Lao Tù Ác Ma

Quyển 6 - Chương 12: In hằn dấu vết trên người cậu ta!!




Lăng Nghị giãy giụa rất kịch liệt, vừa liều mạng đánh xé Phục Luân vừa thét to, Phục Luân kiềm chế hai tay Lăng Nghị, muốn mạnh mẽ đem Lăng Nghị mang về, nhưng đột nhiên vào lúc không đề phòng bị Lăng Nghị há miệng cắn phập một cái, bất kể Phục Luân cố đẩy đầu Lăng Nghị ra thế nào, Lăng Nghị vẫn không há miệng ra, Phục Luân dưới cơn nóng giận, một chưởng bổ vào sau gáy Lăng Nghị, Lăng Nghị rốt cuộc nhả ra hôn mê bất tỉnh, mà cánh tay Phục Luân đã bị Lăng Nghị cắn đến máu me chảy đầm đìa, nếu không cách một làn vải áo nhất định đã bị Lăng Nghị cắn đứt một miếng thịt! 

Nhìn Lăng Nghị ngã trên mặt đất không nhúc nhích, Phục Luân thầm mắng chửi một tiếng, khom người vác Lăng Nghị lên, vừa trở về vừa lầm bầm làu bàu mắng “Về sẽ trừng phạt em!”

Ra khỏi rừng cây nhỏ, Phục Luân đặt Lăng Nghị ở ghế sau xe, tựa hồ cảm thấy nam nhân nhỏ bé trước mắt đã thuộc về mình, khóe miệng Phục Luân nhếch lên một vệt cười đắc ý, đưa tay xoa xoa mặt Lăng Nghị, sau khi lên xe, không kìm lòng nổi cúi đầu hôn môi Lăng Nghị, tiếp đấy dương dương tự đắc khởi động xe chạy đi.

Phục Luân lái xe rời đi không lâu, Huyền Phong lái xe mang thủ hạ tới, xuống xe liền đi thẳng đến tiến vào rừng cây nhỏ, cuối cùng ở đường dốc phía trước phát hiện vết máu.

“Nhanh lên một chút! Mấy người tìm cẩn thận cho tôi!!” Huyền Phong rống lớn “Mấy người đến đường dốc phía dưới tìm cho tôi, à, mấy người vô rừng cây nhỏ tìm lại thử chút coi!”

“Vâng, Huyền thiếu!”

“Mịa nó! Mịa nó! Sẽ thật không bị Phục gia giết chết đi!!” Huyền Phòng gấp gáp xoay quanh, lớn tiếng ồn ào.

“Nếu không thấy thi thể thì chắc chắn là người vẫn còn sống, Huyền thiếu, ngài bình tĩnh lại chút đi”

“Bình tỉnh cái xê xê (cc) í! (=))) Nếu như người đàn ông của tôi chết rồi, mấy người phải chôn cùng ảnh đó!”

“…Hic!

……………….

Sau khi mang Lăng Nghị trở lại nơi ở, Phục Luân ôm Lăng Nghị đi tới phòng ngủ của mình, sau đó lại dặn dò bác sĩ tư nhân kiểm tra hết mọi vết thương trên người Lăng Nghị rồi tiến hành băng bó, chờ sau khi tất cả kết thúc, gian phòng chỉ còn dư lại hai người Lăng Nghị cùng Phục Luân.

“Đừng có vội đắc ý!” Phục Luân ngồi ở bên giường, âm hiểm cười nhìn Lăng Nghị hôn mê, thấp giọng mở miệng nói.

Phục Luân không biết tại sao mình lại đột nhiên đem Lăng Nghị sắp xếp ở phòng ngủ, khi hắn lái xe đuổi theo Mạnh Truyền Tân, đã phẫn hận nghĩ, chỉ cần bắt Lăng Nghị trở lại, lập tức đem cậu áp giải xuống dưới căn phòng dưới tầng hầm đánh đập một trận, đây là hình phạt cậu ta phải nhận lấy, không phải chỉ bởi vì cậu ta đã lừa gạt hắn 3 năm qua, mà càng bởi vì cậu ta dám miệt thị hắn.

Phục Luân ngồi ở bên giường, nhìn chằm chằm Lăng Nghị rất lâu, nhìn khuôn mặt tuấn dật hoang dã này, một thứ tình cảm kỳ lạ trào dâng lên trong lòng hắn. Phục Luân thậm chí cảm thấy mới mẻ, ba năm nay, tên nam nhân này đến cùng làm sao có thể mê hoặc được hắn, mà chính hắn, từ trước đến giờ chưa từng kiên trì đối với bạn tình, càng sẽ không đối với một người suốt 3 năm chưa từng thấy chán ngán.

