Lão Tổ Tu Chân Ở Đại Học

Chương 13: C13: Ai là anh kiêu




“Ninh Thiên, Ninh Thiên…”

Đang mơ mơ màng màng, Ninh Thiên nghe thấy có người đang gọi anh, còn lấy tay lay anh.

Giọng nói rất quen thuộc, là Tô Vãn Vãn.

“Tôi cứ như vậy mà ngủ rồi sao?”

Ninh Thiên tỉnh lại từ trong hoảng hốt, dụi dụi mắt, thầm nghĩ thương thế của nguyên thần quá nặng, anh vẫn luôn mệt mỏi.

Nếu như ở Tiếu Nam Thiên Giới, không bố trí trận pháp mà đã ngủ ở dã ngoại, tám phần là đã mất mạng rồi.

“Ninh Thiên, sao anh lại ngủ ở đây.”

Một khuôn mặt trái xoan trắng nõn như phù dung, mang theo sự quan tâm, tiến vào tầm nhìn của Ninh Thiên.

Tô Vãn Vãn dáng người thướt tha, đứng dưới trời chiều, đẹp đến kỳ lạ.

“Không có gì, không cấn thận ngủ quên mất.”

Ninh Thiên khoát tay, đứng dậy duỗi lưng một cái: “Đến nhà cô ăn cơm đi, tôi đói rồi.”

“Được!”

Tô Vãn Vãn vui mừng nhướng mày, linh mâu 

cong thành một đôi mắt đẹp như nguyệt nha, cứ như vậy đi theo sau Ninh Thiên, một đường ra sân trường.

Đúng lúc chiếc Rolls Royce của nhà họ Hứa cũng chạy ra khỏi cửa lớn.

Khương Đường nhìn thấy Ninh Thiên, kinh ngạc vỗ vỗ Hứa Thư Nhan.

“Thư Nhan cậu mau nhìn kìa, là anh Đại Lực, anh ấy ở cùng một chỗ với một cô gái rất xinh đẹp!”

“Anh Đại Lực sẽ không yêu đương ngay ngày đầu tiên đi học chứ.”

Hứa Thư Nhan theo bản năng nhìn qua, cô phát hiện Ninh Thiên đang nói chuyện phiếm với một cô gái thanh thuần động lòng người, vừa nói vừa cười.

“Hừ!”


Hứa Thư Nhan cảm thấy khó chịu không nguyên do, cũng nói: “Tiếu Đường, sau này cậu nhìn thấy người này, có thế đừng kinh ngạc không? Anh ta cũng không phải nhân vật lớn gì, có cần phải như vậy không?”

“À, vậy thôi…”

Khương Đường lè lưỡi.

Phố ẩm thực ngoài trường. 

Tô Vãn Vãn đang nói chuyện với Ninh Thiên, cô đột nhiên phát hiện trong cửa hàng nhà mình, truyền đến tiếng khóc của mẹ – Lý Mai, còn có mấy tên côn đồ đang nhe răng cười.

“Mẹ!” Tô Vãn Vãn vội vàng đấy đám người ra, chạy vào.

“Lại là đám côn đ’ô kia?” Sắc mặt Ninh Thiên cũng trầm xuống.

Trong quán thịt nướng của Lý Mai.

Đám côn đồ do Mã Khôn cầm đầu, đập nát cửa hàng.

Bà chủ Lý Mai ngồi dưới đất gào khóc, nhưng bà không còn cách nào khác.

“Bà già xấu xí này, ông đây nói cho bà biết, thằng nhóc Triệu Lập Bằng kia đã anh Kiêu của chúng tao phế rồi, sau này hắn ta sẽ không bao giờ đến giúp bà nữa!”

“Phí quản lý là bốn ngàn đồng, nếu tháng sau không móc ra nổi, thì bọn tao gi ết chết bà!”

“Chúng ta đi!”

Mã Khôn vẫn là cặp mắt gà chọi kia, đám lưu manh phía sau, cũng méo miệng liếc xéo.

Quần chúng vây xem bên ngoài quán, vừa sợ hãi vừa cảm thấy kỳ quái, nghĩthầm đám côn đồ này có tạo hình rất khác biệt. 

“Mẹ! Mẹ có sao không!”

Tô Vãn Vãn khóc lóc chạy vào, tức giận nhào vào lòng Mã Khôn, đấm loạn một cái: “Đồ bại hoại! Anh đi chết đi!”

“Con khốn, muốn chết…”

Mã Khôn vừa định tát Tô Vãn Vãn một bạt tai, kết quả hẳn liền nhìn thấy Ninh Thiên đi vào cửa, ngay tại chỗ bị dọa lùi ba bước: “Mày! Mày?”


“Tao nói này, đám người tụi mày sao không nhớ lâu được chứ.”

Ninh Thiên hai tay đút túi, chậm rãi đi vào.

“Anh Khôn! chuyện gì vậy, thằng nhóc này khống phải đã bị anh Khải đánh vào viện rồi sao?” Có tên côn đồ hỏi.

“Mày hỏi tao, mẹ nó tao biết hỏi ai chứ!” Mã Khôn mặt trắng bệch, nhếch môi nói.

Hắn biết mình không phải là đổi thủ của Ninh Thiên, đành phải cúi đầu khom lưng, cười làm lành nói: “Ha Ha, anh Bằng.”

“Tao hiểu lầm con mẹ nó!”

Ninh Thiên đạp một cước, trực tiếp đạp Mã Khôn từ cửa trước ra tới sau bếp, rầm vài tiếng, sau đó liền không có động tĩnh.

“Mẹ kiếp!”

