Lão Tổ Xuất Quan

Chương 42: Ma Thiên Cuồng Giao




“Ma Thiên Cuồng Giao đang ở trong đó." Phương Ẩn nói ra.

Từ Phương nhìn về phía thung lũng yên tĩnh vô cùng sâu thẳm này, nó rất tối tăm, và không thể nhìn thấy phần đáy.

Nhưng Từ Phương có thể cảm nhận được, từ dưới đáy thung lũng này, có một luồng sát khí kinh khủng truyền đến.

“Đúng là ở đây." Từ Phương thản nhiên nói, vừa rồi anh ta đã dò xét một phen, phát hiện Ma Thiên Cuồng Giao chẳng qua cũng chỉ là tu vi một nửa động thiên thôi.

"Hừ, chờ ta giải quyết Ma Thiên Cuồng Giao, rồi tới ngay.." Từ Phương nói xong, liền nhún người lên, nhảy xuống thung lũng.

"Đây..." Phương Ẩn sợ ngây người ra, ban đầu ông ta cho rằng Từ Phương cmr nhận được khí tức của Ma Thiên Cuồng Giao thì sẽ lùi bước, nhưng không ngờ Từ Phương không chớp mắt liền nhảy xuống dưới rồi.

Cảm giác đó chính là không coi Ma Thiên Cuồng Giao ra gì.

Do dự một lúc, Phương Ẩn vẫn không đi cùng Từ Phương xuống dưới thung lũng này.

Nếu như Từ Phương có thể chiến thắng Ma Thiên Cuồng Giao, thì ông ta xuống dưới cũng chẳng có tác dụng gì, nên cứ suy nghĩ xem, phải đối phó thế nào với kẻ mạnh này đi.

Hơn nữa, nếu Từ Phương không thể chiến thắng Ma Thiên Cuồng Giao, thì ông ta cũng chẳng cần thiết gì phải xuống đó cả, bời vì Từ Phương sẽ chết trong tay Ma Thiên Cuồng Giao.

Ông ta mà đi xuống, thì cũng chỉ có thể chôn theo mà thôi.

...

Qua vài phút rơi tự do, Từ Phương rơi ầm một tiếng, cuối cùng rơi xuống dưới đáy rồi.

Từ Phương trực tiếp đập vỡ một cái hố to sâu vài mét trên mặt đất, bỗng có một trận cát bụi mù mịt bao phủ.

"Khụ khụ khụ." Từ Phương đứng thẳng người lên, nhìn xung quanh bốn phía.

Xung quanh vô cùng tối tăm, tuy không phải kiểu tối đưa tay không thấy được năm ngón, nhưng vật ở xa một chút, cũng mơ hồ mới thấy được.

Một trận gió lạnh thổi tới, Từ Phương cảm thấy lạnh thấu sương.

Kiểu lạnh này, không phải do nhiệt độ thấp, mà là kiểu lạnh run từ trong xương cốt.

"Nơi này, âm khí rất nặng, là một nơi tốt để nuôi dưỡng tà vật." Từ Phương nhìn xung quanh, tự lẩm bẩm nói.

Đúng lúc này, bỗng nhiên, trong bóng tối hiện ra hai cái đèn lồng màu đỏ sậm.

"Grừ..." Một tiếng gào thét ở tầng dưới, từ chỗ tối đen truyền lên.

"Ngươi đến rồi à." Từ Phương nhìn lên trước mặt Ma Thiên Cuồng Giao, khẽ cười nói.

Tuy nơi này vô cùng đen ám, nhưng thần thức của Từ Phương rất mạnh, nên sớm đã biết phía trước mặt anh ta chính là Ma Thiên Cuồng Giao.

Ma Thiên Cuồng Giao này vô cùng to cao, vùi ở bên trong thung lũng dài này, thân hình vậy mà lại không phát huy được.

Từ Phương cảm thấy, có lẽ anh ta chưa có đôi mắt lớn của Ma Thiên Cuồng Giao.

"Loài người, quả nhiên không thể tin tưởng, nên phải giết hết."

Ma Thiên Cuồng Giao miệng nói tiếng người, âm thanh to lớn, như kinh động đến chín tầng mây.

Đến cả núi đá xung quanh, cũng đều bị tiếng động làm run lên, mấy hòn đá nhỏ thì thi nhau rơi xuống đất.

"Thú vị, kì diệu đấy." Đối với lời nói của Ma Thiên Cuồng Giao này, Từ Phương tỏ vẻ không hiểu.

Nhưng, điều này tuyệt đối không ảnh hưởng đến việc Từ Phương giết Ma Thiên Cuồng Giao này.

"Được rồi, đừng nói nhảm nữa, nếu ngươi đã không đồng ý ngoan ngoãn đợi phong ấn trong trận pháp, vậy thì hãy đợi trong cái rương vàng đi."

Từ Phương nói xong.

Trong lỗ mũi Ma Thiên Cuồng Giao phun ra một luồng khí thể màu trắng, cười nhạo nói: "Loài người, là ai cho ngươi sự tự tin đó thế, nhớ năm đó."

Ma Thiên Cuồng Giao vừa nói xong, Từ Phương bỗng nhiên nhảy vọt lên, nhảy một phát lên trên đầu Ma Thiên Cuồng Giao.

Trên đầu Ma Thiên Cuồng Giao, có hai cái sừng to rất là dài.

Từ Phương vuốt v e cái cái sừng to này, bỗng nhiên nghĩ tới, sừng của Ma Thiên Cuồng Giao này, có thể là linh dược hiếm thấy.

