Lao Tù Ác Ma

Quyển 6 - Chương 30: Hắn có thể cứu được em sao?




“Phục gia Mạnh Truyền Tân đã xuất hiện.” Tả Kiêm Thứ chỉ vào một bóng người cao lớn kiên cường mang theo mặt nạ màu bạc mị ảnh xuất hiện trên màn hình camera giám sát, nghiêm trang báo cáo lại “Bên người chỉ mang theo mấy tên thủ hạ cùng mấy rương hành lý, thuộc hạ nghĩ rằng bên trong nhất định đều là tiền mặt.”

“Xem ra việc hắn tham gia buổi đấu giá đêm nay là tình thế bắt buộc a.” Phục Luân híp mắt lại nhìn chằm chằm vào Mạnh Truyền Tân trên màn hình camera giám sát, hắn chưa từng nghĩ tới rằng sẽ có một ngày hắn lại sinh lòng ghen ghét đố kị mãnh liệt đến như thế với một tên bảo tiêu bình thường.

Mạnh Truyền Tân tuy rằng mang mặt nạ dạ hội, nhưng vẫn có thể nhìn ra được từ bên trong đôi mắt sắc bén tinh anh kia mang theo một chút bi thương, lần kia ở thời khắc sống còn để thất lạc mất Lăng Nghị, Mạnh Truyền Tân mỗi giây mỗi phút đều chịu đựng sự dày vò vô cùng to lớn, bởi vì hiện tại đã hoàn toàn hiểu rõ tình cảm trong lòng mình, Mạnh Truyền Tân so với trước đây càng thêm nhớ nhung Lăng Nghị, muốn ôm cậu, muốn hôn cậu, muốn bảo vệ cậu, muốn nghe cậu ngượng ngùng gọi anh Tân ca!

Mạnh Truyền Tân vào bên trong hội trường rộng lớn đối diện trước mặt là sân khấu được xây theo dạng hình tròn, xung quanh đều có người canh gác, thân là bảo tiêu ưu tú, anh rất nhanh liền quan sát được xung quanh hội trường 360 độ mỗi một góc đều có gắn camera quan sát, gần như bí mật giám sát được toàn bộ hình ảnh trong hội trường.

Đối mặt với sự quản lý nghiêm cẩn tại Địa Thị, Mạnh Truyền Tân biết rõ bản thân anh không thể làm việc hấp tấp mù quáng, tạm thời chỉ có thể chờ đợi thời cơ để ra tay, nếu như Phục Luân đã nói rằng sẽ mang Lăng Nghị đêm nay đưa ra bán đấu giá, vậy chỉ cần trong buổi đấu giá anh dùng mức giá cao nhất thì có thể thuận lợi mang được Lăng Nghị rời đi.

Giờ khắc này Mạnh Truyền Tân chỉ hy vọng tất cả những chuyện này sẽ diễn dàng dễ dàng như anh tưởng tượng.

Phục Luân nhìn chằm chằm Mạnh Truyền Tân hồi lâu, khóe miệng bất tri bất giác nhếch lên nụ cười âm hiểm đắc ý, sau đó hắn sai người giải Lăng Nghị đến phòng giám sát, lại hạ lệnh cho tất cả những người bên trong phòng giám sát rời đi.

Lăng Nghị nhìn qua rất chật vật, bởi vì thuốc gây tê ban nãy đã hết hiệu quả nên cậu liền điên cuồng kịch liệt phản kháng, thủ hạ của Phục Luân thậm chí còn trúng mấy quyền của Lăng Nghị, cuối cùng đã tiêm vào thêm một lượng thuốc tê nữa mới khiến Lăng Nghị triệt để an ổn xuống,

Cửa phòng quản lý đóng lại, bên trong chỉ còn lại mỗi hai người Lăng Nghị và Phục Luân, Lăng Nghị chống đỡ thân thể bị tiêm thuốc đến mềm nhũn cả ra, đứng yên một chỗ, ánh mắt đầy sát khí nhìn chằm chằm Phục Luân.

“Anh còn muốn thế nào nữa?” Lăng Nghị gầm nhẹ, khắp khuôn mặt anh tuấn là vẻ mặt giân dữ, nhưng cũng có lo sợ bất an đối với vận mệnh sắp đến, căn bản cậu không thể không khâm phục Phục Luân, rốt cuộc có thể dùng được cách khiến cho cậu đêm nay triệt để mất đi sạch sẽ tôn nghiêm của chính mình.

“Thưởng cho em một cơ hội để nhìn thấy vị hôn phu của mình.” Phục Luân cười, không thể không nói hôn ước giữa Mạnh Truyền Tân và Lăng Nghị giống như cái gai nhọn nơi đáy lòng Phục Luân, khiến hắn không khống chế được lấy ra mỉa mai vài lần.

Hắn chính là muốn mỉa mai chà đạp lên niềm ao ước được kết hôn với Mạnh Truyền Tân của Lăng Nghị, tốt nhất là dẫm đạp cho loại hứa hẹn hôn nhân này triệt để tan vỡ đi.

Sau giây phút kinh ngạc ngắn ngủi, Lăng Nghị lập tức nhìn xung quanh, cuối cùng thất vọng phát hiện ra bên trong phòng quản lí chỉ có mỗi Phục Luân cùng với cậu, không có bất kỳ người nào nữa.

“Tân ca ở đâu?” Lăng Nghị vẻ mặt vội vội vàng vàng hỏi, trong đôi mắt đen láy tràn ngập mong chờ, Lăng Nghị đối với ai cũng đều không che giấu tình cảm đối với Mạnh Truyền Tân, thế nên mặc dù cậu biết Phục Luân căm ghét Mạnh Truyền Tân, cậu cũng không thu lại khẩu khí nói chuyện kích động vào thời khắc này.

