Lao Tình

Chương 49: 49: Sâu Đậm





Chớp mắt đã ba tháng trôi qua,xe cộ vẫn chạy tấp nập,cây cối vẫn xanh tươi và không có gì khác lạ trong cuộc sống hằng ngày
Còn Miễn Ni cứ thế ngày qua ngày bận rộn để hoàn thiện bản thân mình,nụ cười cũng vì thế mà không còn ngây thơ nữa.

Cô nâng cấp tần số của bản thân mình lên nhiều hơn quen biết nhiều người,giao lưu nhiều hơn.

Và rõ nhất là bản thân trở nên xinh đẹp quyến rũ hơn.

Trí óc,kĩ năng cũng đều đã được trau dồi
Sáng trưa chiều tối Miễn Ni không phút nào lơ là bản thân,cô lúc nào cũng âm thầm chịu áp lực,cật lực làm việc để mong ngày nào đó thành lập được một công ty do mình làm chủ.

Cô biết,để thành lập nên một công ty không phải chuyện đơn giản gì.

Nó không chỉ quyết định về lí thuyết mà nó cần con người có đầu óc,có kĩ năng và bản lĩnh của một người cầm đầu.

Hiểu được luật đời,nên Miễn Ni nào có dám lơ là dù gì chỉ là vài giờ?
Đối với cô thời gian bây giờ như vàng bạc
"Miễn Ni dạo này sao rồi?"Giọng hắn băng lãnh hỏi Giang Xing,cánh tay đắc lực trong cơ chế phản công của hắn.

"Cô Miễn Ni dạo này đã thay đổi,cổ học nhiều hơn cố gắng nhiều hơn về sự an toàn thì luôn được đảm bảo 100% ạ"Giang Xing vừa cung kính vừa nói với hắn
"Tốt,lui đi"
Biết được Miễn Ni sống vẫn ổn,thậm chí là còn tốt hơn khi xưa rất nhiều.


Hắn cũng chợt thấy an lòng mà thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra,việc không còn liên quan gì đến cô nữa là một việc tốt.

"Miễn Ni,em làm tốt lắm"Hắn đột nhiên mỉm cười,biết được rằng cổ sống vẫn đang rất ổn và biết trân trọng hơn thì hắn không còn phải nghĩ nhiều nữa.

Đoạn tình cảm mà cô dành cho hắn,đến đây chắc có lẽ đã hết rồi.

Nụ cười của hắn như châm biến,như chứa hàng ngàn tâm sự của tình yêu.

Mạnh miệng nói rằng,cô từ bây giờ sẽ không xuất hiện trong cuộc đời hắn nữa.

Nhưng đã thương rồi thì làm sao dừng được nữa?Hắn luôn âm thầm thuê người bảo vệ cô túc trục bao nhiêu ngày qua.

Hắn thật sự không thể rời mắt khỏi cô.

Tình yêu mà Minh Hàn dành cho cô nói trắng ra không gì có thể đo được kể cả đó là sông là núi.

Chỉ biết tình cảm hắn dành cho Miễn Ni quá sâu đậm.

Đang ngồi quay ly rượu định hưởng thức thì bỗng từ đâu tên Vương Hàm phiền phấc đó lại đi tới.

Anh ta đi hiên ngang qua ghế sofa mà ngồi ngay ngắn
"Tình,có chuyện lớn rồi đấy?"
"Chuyện gì?"
"Bang có biến"
Nghe đến đây,hắn cũng không nói gì nhiều.

Việc này hắn đã trải qua như cơm bữa nên cũng không có gì bất ngờ lắm.

Hắn đi một mạch ra con siêu xe cùng Vương Hàm mà rời đi.

Đến bang của hắn thì máu me bê bết,tên kia mặt mày đã không còn nguyên vẹn khi nào,anh ta thoi thóp nói
"xin đại ca hãy minh oan cho tôi,rõ ràng tôi bị oan"anh ta khó khăn mà vặn ra từng chữ
Hắn ta không nói gì chỉ hút một điếu thuốc rồi ngồi đó ngắm trò vui.

"Mang đồ ra cho nó chơi đi"Vương Hàm biết hắn như vậy nên cũng xử lí rất nhanh gọn,tên đàn em kia nghe thấy vậy thì liền hốt hoảng mà xin tha

"Xin đại ca,xin anh Vương Hàm hãy tha lỗi cho em,vì phút chốc bốc đồng mà em xem rẻ cả bang chủ,cuộc đời em đây là lần ra quyết định ngu ngốc nhất.

.

xin đại ca hãy tha thứ cho em"
"Tha thứ sao?"hắn ta hút điếu thuốc quay mặt đi nơi khác mà giảng đạo.

"Người mang mày về nuôi là tao,bảo vệ cho mày,chỉ cách mày phòng chống những cạm bẫy xã hội ngoài kia cũng là tao,tao đối xử tốt với mày bao nhiêu.

.

bây giờ mày lại đi bêu rếu bang của mày với kẻ khác.

.

Có lẽ,là tao đã quá nhân nhượng"Hắn vừa nói ánh mắt lạnh nhạt không một chút thương tiếc nhìn tên kia
Là do tên kia đáng bị như vậy.

Khi sống trong bãi rác được hắn cưu mang bao nhiêu.

Hắn nâng anh ta lên bao nhiêu mà bây giờ anh ta quay lại cắn hắn?Đây có phải là ăn cháo đá bát?Đối với hắn,kẻ đáng chết trên thế gian này nhất chính là những kẻ phản bội.

.

Và hắn ta cũng vậy,hắn ta suy cho cùng cũng rất đáng chết khi phản bội cha nuôi của mình.

Nhưng biết đâu được,hắn làm điều là vì cuộc đời hắn.


Càng nói càng mâu thuẫn
Tiếp theo lại đến chuyên mục hành hạ cả về thế xác lẫn tình thần của hắn,đối với bang này tất cả những người ở đây đều là quỷ.

.

còn nơi này chính là địa ngục
Khi đã rơi xuống đây rồi,khó lòng mà thoát được
Hắn ta để lại tên kia gào khóc thảm thiết sau lưng,mà rời bước đi không một cái ngoảnh đầu.

Hắn là vậy,tại sao phải quay đầu lại với một tên cặn bã?
Trở về nhà,nhìn những hộp thuốc được xếp thành toà tháp kiên cố,khiến hắn cười khổ.

Không ngờ thuốc hắn sử dụng lại nhiều như vậy nói không chừng khi uống quá liều hắn sẽ phải mất trí nhớ hay cùng lắm là đi trầu diêm vương
Nhưng hắn nào có sợ gì,Nhìn tấm ảnh người con gái ở trên ghế ngủ,cùng ánh trăng rọi vào làm hắn cảm thấy thật huyền bí,thật mất mát.

.

Vốn ngày từ đầu đã không có hai từ hạnh phúc.