Có thể luyện chế không ít đan dược.

Nghĩ đến đây, Từ Phương bỗng lạnh lùng cười một cái tay thì cầm lấy hai cái sừng to, sau đó đột nhiên nhổ cái sừng to này ra.

Một vũng máu chảy từ trên đầu Ma thiên cuồng Giao chảy xuống, Ma Thiên Cuồng Giao cũng phát ra một tiếng hét thê lương thảm thiết tan nát cõi lòng.

m thanh này, truyền ra bên ngoài thung lũng, vang lên tận mây xanh.

Khuôn mặt đệ tử Ma Vân Tông hoảng sợ nhìn lên trời xanh, không biết tiếng gào kinh thiên kia truyền ra từ chỗ nào.

Phản ứng của mọi người ở trên thung lũng, suýt chút nữa thì bị âm thanh gào thét cho điếc lỗ tai.

"Đây là chuyện gì vậy, âm thanh này nghe không đúng lắm nhỉ."

"Sao nghe cứ thấy thảm thương sao ấy." Anh ta tự lẩm bẩm.

Trong đầu, không khỏi hiện lên hình ảnh Ma Thiên Cuồng Giao bị Từ Phương treo ngược lên đánh...

Ở dưới thung lũng, Từ Phương ngồi trên đỉnh đầu Ma Thiên Cuồng Giao, nghe thấy tiếng gào thét này, anh ta cảm thấy khó chịu ở màng nhĩ.

"Ta gọi ngươi là bà mẹ già nhé." Từ Phương đột nhiên nhắc đến một cái sừng to khác của Ma Thiên Cuồng Giao, giống như kiểu nhổ củ cải ra vậy.

Sau đó vào lúc Ma Thiên Cuồng Giao còn chưa kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết, thì đột nhiên, một chân đá vào bụng của Ma Thiên Cuồng Giao.

Cơ thể Ma Thiên Cuồng Giao vô cùng to lớn, Từ Phương ở bên cạnh nó, cảm giác như cơ thể không bằng một phần vạn của Ma Thiên Cuồng Giao.

Một con kiến, đá một con voi, bộ dàng này nhìn thế nào đi nữa cũng thấy không hề hài hòa và còn rất buồn cười.

Nhưng, Ma Thiên Cuồng Giao lại trực tiếp bị Từ Phương giơ cao chân đá bay đi.

Ầm...

Cơ thể cao chọc trời của Ma Thiên Cuồng Giao, liên tục ma sát với vách đá ở thung lũng.

Cả thung lũng bỗng to lên vài vòng, rồi biến thành một cái hố to.

Các đệ tử Ma Vân Tông, khuôn mặt đều rất hoảng sợ nhìn vào bên trong phía sau núi.

Mặt đất Ma Vân Tông rung chuyển, kiến trúc lần lượt sụp đổ, dừng như nứt đất vậy.

Mà trong tiếng nổ kinh thiên động địa phía sau núi, có một sinh vật đầu to, như đang giương cánh ra, bay lên từ mặt đất.

"Vãi chưởng, đây là cái thứ gì thế này." Một đệ tử ngửa mặt lên nhìn bầu trời, không dám nói gì vào lúc này.

"Đây giống như là một con rắn lớn." Một người khác nói ra.

"Cái này là rắn lớn sao? Ngươi chắc chắn chứ, sao rắn lớn lại to như thế chứ? Tôi thấy, đó chắc chắn là rồng."

Một đám đệ tử Ma Vân Tông không rõ chân tướng, nhìn lên trên trời với vẻ mặt ngạc nhiên.

Còn Phương Ẩn, thì sợ đến ngây người, há hốc mồm ra, như có thể nhét một quả trứng gà vào được.

Ông ta không phải đám tiểu đệ tử cái gì cũng không biết kia, ông ta biết đó là Ma Thiên Cuồng Giao.

Thế nhưng, tại sao Ma Thiên Cuồng Giao bay lên!

Ngay lúc này, bỗng nhiên, một bóng người nhanh chóng bay ra từ trong thung lũng.

Bóng người này nếu so sánh cùng Ma Thiên Cuồng Giao, thì chỉ là một hạt vừng nhỏ mà thôi.

Nhưng hạt vừng nhỏ này, lại nhảy lên hẳn đỉnh đầu của Ma Thiên Cuồng Giao, một chân thì hung hăng đạp xuống dưới.

Bịch một tiếng, mới vừa rồi Ma Thiên Cuồng Giao còn thẳng tiến về phía chân trời, giờ lại thay đổi tuyến đường, bay hướng về phía mặt đất.

Rầm...

Ma Thiên Cuồng Giao rơi xuống một đỉnh núi của một mỏm núi, liền khiến mỏm núi vỡ vụn ra hết, những cục đá bùn bay tứ tung. Mỏm núi lúc nãy, đã biến thành một vùng đất bằng phẳng.

Mà Ma Thiên Cuồng Giao, cũng cũng không nhúc nhích gì, chỉ há to mồm, rồi thở sâu từng đợt.

"Nhẹ nhõm thật đấy." Từ Phương lắc đầu, rơi bên cạnh miệng Ma Thiên Cuồng Giao.

"Tha mạng..., tôi… Từ nay về sau, tôi đồng ý nghe theo sự sai khiến của đại nhân!"

Ma Thiên Cuồng Giao trông thấy Từ Phương tới, cả người dùng hết khí lực nói ra.