Sắc mặt Phục Luân trầm xuống, khóe miệng khinh thường co giật một hồi, lập tức đưa tay nắm tóc Lăng Nghị đột nhiên kéo lại quăng về phía bàn giám sát, hắn không phải muốn tự mình chuốc giận cho mình mà gọi Lăng Nghị đến đây, thế nên hắn sẽ không để cho Lăng Nghị được thoải mái.

Thân thể Lăng Nghị đột nhiên bị xô ngã về phía trước, may mà hai tay vội và chống đỡ trên bàn giám sát mới không bị té ngã xuống đất, hai tay Lăng Nghị đỡ bàn giám sát, cắn môi vất vả ngẩng đầu lên, vừa định khiêu khích mắng Phục Luân, kết quả liền nhìn thấy trên màn hình camera giám sát một bóng người quen thuộc.

Đó là…. Tân ca.

Lăng Nghị mở to hai mắt kinh ngạc nhìn Mạnh Truyền Tân trên màn hình, mặc dù bề ngoài có nhiều thứ ngụy trang che lấp đi, nhưng cậu chỉ cần nhìn một chút liền nhận ra, thân hình kia, khí chất kia, ánh mắt kia, chỉ có thể là Tân ca của cậu.

Đôi mắt đen láy lãnh đạm liêu tịch dường như trong nháy mắt như ánh lên một vệt sáng rực, Lăng Nghị cảm thấy viền mắt cậu tỏa nhiệt, thậm chí muốn rơi lệ, cậu nhớ người kia đến biết bao, muốn chạm đến anh biết bao, cho dù chỉ có một giây được ở cạnh, cũng đã khiến cậu cảm thấy cực kỳ hạnh phúc rồi.

“Tân ca……..” Ánh mắt Lăng Nghị thương trầm, khẽ giọng nỉ non kêu lên một tiếng, từ từ đưa tay ra muốn chạm vào bóng người trên màn hình kia, chẳng ngờ một giây sau đột nhiên bị Phục Luân từ phía sau ôm lấy.

“Vui lắm sao? Rốt cuộc em cũng đã được nhìn thấy hôn phu của em?” Phục Luân khẽ vươn đầu lưỡi liếm vành tai lạnh lẽo của Lăng Nghị, cười gian nói “Chung quy thứ tốt phải cùng chia sẻ với nhiều người mới có lạc thú, thế nên đêm nay vị hôn phu của em sẽ cùng tất cả khách mời dưới đài cùng nhau thưởng thức thân thể của em, đến lúc đó, em nhất định phải biểu hiện cho tốt đấy.”

“Phục Luân, tại sao anh lại phải đối xử với tôi như vậy?!” Lăng Nghị siết chặt tay, thanh âm phảng phất từ truyền từ bên trong hàm răng, thống khổ ngột ngạt “Nếu như anh hận tôi đã lừa anh, anh có thể giết chết tôi.”

“Làm sao tôi đành lòng giết em được.” Phục Luân nhẹ giọng nói, khẽ cười đem quần Lăng Nghị kéo xuống đến tận đầu gối, đồng thời đem dục vọng tiến vào bên trong nơi chật hẹp của Lăng Nghị, chỉ mới đòi hỏi Lăng Nghị một lần Phục Luân dĩ nhiên vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn, huống gì lần này hắn muốn trước hình ảnh Mạnh Truyền Tân mà vò ngược con vật nhỏ dưới thân, dùng phương thức điên cuồng mãnh liệt nhất tuyên bố quyền độc chiếm Lăng Nghị.

“Anh…. cái tên khốn khiếp…. đừng như vậy….tôi không muốn!” Lăng Nghị gào lớn, cậu nhìn Mạnh Truyền Tân trên màn hình, cảm thấy sự sỉ nhục cùng phẫn hận gần như sắp đoạt đi lý trí của cậu “Phục Luân, tôi cầu xin anh… chuyển sang nơi khác được không…. đừng ở chỗ này… không muốn…A…”

“A…. thật thoải mái…” Phục Luân vừa hôn phía sau gáy bóng loáng của Lăng Nghị, vừa nhanh chóng luật động thân thể “Sao em lại khóc, bảo bối nhi, như vậy không giống với em a.”

Lăng Nghị căn bản không nói ra lời, cậu dùng sức đưa tay, muốn dùng tay che khuất đi Mạnh Truyền Tân trên màn hình, vào giờ phút này, Lăng Nghị thậm chí cảm thấy Mạnh Truyền Tân cách màn hình đang nhìn cậu.

Lăng Nghị liều mạng giãy giụa, nhưng lại bị Phục Luân gắt gao giữ chặt lại không cách nào nhúc nhích, chỉ cần vừa mở mắt ra, Lăng Nghị liền có thể nhìn thấy Mạnh Truyền Tân đang trong hội trường, quan sát nhìn camera giám sát đặt ở xung quanh, ngẫu nhiên nhìn vào một cái camera vừa vặn đối diện với Lăng Nghị đang ở bên trong phòng giám sát.

“Không muốn! Thả tôi ra!” Toàn thân đều kịch liệt run rẩy, nước mắt không ngừng chảy xuống, Lăng Nghị bật khóc gào lớn “Tôi không phải người như vậy! Tôi không phải! Đừng nhìn nữa! Tân ca cứu em với!”

Một tiếng cuối cùng “Tân ca cứu em với!” của Lăng Nghị khiến Phục Luân bất thình linh tức giận dâng lên, giận dữ hét “Hắn có thể cứu được em à?! Mẹ nó hắn là cái thá gì?! Bây giờ người có thể cứu em chỉ có mình tôi! Tôi cho em gọi hắn! Tôi thao chết em! Tôi cho em gọi hắn!”