*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Đùng!”
Sau một tiếng nổ, gia chủ nhà họ Đoàn, Đoàn Vinh, một trong số ít nhân vật lớn trong toàn Thanh Châu đã bị gãy mũi ngay tại chỗ!
Rất nhiều máu bản tung tóe từ mặt ông ta! ⁄A...A,a...” Tiếng thét kinh hoàng của Đoàn Vinh vang vọng trong phòng tiếp khách.
Ông ta cũng là võ giả ngoại kình, cho nên không dễ dàng ngất xỉu, lúc này ông ta bụm mặt, lăn lộn trên mặt đất, gào thét đau đớn.
Tất cả mọi người đều nhìn đến choáng váng.
Đặc biệt là nữ thư ký riêng của Lương Vĩnh Chí, cô ta luôn cho rằng Ninh Thiên là một thiếu niên nghiện mạng, nghiện game, không ngờ anh ta đột nhiên lộ ra mặt hung bạo và tàn nhẫn của mìnhI!
“Mau gọi đội chống bạo động, gọi đội chống bạo động qua đây!!”
Lương Vĩnh Chí nhấc điện thoại cố định lên, hét vào micro.
“Nguy rồi!”
Sắc mặt Ôn Nguyệt khó coi, mọi chuyện đã nằm ngoài tầm kiểm soát của ông.
Ông cũng đã đánh giá thấp bản lĩnh của Ninh Thiên.
Đôi mắt của Ôn Thanh Lam mở to, như thể đây là ngày đầu tiên cô biết Ninh Thiên.
“Nếu ông lại làm phiền tôi, tôi sẽ giết ông đó.”
Ninh Thiên ngồi xổm xuống bên cạnh Đoàn Vinh đã bị phá tướng, nhẹ giọng nói.
“Ông Ôn, nếu không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây.”
Anh chào hỏi Ôn Nguyệt rồi xoay người rời đi.
Không ngờ, một đội bảo vệ có vũ trang xông vào từ hành lang.
“Chủ tịch, ngài không sao chứ?”
Đội trưởng đội bảo vệ đến bên cạnh Lương Vĩnh Chí, họ không phải là đội chống bạo động, đội chống bạo động đang đi làm nhiệm vụ, họ chỉ là bảo vệ của Hiệp hội Cổ Võ.
Mặc dù là người bình thường, nhưng trong tay có súng, lực uy hiếp không thua kém gì đội chống bạo động.
“Bắt cậu ta lại cho tôi!”
Lương Vĩnh Chí chỉ vào Ninh Thiên, nổi trận lôi đình: “Dám phản kháng, bắn chết ngay tại chỗ!”
“Xông lên!”
Đội trưởng đội bảo vệ là một người đàn ông cường tráng khoảng bốn mươi tuổi, vung tay lên, hơn mười vệ sĩ cầm vũ trang vây quanh Ninh Thiên.
“Anh bạn trẻ! Đừng phản kháng!”
Ôn Nguyệt lớn tiếng nhắc nhở.
“Ngoan ngoãn một chút!”
Một tên bảo vệ bước lên phía trước, đặt tay lên vai Ninh Thiên.
Bả vai Ninh Thiên khẽ run lên, bảo vệ lập tức bị một cỗ sức mạnh vô hình đánh bay ra ngoài.
“Bắn!”
Đội trưởng đội bảo vệ không chút do dự, trực tiếp hạ lệnh. “AI” Ôn Thanh Lam sợ hãi, vội vàng kéo Ôn Nguyệt lại. “Bằng bằng bằng..."
Trong phòng tiếp khách vang lên tiếng súng dày đặc. Mười hai khẩu súng trường phun lửa tấn công.
Ngay lúc mọi người cho rằng Ninh Thiên sẽ bị bắn tanh bành thì một chuyện khó tin đã xảy ra.
Ninh Thiên hóa thành một cái bóng đen, xuyên qua cơn mưa đạn.
Sau khi bắn hết đạn, mười hai bảo vệ còn chưa kịp thay băng đạn thì đã lần lượt bay ra ngoài, đập vỡ cửa sổ bằng một tiếng nổ rồi rơi từ tầng ba xuống.
Súng trường cũng bị xoắn lại rồi tùy ý ném xuống đất.
“Trời đất ơi, đây... Đây là tình huống như thế nào?”
Đội trưởng đội bảo vệ chết lặng, đôi mắt mở to.
“Né được đạn... Nội kình, cậu ta là võ giả nội kình!!”
Lương Vĩnh Chí trừng mắt nhìn Ninh Thiên như nhìn thấy quỷ.
“Chủ tịch Lương, đi mau!”
Đội trưởng đội bảo vệ nhặt khẩu súng trường của mình lên, trực tiếp bóp cò.
Giây tiếp theo, khẩu súng trong tay anh ta biến mất, bốp! Một bóng đen đánh mạnh xuống anh ta, khiến anh ta bất tỉnh.
Ninh Thiên lật khẩu súng trường trong tay, dùng nó làm gậy rồi đi tới trước mặt Lương Vĩnh Chí.