Lao Tù Ác Ma

Quyển 6 - Chương 32: Nỗi bất an to lớn




Nhưng là, tất cả những điều này đều chỉ do hắn tự biên tự diễn, bởi vì sự thật rằng Lăng Nghị không hề yêu hắn, người cậu ta yêu là Mạnh Truyền Tân.

Phục Luân buông miệng Lăng Nghị ra, viên thuốc đã bị Lăng Nghị ngăn ở nửa dưới yết hầu, Lăng Nghị ngắt lấy cổ của chính mình dùng sức khạc ra, tác dụng của loại thuốc kia mạnh mẽ đến mức nào Lăng Nghị biết rất rõ, cậu nuốt vào nhiều như vậy, sẽ tuyệt đối ở trên đài đấu giá mất sạch lí trí.

“Phục Luân tôi cầu xin anh…. ” Lăng Nghị đột nhiên nắm lấy một góc quần của Phục Luân, ngước đầu lên, trong đôi con ngươi đen láy là tràn đầy nước mắt, cậu kinh hoảng nhìn Phục Luân, thanh âm run rẩy như đang khóc “Cầu xin anh…. tôi cầu xin anh….”

Nhìn Lăng Nghị như vậy, tâm Phục Luân như bị ai đó bóp nghẹt đau nhói, nghe được Lăng Nghị cầu xin hắn như vậy xem như mục đích của chính mình đã đạt được, Phục Luân cười khinh bỉ, vừa định khom người nâng Lăng Nghị dậy, liền nghe được Lăng Nghị tiếp tục cầu xin.

“Cầu xin anh…. giết tôi, giết chết tôi, tôi cầu xin anh để tôi chết đi…. cầu xin anh…”

Hai nắm tay Phục Luân siết chặt lại, hồi lâu mới khống chế được tâm tình sắp bạo phát, hắn đột nhiên đá cái chân đang bị Lăng Nghị níu lấy, cúi người thô bạo túm cổ áo Lăng Nghị lên, trực tiếp ném Lăng Nghị vào bên trong cái lồng sắt, tiếp đó lập tức đóng cửa lồng sắt lại.

“Em cứ ở trong này chờ đi!” Phục Luân hung ác nhìn Lăng Nghị chật vật trong chiếc lồng sắt âm u gầm nhẹ nói.

Lăng Nghị không mất khống chế như lúc nãy nữa, cậu trượt theo thanh sắt ngồi xuống, dùng ánh mắt căm hận ác độc chưa từng có trừng trừng nhìn Phục Luân bên ngoài lồng sắt, tiếp đó chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Lăng Nghị như vậy lại càng khiến Phục Luân thêm mất khống chế, hắn hừ lạnh một cái lớn tiếng nói “Đem vải che khuất cái lồng này cho tôi!”

Phục Luân vừa dứt lời, lồng sắt đã được một tên thủ hạ dùng tấm vải màn lớn vừa nãy một lần nữa che phủ đi, thời khắc cuối cùng khi thân ảnh Lăng Nghị biến mất sau tấm màn, Phục Luân nhìn thấy Lăng Nghị chậm rãi mở hai mắt ra, ánh mắt cậu cực kỳ lạnh lẽo như băng, đang trừng trừng nhìn hắn, bờ môi nhạt mấp máy chậm rãi phun ra một tiếng “Phục Luân, tôi hận anh!”

Một tiếng tràn ngập thù hận khinh thường của Lăng Nghị khiến cho Phục Luân có chút sợ hãi, hắn vẫn chưa kịp có phản ứng thì tấm vải đã che phủ ngăn chặn tầm mắt giữa hai người.

Phục Luân lặng yên đứng tại chỗ, bên tai tất cả đều là một tiếng lạnh lẽo của Lăng Nghị, tôi hận anh!

“Phục gia, sắp bắt đầu rồi, ngài không vào đài quan sát à?” Một người đàn ông cẩn thận từng chút một nhắc nhở.

Phục Luân lúc này mới giật mình hoàn hồn, hắn xoay người rời đi, nhưng cảm thấy mỗi một bước đều dị thường gian nan, ánh mắt cuối cùng kia của Lăng Nghị khiến cho hắn trong lòng cảm thấy cực kỳ bất an.