Quần chúng cùng mấy tên côn đồ vây xem 

đều nhìn đến ngây người.

Một cước đá bay hơn mười mét, mẹ nó, là Hoàng Phi Hồng tái thế sao? Phật Sơn Vô Ảnh Cước?

Bọn họ không biết, Ninh Thiên đã cố gắng hết sức áp chế lực đạo, nếu không một cước của tu sĩ Nguyên Anh Kỳ, đừng nói một người, một con phố cũng có thể đá cho bốc hơi.

“Xem ra, hôm nay phải giải quyết chuyện xong trong một lần rồi.”

Ninh Thiên nhìn mấy tên côn đồ đã quỳ trên mặt đất, thản nhiên nói.

Nửa tiếng sau.

Đế Hoàng Club nổi tiếng, hộp đêm lớn nhất khu Tây Thành.

Ninh Thiên áp giải Mã Khôn đầu rơi máu chảy đi vào.

Về phần mấy tên côn đồ còn lại, Ninh Thiên để mỗi người bọn họ viết một bản kiểm điểm ba vạn chữ, không được sai chính tả, viết không xong thì sẽ g iết chết bọn họ.

Điều này đổi với đám côn đồ còn chưa tốt nghiệp trung học cơ sở mà nói, quả thực là một loại tra tấn tinh thần.


“Được, bây giờ Dương Khải em, dâng một bài lên cho anh Kiêu lão đại, người anh em tốt của 

em!”

Trong một gian ghế lô Đế Hoàng, Dương Khải đang cầm microphone gào thét.

Đột nhiên…

“Thình thịch!”

Ghế lô ở cửa lớn bị người một cước đạp bay.

Đám người Bạch Kiêu, Dương Khải, Vương Ngân Hoa trợn mắt há hốc mồm nhìn Mã Khôn và Ninh Thiên xuất hiện ở cửa.

“Đó là… anh Kiêu sao?”

Ninh Thiên ném Mã Khôn sang một bên, ánh mắt quét qua toàn cảnh.

“Bố mày chính là, mày muốn làm gì?”

Dương Khải vỗ vỗ ngực nói, miệng hướng về phía microphone quát.

“Mày là anh Kiêu? Rất tốt.”

Ninh Thiên một câu nói nhảm cũng không có, bóng dáng chỉ chợt loé, vọt tới trước mặt Dương Khải cho hắn một cái bạt tai.

Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!

Mỗi một cái bạt tai như đang đốt pháo!

Tốc độ của Ninh Thiên quá nhanh, chờ đến khi anh Kiêu và Vương Ngân Hoa chân chính kịp phản ứng lại, thì Dương Khải đã bị đánh thành cái 

đầu heo, máu mũi phun ra điên cuồng, răng cửa rụng hết.

“Mẹ kiếp! Giết nó!”

“Lên!”

Bạch Kiêu gào giận một tiếng, mười mấy tên côn đ’ô trong phòng, bên ngoài còn có mười mấy tên xông vào, đồng loạt nhào tới Ninh Thiên.

Đùng đùng đùng!

Chưa đầy một phút, ghế lô không có chỗ đặt trên, nằm đầy người.


Bàn trà bị đập, mảnh thuỷ tinh đầy đất.

Mấy tên bang phái này, không gãy tay thì cũng gãy chân, hoặc là ngất xỉu tại chỗ, sốc, tình cảnh có thể nói là kinh hãi thảm thiết.

“Mày… Mày rốt cuộc là ai…”

Bạch Kiêu ngồi phịch xuống sô pha, vẻ mặt hắn khiếp sợ nhìn Ninh Thiên.

“Không phải mày đang tìm tao sao?”

Ninh Thiên đã sớm nhìn ra, người này mới thật sự là anh Kiêu.

“Mày là Triệu Lập Bằng!”

Bạch Kiêu trừng mắt: “Không, mày không phải là cái tên này, Dương Khải bị mày lừa, mày rốt cuộc là ai!” 

“Coi như mày cũng có chút đầu óc.”

Ninh Thiên nói xong câu đó rồi biến mất, lúc xuất hiện, anh đã ngồi xuống bên cạnh Bạch Kiêu.

Ánh đèn trong phòng tối tăm, bóng dáng của anh như quỷ mị, dùng mắt thường căn bản không thấy rõ.

“Nhanh thật!”

Vương Ngân Hoa co ro ở trong góc, đồng tử nhanh chóng phóng đại.

Bạch Kiêu cũng bị doạ cho choáng váng, kêu lên một tiếng rồi muốn chạy trốn, nhưng lại bị Ninh Thiên lấy tay gắt gao giữ chặt lại.

“Tao là ai hả, thằng côn đồ như mày còn không xứng đế biết.” Ninh Thiên uy hiếp nói:

“Mày chỉ cần biết, tao thường xuyên ăn cơm ở quán thịt nướng Lý Mai, nếu mày lại phái mấy thằng bụi đời tới làm phiền tao ăn cơm, tao con mẹ nó đánh nát đầu mày, nghe chưa?”

“Nói chuyện! Có nghe thấy hay không hả!”

Ninh Thiên chê hắn phản ứng quá chậm. Bốp! Bốp! Bốp! Ba cái bạt tai đánh vào mặt hắn, đánh hắn máu mũi đầy đầu, ngã xuống sô pha gào khóc thảm thiết.

“Nghe thấy rồi, nghe thấy rồi!”

Bạch Kiêu phát ra âm thanh như mố lợn, 

không ngừng gật đầu.

“Gần đây kinh tế hơi eo hẹp, nên lấy thêm cho tao hai mươi vạn đi.”

Ninh Thiên túm lấy cổ áo hắn, hunq tơn nói.