Tựa hồ như trong lúc vô tình, hắn đã bắt đầu vi phạm vào nguyên tắc của chính mình.

Phục Luân thừa nhận, hắn hiện tại xác thực đối với Lăng Nghị rất có hứng thú, so với ba năm kia, còn mãnh liệt hơn, hắn hiện tại bức thiết muốn chinh phục cậu ta, nhìn đôi mắt sói con của cậu ta tràn ngập nước mắt, điềm đạm đáng yêu cầu xin hắn thủ hạ lưu tình!

Phục Luân càng nghĩ càng kích động, thậm chí có thể tưởng tượng đến cảnh Lăng Nghị quỳ xuống dưới ôm chân mình quỳ xin tha thứ, cậu ta chửi hắn là giòi bọ, mắng hắn là đê tiện xấu xa, ngược lại, hắn phải khiến cho cậu ta ngoan ngoãn để hắn mặc sức bài bố!

Đã là nửa đêm, Phục Luân đơn giản tắm rửa sạch sẽ liền chuẩn bị đi ngủ, tựa hồ lo lắng Lăng Nghị đột nhiên sẽ tỉnh lại ám sát hắn khi hắn đang ngủ, lại xoay người từ bên giường lấy ra một cái còng khóa, đó là trước đây thường dùng để trói buộc Lăng Nghị, chỉ là hai năm nay, Phục Luân không còn có thói quen này nữa, đây chỉ là món đồ vô thức vẫn còn lưu lại ở trong phòng.

Phục Luân đem hai tay Lăng Nghị còng lại ở sau lưng, lại dùng dây thừng trói chặt hai chân Lăng Nghị lại, đột nhiên nhớ lại cánh tay mình bị Lăng Nghị cắn bị thương, Phục Luân lại dùng băng dán khóa miệng Lăng Nghị lại, sau khi hoàn thành công trình, Phục Luân vỗ vỗ tay thỏa mãn nhìn kiệt tác của chính mình, sau đó tắt đèn, nằm ở bên cạnh Lăng Nghị bắt đầu ngủ.

Trời còn chưa sáng, Lăng Nghị đã tỉnh lại rồi, đầu tiên đập vào mi mắt chính là gương mặt anh tuấn của Phục Luân đối diện với cậu, đang ngủ say, tựa hồ như nằm mơ giấc mộng đẹp gì, khóe miệng vẫn còn lưu lại một vệt cười nhạt.

Lăng Nghị đột nhiên nhớ tới hôm qua, Tân ca của cậu đã thay cậu đỡ lấy một phát súng của Phục Luân, tiếp đó lăn xuống đường dốc, đường dốc rất nhiều tảng đá, rất dễ va chạm vào khi lăn xuống đường dốc, cộng thêm bên trong người Mạnh Truyền Tân đang mang thương tích nặng, nếu như không có người đúng lúc cứu chữa, nhất định lành ít dữ nhiều.

Tay chân đều bị trói khiến Lăng Nghị không thể cử động, cộng thêm không thể nói được gì, Lăng Nghị cắn chặt hàm răng, phẫn hận nhìn mặt Phục Luân, đột nhiên dùng đầu đâm đến.

Phục Luân từ trong giấc mộng thình lình bị đập tỉnh, bưng mũi chảy máu, hồi tỉnh một lúc lâu mới hung ác nhìn Lăng Nghị.

“Con mẹ nó lá gan em không nhỏ đấy!” Phục Luân nghiến răng nghiến lớn hung dữ nói, tiếp đấy bật dậy nhanh khỏi giường, đưa tay chà xát máu dưới mũi, sau đó đột nhiên quay đầu, đưa tay bóp lấy cái cổ Lăng Nghị đem cậu từ trên giường ngồi dậy.

“Em cho rằng tôi để nằm trên giường ngủ liền có nghĩa tôi vẫn sẽ tiếp tục dung túng em! Con mẹ nó em có tin tôi lập tức quẳng em xuống phòng giam dưới đất không!” Phục Luân trừng hai mắt, tựa hồ muốn khoét trên người Lăng Nghị ra một cái lỗ.

Lăng Nghị không nói gì, chỉ hơi ngửa đầu, ánh mắt khiêu khích nhìn Phục Luân.

Phục Luân hừ lạnh một tiếng, buông tay thả Lăng Nghị xuống giường, âm trầm mặc vào quần áo tử tế, cũng không quay đầu lại mà rời khỏi phòng, hắn nhất định phải dạy dỗ lại cậu ta một chút, ít nhất phải để cho cậu ta biết được, Phục Luân hắn không phải là kẻ mà ai cũng có thể kháng nghịch lại được!

