Lao Tù Ác Ma

Quyển 2 - Chương 12: Cái gì là khốn nạn




Thân thể va chạm kịch liệt với thân xe, suýt chút nữa là Diệp Mạc đau đến ngất đi rồi, định thần mất một lúc, liền phát hiện mình đã bị Tiếu Tẫn Nghiêm vây chặt giữa người hắn và cái xe, đường nét trên khuôn mặt Tiếu Tẫn Nghiêm hiện ra rõ ràng trước mắt Diệp Mạc, đôi mắt hung ác mãnh liệt như chim ưng chuẩn bị cắp mồi phi thường dọa người, khóe môi mỏng dưới sóng mũi thẳng tắp im lặng, đường nét cằm dưới cương nghị hoàn mỹ cực hạn, khí thế lạnh lùng thần ma tựa hồ như từ đến từ địa ngục, dưới khuôn mặt mê hoặc lòng người lại khiến người ta sùng bái kính sợ này, Diệp Mạc biết rõ, đó là một trái tim lãnh huyết sát phạt tàn nhẫn tuyệt tình, không gì có thể xuyên thủng được, ở bất kỳ nơi nào, cũng đều thuận buồm xuôi gió không ai có thể đối kháng lại được.

“Cứu…” Diệp Mạc vừa mới định mở miệng kêu cứu, liền cảm giác một vật cưng cứng chống đỡ ở bên eo cậu, trong nháy mắt, tất cả dự định la to cầu cứu mọi người đều tiêu tan, đó là cái gì, Diệp Mạc dĩ nhiên biết rõ, loại đàn ông trắng đen thông ăn như Tiếu Tẫn Nghiêm, bên người nhất định luôn thủ sẵn vũ khí có thể một phát lấy mạng người. (Jian: súng đó mấy má =)))

Mỗi một cọng tóc gáy khắp người đều dựng đứng cả lên, Diệp Mạc nuốt nước miếng, cố làm ra vẻ không sợ chết nhìn chằm chằm Tiếu Tẫn Nghiêm “Nơi này có… camera, tôi khuyên anh tốt nhất…a..” Diệp Mạc thống khổ khẽ rên lên một tiếng, phần eo bị nòng súng cứng rắn tầng tầng thúc vào một phát, cả người đều bị Tiếu Tẫn Nghiêm nhấn ở trên xe, ngay cả khom người xuống giảm bớt đau đớn cũng không được.

Lồng ngực Tiếu Tẫn Nghiêm cố ý đè ép thân thể Diệp Mạc, nhìn vẻ mặt đau đớn khổ sở của Diệp Mạc, mới nới lỏng ra một chút.

“Không cho phép nhúc nhích!” Tiếu Tẫn Nghiêm thấp giọng âm lãnh nói xong, nhắm mắt lại, đầu cúi xuống vùi vào nơi cổ Diệp Mạc ngửi ngửi, động tác như vậy đối với Diệp Mạc mà nói là tràn ngập nguy hiểm.

“Cậu không thượng nữ nhân kia?” Tiếu Tẫn Nghiêm nắm lấy cằm Diệp Mạc âm hiểm cười một tiếng “Đưa đến miệng cũng không muốn, quả nhiên là cậu chỉ thích được nam nhân yêu thương đúng không?”

“Quả nhiên là anh làm.” Diệp Mạc giận không có chỗ phát tiết, nhưng ở trước mặt Tiếu Tẫn Nghiêm, khí thế căn bản không bạo phát ra được, cằm bị ép nâng lên “Anh dựa vào cái gì lại đi hại tôi!”

“Vì tôi thích” Tiếu Tẫn Nghiêm khinh mạn phun ra một câu, tầm mắt chậm rãi rơi vào khoảng giữa cái cổ trắng nõn của Diệp Mạc, trong cơ thể hiện lên cảm giác xao động hừng hực kích động, đã từng hưởng thụ qua, dĩ nhiên biết mùi vị của thân thể này như thế nào, không chỉ là thân thể chi hoan, mà còn hơn thế nữa, mỗi lần điên cuồng chiếm đoạt liền được trải nghiệm loại cảm giác quen thuộc kia, quen thuộc đến mức khiến hắn mất đi khống chế.