Phục Luân mặc vào một chiếc áo choàng đặc biệt như những hội viên Địa thị khác, đặc biệt lựa chọn chỗ ngồi bên cạnh Mạnh Truyền Tân ngồi xuống, Mạnh Truyền Tân vẫn nôn nóng chăm chú nhìn kỹ trên đài quan sát, căn bản không chú ý đến người đàn ông ngồi bên cạnh mình chính là Phục Luân.

Trong tiềm thức của Phục Luân vốn luôn có một loại kích động muốn đem bản thân so sánh với Mạnh Truyền Tân, hắn chọn ngồi bên cạnh Mạnh Truyền Tân chính là vì muốn biết chênh lệch giữa mình và Mạnh Truyền Tân nằm ở chỗ nào, tại sao Lăng Nghị đối với Mạnh Truyền Tân lại chấp nhất như vậy, rõ ràng hắn chẳng có điểm nào thua kém tên nam nhân kia cơ mà.

“Cậu đừng có gấp gáp, Lăng Nghị vừa lên đài là chúng ta liền sẽ ra giá thật cao, tới lúc đó khẳng định sẽ không có ai có thể so sánh với chúng ta, lại nói Phục Luân cũng không thể trước mặt nhiều người như vậy giở thủ đoạn chơi xấu được, thế nên tối nay chúng ta nhất định sẽ cứu được Lăng Nghị đi” Tây Uy Cường mang mặt nạ quỷ ngồi ở một bên Mạnh Truyền Tân lớn tiếng thô dã an ủi.

“Tôi lo lắng không phải là bán đấu giá mà là Lăng Nghị.” Mạnh Truyền Tân sắc mặt phức tạp nói “Tính cách của Lăng Nghị tôi hiểu rất rõ, em ấy tuyệt sẽ không cam tâm tình nguyện bị xem như một món hàng đem ra bán đấu giá, hơn nữa quy củ ở Địa thị ác liệt như vậy, Lăng Nghị em ấy…”

“Đừng nghĩ nhiều như vậy” Tây Uy Cường vỗ vai Mạnh Truyền Tân “Lăng Nghị với những kẻ khác không giống nhau”

“Cậu không hiểu” Sắc mặt Mạnh Truyền Tân càng thêm khó coi “Lăng Nghị em ấy thích mềm không thích cứng, nếu phải chịu kích thích từ bên ngoài quá lớn, em ấy có thể sẽ lựa chọn cá chết lưới rách, em ấy nhất định không muốn bản thân bị đem bán đấu giá trước mặt tôi, thế nên nhất định sẽ làm ra hành vi quá khích.”

“Cậu đừng có tự mình dọa mình” Tây Uy Cường cũng bắt đầu trở nên hoang mang “Lại nói Phục Luân nếu muốn đem Lăng Nghị ra bán đấu giá với giá cao thì chắc hẳn sẽ không làm chuyện gì kích động đến Lăng Nghị đâu.”

“Loại người như Phục Luân không thể nói trước được gì.” Mạnh Truyền Tân sắc mặt phức tạp nói “Bây giờ tôi chỉ hy vọng Lăng Nghị có thể lành lặn không bị thương tổn lên đài, lúc đấy chỉ cần thuận lợi mang được Lăng Nghị rời đi, tôi thề rằng sẽ dùng cả đời để bồi thường cho em ấy bất kể em ấy biến thành loại hình dạng gì.”

“A Tân, có một vấn đề tôi không biết có nên hỏi hay không?” Tây Uy Cường thấp giọng muốn nói chuyện gì đó nhưng lại do dự ngập ngừng.

“Hỏi đi” Mạnh Truyền Tân điều chỉnh lại tâm trạng, tiếp tục vẻ mặt không chút cảm xúc nhìn về phía trước.

“Thân phận của Lăng Nghị đã sớm bị bại lộ rồi mà Phục Luân vẫn còn chưa giết thằng bé, vậy cậu nói xem có phải Phục Luân hắn…. thích Lăng Nghị rồi không?”

“Vậy thì Phục Luân chỉ có tưởng bở” Mạnh Truyền Tân đột nhiên gằn giọng nói, sắc mặt trở nên âm trầm, giữ chặt lấy người yêu là bản tính vốn có của mỗi người đàn ông, Phục Luân cũng vậy mà Mạnh Truyền Tân cũng thế.

Tây Uy Cường khà khà cười khan mấy tiếng, tựa hồ cũng thấy câu hỏi mình hỏi ra thật là không tiện “Tôi chỉ là tùy tiện hỏi một chút thôi, A Tân cậu đừng có để ý a.”