Lăng Nghị hao tốn rất nhiều sức lực mới từ trên giường vững vàng đứng thẳng trên mặt đất, cậu nhảy một cái đi tới phía trước cửa sổ, chuẩn bị nhảy lầu, cửa sổ lầu hai tuy cao, nhưng ở dưới là một lùm cây, lại không có bất kỳ thủ vệ nào, Lăng Nghị nghĩ nếu cậu nhảy xuống trong tình trạng tay chân bị trói, chỉ cần khống chế được tư thế, hẳn là sẽ không có sơ suất xảy ra ngoài ý muốn đi.

Trong đầu Lăng Nghị lúc này chỉ toàn nghĩ đến Mạnh Truyền Tân, cậu nhất định phải đi tới phía dưới con đường dốc đó để xem xét, mặc dù hy vọng xa vời, cậu cũng nhất định phải buộc mình kiên định tin tưởng hiện tại Mạnh Truyền Tân vẫn còn sống.

Lăng Nghị nghĩ, sau khi nhảy qua cửa sổ, đầu tiên sẽ dùng thân cây mài đứt sợi dây thừng, sau đó sẽ trốn đi, tòa lâu đài này lớn như vậy, muốn không để bị phát hiện cũng rất đơn giản, huống gì đã ở lại đây 3 năm, Lăng Nghị đối với cấu tạo nơi này hiểu rõ mười phần.

Cửa sổ bị đóng, Lăng Nghị không có cách nào dùng tay mở ra được, không thể làm gì hơn là trực tiếp dùng vai hoặc đầu để phá vỡ cửa kính thủy tinh, mỗi một lần, đều dụng hết toàn lực, đến khi thủy tinh bắt đầu xuất hiện vết nứt thì trán Lăng Nghị đã chảy máu.

Phục Luân cầm một cái hộp nhỏ đi vào, đập vào mắt đầu tiên là nhìn thấy cảnh tượng Lăng Nghị vỡ đầu chảy máu.

Đang va chạm đầu vào cửa sổ, một hồi so với một hồi lại dùng sức.

“Con mẹ nó em điên rồi sao?” Phục Luân hét lớn một tiếng, xông lên trước ôm lấy Lăng Nghị, nhanh chân đi đến bên giường ném Lăng Nghị xuống, tiếp đấy nắm lấy tóc Lăng Nghị đột nhiên nâng lên, khí thế hùng hổ quát “Con mẹ nó em lại muốn tự sát!!” (Jian: giống Mạc Mạc hùi xưa vãi *ngoáy mũi*)

Lăng Nghị không có cách nào giải thích mà cậu cũng lười giải thích, vẫn dùng một loại ánh mắt “Anh không thể làm khó dễ được tôi” đối diện với Phục Luân.

Phục Luân đưa tay xé đi miếng băng dán ngoài miệng Lăng Nghị, dùng sức bóp lấy hai gò má Lăng Nghị, uy hiếp nói “Lăng Nghị tôi cho em biết, đừng tưởng tôi không giết em vì em đặc biệt, chỉ cần Phục Luân tôi cao hứng, tôi sẽ đùa chơi chết em! Loại đê tiện như em cũng dám dùng cái chết để uy hiếp tôi! Em có tin tôi ngay bây giờ lập tức khiến em….”

“Thật ngạc nhiên a!” Lăng Nghị ngắt lời Phục Luân, cười lạnh một tiếng “Không phải anh hận không thể giết tôi sao? Sao hiện tại cái chết của tôi lại có uy hiếp đến anh được?!”

Ầm một tiếng, cơn giận của Phục Luân lên đến đỉnh điểm, đột nhiên cho Lăng Nghị một quyết! Sau đó bóp lấy cái cổ Lăng Nghị ấn ở trên giường, khuôn mặt dữ tợn hét lớn “Tôi cho em nói! Tôi cho em nói!”

“Anh… cái tên… cầm thú… bại hoại! Có bản lĩnh… anh liền… bóp chết tôi đi…” Lăng Nghị khó nhọc mạnh miệng nói.

Khi Lăng Nghị nghĩ mình sắp hoàn toàn ngạt thở thì đột nhiên Phục Luân buông lỏng tay ra, thở hồng hộc vòng qua giường đi tới trước bàn, nhanh chóng từ bên trong một cái hộp nhỏ đặt trên bàn lấy ra một ống tiêm đã chứa dung dịch lỏng.

