Lao Tù Ác Ma

Quyển 6 - Chương 31: Vui sướng tồn tại cùng thống khổ




“Tôi muốn giết anh Phục Luân! Tôi nhất định phải giết anh!”

“Tôi nói cho em biết Lăng Nghị, sau đêm nay em đừng hy vọng gì ở trước mặt Mạnh Truyền Tân còn giữ lại được tôn nghiêm, chờ Mạnh Truyền Tân chán ghét em, cái gọi là kết hôn cũng chỉ còn là ảo tưởng của em thôi.”

Thế tiến công mạnh mẽ của Phục Luân gần như muốn đoạt đi lý trí Lăng Nghị, cậu phải cắn nát môi của chính mình mới luôn giữ được tỉnh táo, cậu chống đỡ tay trên bàn giám sát, dùng hết sức lực mới nắm được cái gạt tàn thuốc pha lê đặt trên bàn, đột nhiên trở tay về phía sau ném tới, Phục Luân đang nhắm mắt hưởng thụ cao trào tình dục đang dâng cao, căn bản không hề phòng bị, trán bị đánh mạnh vào, gạt tàn thuốc đập vào trán rồi rơi xuống mặt đất vỡ tan thành nhiều mảnh, thân thể Phục Luân đau đớn lùi lại phía sau, đưa tay ôm lấy vết thương, máu đỏ tươi theo khe hở chảy xuống.

Lăng Nghị vội vàng đứng dậy, kéo quần lên chỉnh nhanh lại tử tế, chống đỡ tường gian nan đi về phía cửa.

Trong một thoáng nhìn thấy Mạnh Truyền Tân trên màn hình camera giám sát, Lăng Nghị càng thêm hoảng sợ hơn nữa, cậu không thể cứ như vậy ở trên sàn đấu giá, trước mặt tất cả mọi người bị làm nhục, tuyệt đối không thể.

Còn chưa đi tới cửa, Phục Luân liền đột nhiên hung tợn vọt lên cho Lăng Nghị một đấm, Lăng Nghị vẫn còn chưa giữ vững được trọng tâm, trực tiếp bị một quyền bất thình lình này đánh vào trên người.

“Con mẹ nó em muốn chạy à?!” Phục Luân khom lưng nắm lấy cổ áo Lăng Nghị đem Lăng Nghị từ dưới mặt đất kéo lên, khuôn mặt dữ tợn nói “Không tới nửa giờ nữa liền mang em ra ngoài, con mẹ nó em cứ chờ bị người thao đến hỏng đi!”

Trán Phục Luân chảy đầy máu tươi trong nháy mắt bao trùm nửa khuôn mặt vốn dĩ đang trong trạng thái dữ tợn càng thêm trở nên kinh khủng, hắn kéo Lăng Nghị đang liều mạng giãy giụa lôi ra khỏi phòng, đi tới hậu trường bày ra chiếc lồng sắt màu trắng kia.

“Anh thả tôi ra Phục Luân! Tôi thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho anh!” Lăng Nghị dùng sức đẩy Phục Luân ra, nỗi sợ hãi càng thêm dày đặc.

“Mang thuốc lại đây cho tôi!” Phục Luân một tay bóp lấy hai gò má Lăng Nghị chống đỡ trên thanh trụ sắt, một tay đưa về phía thủ hạ.

Một tên thủ hạ nơm nớp lo sợ cầm lấy lọ thuốc đặt trong khay mà người đàn ông bên canh đang bưng, đổ ra tay hai hạt, cho vào một chén nước, viên thuốc màu trắng vừa đặt trong nước liền lập tức hòa tan.

Phục Luân thô lỗ tiếp nhận ly nước trực tiếp đổ vào trong miệng Lăng Nghị, một bên mất khống chế gầm nhẹ “Uống vào cho tôi.”

Đây là thuốc kích thích, là loại thuộc mà mỗi món hàng trước khi lên đài đều nhất định phải dùng qua, bởi vì khiến người ta ở bên trong loạn ý tình mê thể hiện ra vẻ dâm đãng nhất, Lăng Nghị từng là người quản lý Địa thị tự nhiên biết quy định này.

Cậu không thể uống! Tuyệt đối không thể! Nếu như giờ phút này còn tỉnh táo, ít nhất cậu có thể ở trên đài phản kháng việc bị hai tên đại pháp sư kia làm nhục, hoặc có thể còn có một phần vạn cơ hội thuận lợi tránh thoát, nhưng nếu triệt để bị luân hãm trong tình dục mù mờ, cậu sẽ hoàn toàn bị rơi vào Địa ngục không lối thoát, vĩnh viễn sa đọa không thể tự mình đứng lên được nữa.

