Lao Tình

Chương 6: 6: Trả Hận





Hắn loay hoay đăm chiêu một hồi,rồi bước thẳng xuống lầu
"thù này phải trả rồi"
Phải những kẻ đã rượt đuổi hắn hôm trước,kể cả cái tên sát thủ của căn cứ khác dám chỉa súng vào người hắn.

Với tính cách kiêu ngạo,ương ngạnh thì chắc chắn sẽ không bao giờ cho qua chuyện này
Hắn siết tay,rồi bắt đầu điều tra về tên sát thủ hôm kia
Với khả năng cùng trí thông mình bẩm sinh của mình,chẳng việc gì có thể làm khó được
Thì ra hắn ta là Mộc Thăng,tên này đã có thù với hắn từ lâu nay được ông già Joly lấy tiền mượn danh sẵn được cái cớ trả thù hà cớ gì mà không nhận?
Nhưng có lẽ Mộc Thăng đã quên Nguyệt Ngụ Tình,hắn ta là người mà anh muốn đụng vào là đụng hay sao?Một khi đã chăm ngòi cho một trận lôi đình thì đừng có trách chi hắn đấy nhé
"Ồ,lại là người quen"
Còn bên phía Mộc Thăng lúc này, anh ta đang cảm thấy khá bồn chồn,lo lắng,cứ đi đi lại lại trong căn phòng tối
"lần này rắc rối to rồi,mình nghĩ gì mà lại đi chọc vào cái tên ấy chứ,ít ra bây giờ nếu chạy thì chắc mình còn kịp"
Mộc Thăng nói thẳng ra là một tay sát thủ quèn về cả trình độ và tốc độ.


Thú thật mà nói anh ta chỉ xứng đáng là sát thủ hạng D mà thôi.

Ngay từ khi bước chân vào cái thế giới chuột rãnh này,anh ta đã bao nhiêu lần cố gây khó dễ cho Nguyệt Ngụ Tình.

Dù rằng mình chỉ xứng đáng là hậu bối
Nguyệt Ngụ Tình thật ra không phải là kẻ giết người linh tinh,dù được mệnh danh là tên sát thủ thuộc cấp cao của căn cứ nhưng không có nghĩa hắn ta thích ai thì giết người ấy.

Những người mà Ngụ Tình từng tiễn trước đây,đều là những người không có quyền được sống Và hắn ta đích thị là thần chết tiễn hắn mà thôi.

Về việc mà Mộc Thăng làm như thế rõ ràng là đang khiêu khích hắn ta
"không còn thời gian suy nghĩ nữa,hành động thôi"
Mộc Thăng tay chân cuốn cuộn gôm lấy bộ đồ màu đen,bịch kín mặt chuẩn bị rời đi nơi khác
Tưởng rằng trốn tránh một cách hèn mọn như vậy là tốt nhất,ai dè vừa chuẩn bị rời đi thì âm thanh gõ cửa sổ bắt đầu vang lên cốc cốc
Hắn bắt đầu điêng người,tay thủ sẵn một con dao nhọn trong tay chầm chậm quay lại lại,ai ngờ khi vừa mới quay đầu lại bắt gặp Nguyệt Ngụ Tình
Hắn hiên ngang,không cần bịch mặt như những lúc làm nhiệm vụ khác,bắt đầu nhìn anh ta nụ cười trên môi dần hiện lên một cách quãi đãn
"chào nhé,anh bạn sát thủ"
Vừa dứt lời hắn ta thẳng tay đạp vỡ cửa kính,dần dần bước vào
Mộc Thăng lúc này hốt hoảng,nhưng với uy nghiêm của sát thủ hắn ta không cho phép mình lùi bước.

.

"anh tới đây.

.

làm gì?"

"anh bạn nói gì kì thế,chào hỏi nhau thôi mà"
Nói rồi hắn ta cũng bắt đầu cầm lên con dao găm quen thuộc,lắc lắc vài cái rồi bắt đầu lên thế phòng thủ
Hai người cứ thế vờn nhau hơn 2 phút
Như một con rắn hổ mang gặp nguy hiểm Mộc Thăng anh ta bắt đầu tung chiêu
nhưng dù cho anh ta có là một con hổ đói đi chăng nữa thì Nguyệt Ngụ Tình đây cũng chỉ cười khẩy rồi đây.

Đáp trả lại cơn sung mãn của Mộc Thăng,Nguyệt Ngụ Tình bắt đầu lấy chân mình chạy vòng ra quanh phòng,lấy thế đạp vào tường rồi bay lên dí sát con dao vào thẳng cổ tên kia,mở miệng
"tao thật sự muốn hành hạ mày từ từ.

.

từ từ cho đến khi nhắm mắt xuôi tay,cho mày nếm thử cái cảm giác sống không chết.

.

giống như cái lúc mày hành hạ những con người vô tội ngoài kia"
"Đáng lẽ,là tao không muốn động chạm gì đến căn cứ B của chúng mày vì điều đó rất phiền phức.

Nhưng biết sao được mày đạng động chạm đến tao rồi"

Hắn ta vừa nói vừa đưa dao dí sát vào cổ từ từ gạch vào cổ.

.

tay còn lại hắn ta dùng lực đấm thật mạnh vào bụng và rất dứt khoát.

Hắn tay gạch mạnh một đường máu văng lên phụt máu tứ tung,mùi máu tanh cứ thế bốc lên
anh ta chết tại chỗ.

.

"sụyt,dơ bẩn"hắn ta nói rồi rời đi
Còn về phía bên những vệ sĩ của ông Joly từ lâu đã được hắn giết sạch rồi