“Tôi con mẹ nó đúng là điên nên mới hạ thủ lưu tình với một tên nằm vùng như cậu! Đệt! Đệt!” Phục Luân lớn tiếng mắng, thậm chí ngay cả động tác cũng đã trở nên thô lỗ, hắn đem Lăng Nghị kéo dài tới trước người, không nói lời nào liền đem ống tiêm chích vào trên cánh tay Lăng Nghị, ngay cả động tác tiêm chất lỏng vào cũng rất thô bạo.

Thuốc tiêm vào có hiệu lực rất nhanh, Lăng Nghị ngay lập tức liền cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực nào, thân thể giống như bại liệt nằm ở trên giường, ngay cả động tác giãy giụa cũng không thể làm được nổi, thế nhưng đại não vẫn rất thanh tỉnh.

“Phục Luân! Đồ đê tiện hạ lưu cầm thú! Tôi nguyền rủa anh chết không được tử tế!”

Lăng Nghị khàn giọng mắng, Phục Luân mắt điếc tai ngơ, sau khi tháo hết trói trên người Lăng Nghị liền thô bạo xé rách hết toàn bộ quần áo trên người Lăng Nghị, sau đó từ trong hộp lấy một cái côn lạnh màu trắng hình vuông còn đang tỏa khói.

“Đây là lần thứ hai tôi dùng đến loại dùi này, lần thứ nhất là lúc nào thì tôi quên rồi, bất quá lần này, tôi nhất định sẽ nhớ rõ, bởi vì tôi muốn khắc trên thân thể cậu hai chữ Phục và Luân!” Phục Luân u ám nở nụ cười, nhìn Lăng Nghị đang kinh ngạc nhìn chằm chằm vào cái côn trên tay mình, nụ cười càng thêm xảo quyệt! (Jian: là dí vào cổ Mạc Mạc chứ đâu, quên nhanh rứa =.=’)

“Anh quá khinh thường tôi rồi! Có bản lãnh gì thì xuất ra hết xem! Nếu như tôi cầu xin anh, tôi liền không phải Lăng Nghị!” Lăng Nghị lớn tiếng quát.

“Tôi biết em không sợ đau, nếu không em cũng đã chẳng chịu đựng nổi tra tấn của Tả Kiêm Thứ” Phục Luân ung dung thong thả nói, dùng kẹp kẹp lấy cái côn lạnh đi tới, một tay khác nhẹ nhàng xoa xoa lồng ngực Lăng Nghị, chậm rãi hướng xuống phía dưới, tiếp tục khẽ cười nói “Lăng Nghị, em nói nếu như tôi khắc hai chữ ấy ở đây thì thế nào?”

Ngón tay Phục Luân chọc vào chếch giữa hai chân Lăng Nghị, nhẹ nhàng trượt đến, nơi đấy da thịt trơn nhẵn, Lăng Nghị cả kinh, động tác của Phục Luân hiển nhiên là muốn nói, hắn định ở nơi tối tư mật của cậu khắc lên tên của hắn!

Phục Luân thỏa mãn nhìn kinh ngạc nơi đáy mắt Lăng Nghị, động tác thả chậm kéo dài hai chân Lăng Nghị, khẽ cười nói “Muốn như vậy không? Như vậy chỉ cần có kẻ dám mở hai chân em ra, liền sẽ phát hiện nơi này có đánh dấu của Phục Luân tôi, bất kể là ai, tôi nghĩ lúc ấy nếu nhìn vào nơi này của em sẽ liền nhận rõ bản chất dâm đãng của em, triệt để mất đi hứng thú với em.”

Lăng Nghị cắn môi không nói gì, nhưng Phục Luân có thể cảm giác được hai chân Lăng Nghị đang run rẩy, liền cười nâng một chân Lăng Nghị lên, cầm côn lạnh trong tay ấn tới.

Lăng Nghị đau đớn thống khổ phát ra thanh âm nho nhỏ bởi cậu nỗ lực cắn môi để không phải la hét lên, nhưng Phục Luân giống như cố tình, côn lạnh kề sát nơi chếch giữa hai chân Lăng Nghị chậm chạp mãi không lấy ra, tận đến khi đau đớn khủng khiếp khiến Lăng Nghị không thể chịu đựng nổi mà thét lên.

Phục Luân lại dùng kẹp kẹp một cái côn lạnh khác, tiếp đó nâng một chân khác của Lăng Nghị lên, vừa mới chuẩn bị khắc vào, liền nghe thanh âm suy yếu của Lăng Nghị.

“Không được… nơi đó không được…” Lăng Nghị mở nửa mắt, thống khổ vừa rồi khiến cậu gần như mất đi một nửa ý thức.