Lăng Nghị không hiểu, Phục Luân sao lại tàn nhẫn đối với cậu như thế, không phải hắn nói yêu thích cậu sao? Cho dù đó chỉ là một câu nói nghe như chuyện cười vỡ bụng, nhưng dù sao cũng xuất phát từ miệng của hắn, tại sao hắn lại đối xử tàn nhẫn với cậu đến như vậy? Nếu hắn hận cậu thì tại sao không giết chết cậu đi, tại sao phải hành hạ dằn vặt cậu như thế?

Lẽ nào chỉ là vì người cậu thích không phải hắn?

Nước chỉ bị Phục Luân mạnh mẽ ép uống được một nửa, dược hiệu của thuốc gây tê đã qua đi, Lăng Nghị cuối cùng thuận lợi đẩy Phục Luân ra, Lăng Nghị quỳ trên mặt đất, cúi người xuống, một tay dùng sức kìm cái bụng lại, một tay khác cho ngón tay vào bên trong cổ họng, muốn nôn ra thứ nước đã uống vào.

“Cuối cùng cũng biết sợ rồi à?” Phục Luân cười gằn, kết hợp với khuôn mặt đẫm máu phảng phất như Tu la đến từ Địa ngục, hắn nhanh chân đi về phía trước, một cước đạp Lăng Nghị ngã xuống mặt đất, một chân gắt gao dẫm lên trước ngực Lăng Nghị. (Jian: móa, đả đảo bạo lực! Everybody say Đả đảo! Đả đảo! >.<)

“Phục…. Phục gia” Một đại pháp sư đứng bên cạnh khúm núm mở miệng nói “Ngài cứ tiếp tục đánh như vậy, trên người món hàng sẽ xuất hiện vết thương, sẽ ảnh hưởng đến vẻ đẹp….”

Ầm một tiếng súng đinh tai nhức óc, kèm theo một tiếng đại pháp sư rít gào đau đớn như lợn bị chọc tiết.

Phục Luân thu hồi khẩu súng vừa nãy bắn ra, nơi nòng súng vẫn còn tỏa khói trắng, lạnh lùng nhìn đại pháp sư đang ôm cái chân trúng đạn lăn lộn trên mặt đất, âm trầm nói “Ngươi có thể cút, ta sẽ đích thân lên đài dạy dỗ cậu ta!”

Đại pháp sư nén nhịn đau đớn, vẻ mặt sợ sệt liên tục lăn lộn rời đi, những người còn lại đều hoảng sợ tới cực điểm, không còn ai dám nhiều lời nói gì nữa.

Phục Luân cúi đầu, nhìn Lăng Nghị trên mặt đất vẫn còn đang liều mạng xoa yết hầu muốn nôn nước đã uống ra, lạnh lùng nhíu lông mày, âm lãnh mở miệng nói “Lăng Nghị, tôi cho em một cơ hội cuối cùng nữa, hoặc là….”

Lăng Nghị đột nhiên ha ha bắt đầu cười lớn, trong thống khổ vẫn thoải mái nở nụ cười sảng khoái, cắt lời Phục Luân, Phục Luân còn chưa kịp mở miệng uy hiếp, Lăng Nghị đã không ngừng cười nhạo hắn, vẻ mặt khinh mạn nhìn Phục Luân, vành môi khiêu gợi nhếch lên một vệt cười trào phúng.

“Phục Luân, anh muốn thế nào thì cứ thế ấy đi, anh không uy hiếp được tôi đâu, cả đời này anh cũng đừng nghĩ thắng tôi.” Lăng Nghị vất vả ngẩng đầu lên, trừng lớn hai mắt, lần thứ hai nở nụ cười.

Phục Luân nắm chặt bàn tay, hít mạnh vào một hơi, tiếng hít thở như muốn đánh nổ lá phổi của hắn.

“Giết tôi đi! Có bản lĩnh thì liền giết chết tôi ngay bây giờ, dùng súng chĩa thẳng vào đầu tôi nã một phát đi a!” Lăng Nghị gian nanh cười nhìn Phục Luân, lớn tiếng cười khẩy nói “Không dám sao? Anh là đồ nhát gan! Thứ sâu bọ! Con mẹ nó anh đáng đời, cả đời này không ai yêu anh!”

Từng câu từng chữ của Lăng Nghị như ném dao phóng tiêu đâm vào trong lòng Phục Luân, trong nháy mắt, một góc yếu ớt nhất bị đâm cho máu thịt be bét đầm đìa.

“Không ai yêu tôi?” Đuôi lông mày Phục Luân thình thịch nhảy lên, ngũ quan đã hoàn toàn méo mó, hắn nắm lấy bình thuốc trên cái khay, ngón tay cái cạy nắp bình ra, ngồi xổm người xuống, càng thêm thô bạo bóp miệng Lăng Nghị, đem thuốc đổ vào trong miệng Lăng Nghị.

