hàng Ryan tiếp tục nịnh nọt.

Bỗng nhiên, Diệp Phong cau mày nói: "Cửa hàng trường Vương, có phải ông nhầm lẫn ở đâu rồi không, chiếc nhẫn kim cương này là quà cho bạn gái tôi."

"Bạn gái?"

Cửa hàng trường Vương hơi hẫng, rõ là lần trước anh đã nói sẽ tặng cho cô Bạch Tô Tô.

Chẳng lẽ, hai người thành người yêu nhanh như vậy sao?


Nhưng là một người lão làng, sao cửa hàng trường Vương lại không biết nhìn mặt nói chuyện chứ. Ngay lập tức, ánh mắt của ông ta đã dời sang người phụ nữ đứng gần Diệp Phong nhất.

Ông ta chuyển hướng, đưa nhẫn kim cương tới, cười nói: "Thật lòng xin lỗi quý cô đây, là do tôi đây có mắt như mù, không phát hiện ra cô mới là cô gái xinh đẹp nhất."

"Đá quý đắt giá nhất và người phụ nữ xinh đẹp nhất, dù là chọn nhẫn kim cương hay chọn bạn gái, cậu Diệp đều thực sự có mắt nhìn."

"Ôi chao, quý cô này, chiếc váy trắng cổ điển trên người cô thực sự quá đẹp. Nếu như đeo theo chiếc nhẫn kim cương nãy nữa thì cô chính là người đẹp số một Kim Lăng!"

Cửa hàng trường Vương lại bắt chước nịnh nọt thêm lần nữa, hại Cố Vân Tương không còn gì để nói, sau đó chuyển buồn thành vui.

"Đến đeo lên thử xem."

Diệp Phong cầm chiếc nhẫn kim cương đeo lên ngón tay áp út trên bàn tay phải của Cố Vân Tương, đây là vị trí đặc biệt dành cho người yêu.

"Thực sự quá đẹp, tôi đã nói mà, quý cô đây mới là người phụ nữ xinh đẹp nhất."

Cửa hàng trường Vương tiếp tục ra sức nịnh.

"Đây là mà cửa hàng trưởng của cửa hàng trang sức gì chứ, có mà đồ nịnh hót thì có."


Lâm Phượng Kiều không nén được mà lẩm bẩm.

Bạch Tô Tô cũng cảm thấy chán ghét, cô ta vừa mới có một chút cảm động đối với Diệp Phong, cuối cùng chưa kịp cảm động xong thì nhẫn kim cương đã yên vị trên ngón tay Cố Vân Tương.

Vừa nhìn thấy dáng vẻ cảm động và vui mừng của Cố Vân Tương, trong lòng cô ta chợt thấy khó chịu.

Không chỉ có Bạch Tô Tô khó chịu mà cửa hàng trưởng Vương cũng khó chịu, câu lẩm bẩm vừa nãy của Lâm Phượng Kiều đã bị ông ta nghe thấy, ông ta bèn mắng lại:

"Quý cô này, uống thuốc lung tung thì được chứ nói lung tung là không được đâu nhé. Những lời vừa đây của tôi đều xuất phát từ tận đáy lòng, là sự khen ngợi thật lòng. Cô đâu có xinh đẹp, sao mà hiểu được!"

"Tôi, tôi không xinh đẹp?"

Hai mắt Lâm Phượng Kiều trợn to như sắp rớt ra đến nơi. Mặc dù nhan sắc của mình chưa bằng hai người xinh đẹp tuyệt trần là Bạch Tô Tô và Cố Vân Tương nhưng dù sao cũng được tám phần chứ.

Ông giải thích tôi nghe coi, cái gì gọi là không xinh đẹp hả, con mẹ nó cái gì là không xinh đẹp hả!

Nhưng đứng trước mặt Diệp Phong, cô ta không dám hành động thô lỗ nên không phản bác cửa hàng trường Vương.