Không cho Diệp Mạc có cơ hội mở miệng, Tiếu Tẫn Nghiêm nhanh chóng mở cửa xe, đem Diệp Mạc thô bạo nhét vào bên trong xe, sau đó liền nghiêng người đè lên, ở trong mắt Tiếu Tẫn Nghiêm, làm nhanh hơn nói.

Bên trong xe đóng kín cửa mưa gió nổi lên cát bay đá chạy, nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm ở trên người, Diệp Mạc sợ hãi kêu to lên, xả ra tiếng mắng chửi cùng tiếng kêu cứu.

Tiếu Tẫn Nghiêm trong lúc nhất thời ngây người, tựa hồ như không ngờ tới tên nam nhân này đột nhiên chán sống mà phát điên lên. Từ sau khi Diệp Tuyền tự sát, Tiếu Tẫn Nghiêm mơ hồ phát hiện ra, nam nhân này đã to gan hơn nhiều, không chỉ dám từ chối hắn, hơn nữa chết cũng không sợ.

Tiếu Tẫn Nghiêm che miệng Diệp Mạc lại, hung ác nói “Tôi đã nói, không biết tự lượng sức mình sẽ chết người, con mẹ nó, cậu thật sự cho rằng tôi không dám nổ súng”

Diệp Mạc căm giận nhìn chằm chằm Tiếu Tẫn Nghiêm, nếu như ánh mắt có thể biến thành tia laser, Tiếu Tẫn Nghiêm sợ là đã chết từ lâu rồi.

“Chuyện đêm nay chỉ để cảnh cáo, nếu cậu còn dám trốn, tôi còn có thiên vạn các loại thủ đoạn khiến cho cậu thân bại danh liệt, không còn mặt mũi gặp người khác!” Tiếu Tẫn Nghiêm thâm trầm nói xong, phát hiện ánh mắt Diệp Mạc vẫn là băng băng căm giận, trong lòng không khỏi bốc lên lửa giận, thô bạo thoát đi quần áo của Diệp Mạc, Diệp Mạc vung tay giãy giụa, kịch liệt chống lại, nhưng cậu căn bản không phải là đối thủ của Tiếu Tẫn Nghiêm.

Thế nhưng chiếc đồng hồ đeo tay màu bạc sáng lóa lại lần nữa lắc lắc trước mặt Tiếu Tẫn Nghiêm. Tiếu Tẫn Nghiêm một phát bắt được tay Diệp Mạc, ánh mắt âm lãnh dọa người tập trung vào chiếc đồng hồ trên cổ tay Diệp Mạc, người tinh thông nhiều loại kiến thức như Tiếu Tẫn Nghiêm tự nhiên liền nhận ra được giá trị của chiếc đồng hồ này, loại đồng hồ này, tuyệt đối không phải là loại hàng mà nam nhân này có thể cam lòng bỏ tiền ra mua, chỉ có khả năng là của người khác đưa cho, mà người hào phóng này chỉ có thể là người đàn ông Diệp Mạc luôn miệng gọi là Thần ca, Diệp Thần Tuấn.

“Anh làm gì vậy!” Diệp Mạc hoang mang nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm tháo chiếc đồng hồ trên cổ tay cậu ra “Anh không thể lấy đồng hồ này!” Diệp Mạc la lớn lên, lại kịch liệt giãy giụa nhưng vẫn bị Tiếu Tẫn Nghiêm gắt gao khống chế dưới thân, thời điểm lúc tháo đồng hồ ra, Tiếu Tẫn Nghiêm không thèm nói một lời, liền nhấn cửa sổ xe xuống, dùng lực quăng mạnh chiếc đồng hồ ném ra ngoài. (Jian: Ôi giời phí của thế >.<)

Mặt Diệp Mạc trắng bệch ra, cái đồng hồ đó là của Diệp Thần Tuấn cho cậu mượn, cậu phải trả nó lại, hơn nữa giá của cái đồng hồ đó…

“Anh khốn nạn! Thả tôi ra! Người khác sẽ lấy cái đồng hồ đó mất! Anh mau cút ra cho tôi!” Diệp Mạc như phát điên mà giãy giụa.

“Khốn nạn?” Tiếu Tẫn Nghiêm cười lạnh một tiếng, khuôn mặt hung dữ nói “Con mẹ nó, lá gan của cậu quả thật càng lúc càng lớn. Dám mắng tôi! Tôi hiện tại liền để cho cậu biết, cái gì là khốn nạn!”