“Không ai yêu tôi! Không ai yêu tôi! Con mẹ nó em lặp lại lần nữa xem!” Phục Luân tựa hồ đã rạn vỡ lí trí, hắn đem thuốc toàn bộ đổ vào trong miệng Lăng Nghị, sau đó dùng sức bịt miệng Lăng Nghị lại buộc Lăng Nghị phải nuốt xuống toàn bộ số thuốc kích thích kia, những người xung quanh nhìn Phục Luân trở nên điên cuồng phẫn nộ như vậy thì càng thêm hoảng sợ, không người nào dám đi tới khuyên cái gì cả, bọn họ thậm chí hoài nghi không biết Lăng Nghị có chống đỡ nổi đến lúc lên đài không nữa hay là hiện tại liền bị Phục Luân giết chết.

“A…..” Lăng Nghị thống khổ lắc đầu, hạt thuốc tắc nghẽn nơi yết hầu khiến cậu vô cùng khó chịu, cậu vung tay lên liều mạng đánh xé cánh tay Phục Luân, nhưng tay Phục Luân vẫn gắt gao giữ chặt lấy miệng Lăng Nghị không để viên thuốc rơi ra một hạt.

“Tôi làm sao không có ai yêu?! Tôi chính là muốn em phải yêu tôi! Tôi chính là muốn em phải là của tôi!” Phục Luân giận dữ gào thét “Nuốt xuống toàn bộ cho tôi! Tôi muốn em ở trên đài triệt để biến thành thứ đồ dâm đãng đê tiện, tôi muốn mở hai chân em ra để cho tất cả mọi người đều nhìn thấy khắc giữa hai chân em chính là chữ gì, đến lúc đấy tôi xem thử xem còn ai dám tranh với tôi nữa không!”

Lăng Nghị so với trước đây mỗi một lời đều thêm phần ác độc, bởi vì cậu trực tiếp đem sự yếu đuối nhất nơi đáy lòng Phục Luân ra đâm cho vỡ nát.

Quả thực Phục Luân cả đời này chính là chưa từng có ai thật tâm yêu thương hắn, vừa mới sinh ra hắn đã bị cha mẹ mình bỏ rơi bán cho bọn buôn người, thế nên hắn không tin vào bất kỳ thứ tình cảm nào cả, tình thân tình bạn tình yêu, bởi hắn hiện tại đã có địa vị hiển hách, quyền thế đỉnh cao, thế nên những thứ tình cảm này hắn đều không để ý, thứ hắn muốn có, bất kể là món đồ gì đều có được dễ như trở bản tay, thế nên không có cái gì làm cho hắn thèm khát muốn có được cả.

Bởi vì hắn căn bản không biết chính bản thân mình muốn có được nhất là gì cả.

Những đêm khuya vắng lạnh lẽo thê lương, hắn cũng không cảm thấy bản thân mình trống trải, đã quen sống với sự cô độc, liêu tịch, hắn luôn cảm thấy trên đời không có thứ gì đáng để hắn phải quan tâm đến, hắn có sở thích ngược đãi hành hạ người là để tìm kiếm một ít lạc thú để tiếp tục sống.

Phục Luân vẫn không hiểu rõ tại sao hắn cùng Tiếu Tẫn Nghiêm đều cùng một loại người như nhau, nhưng hiện tại Tiếu Tẫn Nghiêm lại mỗi ngày đều khoái hoạt sống trong hạnh phúc, còn bản thân hắn luôn ở bên trong sự buồn bực ngán ngẩm, cảm thụ những thú vui yêu thích đã trở nên quá nhàm chán.

Một người nếu đã quen sống trong sự cô độc, đã quen với việc chỉ có một mình, đột nhiên cảm nhận được bên cạnh có một người cùng mình sinh hoạt, luôn ở bên cạnh mình, sẽ vô thức cảm thấy rất thoải mái hạnh phúc, đạo lý này Phục Luân không lý giải được là vì sao.

Phục Luân không muốn thừa nhận, hắn ở trên người Lăng Nghị cảm nhận được một loại tình cảm vui thích thư sướng, hắn không biết đây có được xem là tình yêu hay không, chỉ là những lúc đối mặt với Lăng Nghị, hắn cảm thấy rất thoải mái buông lỏng, đó là một loại tình cảm rất mới mẻ đối với hắn, hắn thích đùa giỡn Lăng Nghị, nhìn mỗi vẻ biến hóa trên khuôn mặt Lăng Nghị giống như đang chơi một trò chơi thú vị, khiến hắn vui vẻ yêu thích không ngừng.

Hóa ra đáy lòng đã cất vào hình bóng một người chính là cái cảm giác này, lúc trước hắn đã từng thầm cười chế nhạo một Tiếu Tẫn Nghiêm ngông cuồng tự cao tự đại lại đối với Diệp Mạc chấp nhận hạ mình yêu đến thấp hèn như vậy, hiện tại hắn rốt cuộc cũng đã có thể thoáng cảm nhận được một chút cảm nhận của Tiếu Tẫn Nghiêm rồi.

Vui sướng tồn tại cùng với thống khổ, đây, có lẽ chính là tình yêu chăng?