Mạnh Truyền Tân căn bản không chú ý Tây Uy Cường nói thêm cái gì nữa, sắc mặt anh âm lãnh nhìn chằm chằm về phía trước tiếp tục nói “Tính cách của Lăng Nghị tôi hiểu rõ hơn bất kỳ người nào hết, nếu như ngay từ lúc bắt đầu Phục Luân đối xử ôn nhu với Lăng Nghị thì em ấy có thể sẽ không bài xích Phục Luân đến như vậy, nhưng hiện tại chỉ mỗi việc Phục Luân đã đem Lăng Nghị đến chỗ này bán đấu giá thì đủ để cho Phục Luân cả đời này mãi mãi cùng đừng nghĩ đến chuyện có được trái tim Lăng Nghị.”

Một câu này của Mạnh Truyền Tân nói với Tây Uy Cường nhẹ nhàng lướt qua bên tai Phục Luân giống như một quả bom nặng ký ầm ầm nổ tung.

Nếu như ngay từ lúc bắt đầu đối xử ôn nhu thì sẽ không bị bài xích, một lần mang ra bán đấu giá triệt để khiến hắn mất đi cơ hội có được trái tim Lăng Nghị?

Phục Luân đột nhiên nhớ tới ánh mắt cuối cùng Lăng Nghị nhìn hắn, một nỗi sợ hãi không tên lan tràn khắp toàn thân khiến Phục Luân cảm thấy cả người bắt đầu trở nên bồn chồn nóng ruột, cuối cùng hắn không thể tiếp tục ngồi yên một chỗ nữa, sắc mặt cực kỳ khó coi, lặng lẽ không một tiếng động rời khỏi chỗ ngồi.

Bước vào phía sau sàn đấu giá, Tả Kiêm Thứ lập tức bước đến nghênh đón.

“Phục gia sao vậy? Có cần thuộc hạ gọi bác sĩ đến không?” Nhìn sắc mặt Phục Luân cực kỳ ảm đạm tái nhợt, Tả Kiêm Thứ nghĩ rằng Phục Luân bị bệnh.

“Không có chuyện gì” Phục Luân tùy tiện khoát tay một cái, trầm giọng nói “Lăng Nghị đâu?”

“Đã được nhốt trong lồng sắt, hiện tại đã treo lên không trung.” Tả Kiêm Thứ báo cáo lại.

“Ừ” Phục Luân nhàn nhạt đáp một tiếng, sắc mặt phức tạp xoay người, lại trở về bên trong phòng đấu giá, năm phút sau lần thứ hai đi ra, rút một điếu thuốc, lại không hiểu ra sao hỏi một tiếng “Lăng Nghị đâu?”

………………………

Lồng sắt được treo lên lơ lửng giữa trời, một thủ vệ phía bên dưới lồng sắt ngửa đầu lên lộ ra vẻ mặt nghi hoặc nhìn cái lồng sắt giữa không trung đưa tay vỗ vỗ vai tên thủ vệ bên cạnh.

“Ê mày nhìn thử cái lồng sắt kia coi, có phải tao bị hoa mắt không, sao tao cứ có cảm giác cái lồng sắt kia đang rung mạnh lắm.”

Tên thủ vệ kia ngửa đầu nhìn một chút, cũng nhíu mày “Hình như nó đang rung thiệt, mà nghe còn có tiếng gì nữa.”

“Trong lồng không phải đang giam một người à? Sao mà rung dữ vậy không biết, hay tụi mình đi báo với Phục gia đi.” Tên thủ vệ lo lắng nói.

“Mày thích chết thì cứ đi một mình, hiện giờ Phục gia cứ nhìn thấy cái người ở trong lồng sắt này là lại nổi điên, việc của tụi mình là đứng canh chừng cho cẩn thận cái lồng này thôi, còn lại cái gì cũng coi như không nghe không thấy.”

“Ờ mày nói cũng phải.” Tên thủ vệ gật đầu cười hì hì, móc ra một gói thuốc lá, rút một cái “Làm một điếu đi mày, mười mấy phút nữa mới mang tên kia lên đài lận.”

Hai tên thủ vệ cùng hút thuốc tiếp tục cười nói, không để ý đến chiếc lồng sắt đang kịch liệt lay động nữa.