Lão Thấp Của Tôi

Chương 93: Chúng ta đã từng.. (1)




Khi thế giới này mới bắt đầu ——

Mặt đất trống trải không có ai, vạt cỏ mềm như nhung. Bầu trời trong xanh cao vợi không có tạp chất, dòng suối trong suốt lạnh lẽo thấm vào lòng người, nơi nơi mang theo hương hoa cỏ thanh khiết làm người ta vui vẻ thoải mái...

Phong cảnh bốn phía đẹp không sao tả xiết, đáng tiếc, giờ này khắc này trên trái đất không có một ai thưởng thức.

Tinh cầu trong veo màu lam ngọc bích này, hiện giờ chỉ có một sinh mệnh tồn tại.

Thương nhàm chán ngồi trên xích đu tự chế từ cỏ cây đung đưa tới lui, trong miệng còn ngậm lấy một cọng cỏ đuôi chó.

"Không có ý nghĩa, chẳng có ai ở đây giúp mình giải khuây cả sao? "

Bàn chân trắng nõn thường xẹt qua những cọng dây leo đùa nghịch, làm thực vật xung quanh hân hoan vui mừng.

Anh là một bộ phận của thế giới này, tất cả mọi thứ thuần một sắc màu xanh biếc, liền có linh hồn anh bao trùm.

Ban đêm, ánh sao xa xôi lấp lóe tựa như chỉ với tay là bắt được, chỉ tiếc ánh sáng lấp lánh đó đã sớm nhìn chán nhiều năm, Thương nheo mắt lại ngắm chúng qua kẽ tay, ngày qua ngày, năm qua năm.

"Ngày mai ăn cái gì mới được nhỉ?"

Anh lầm bầm lầu bầu một mình, tùy tay nhón lấy một trái cây nhỏ màu đỏ trong lùm cây, chậm rãi ngậm trong miệng nhai nhai một cách vô thức, nhanh chóng ngốn sạch một hồng quả vào bụng.

Làm anh lấy làm lạ rằng, mình có bệnh kén ăn đã bao năm, sau khi nếm thử loại quả hoang dại này lại nảy sinh ham muốn ăn thêm một quả nữa?

Đây là chuyện không thể tưởng tượng nổi đến cỡ nào?

"Rốt cuộc là quả gì vậy?" Thương cẩn thận quan sát xung quanh nửa ngày phát hiện một gốc cây không phải do mình thai nghén ra.

Nói cách khác, nó cũng không phải do mình sinh ra sao?

Không có khả năng!

Thương lập tức phủ định ý nghĩ kỳ lạ ấy.

Tất cả mọi hương vị anh có thể nghĩ ra cũng đã tạo thành từ trăm năm trước, sớm không còn tạo ra gốc cây nào nữa.

Chỉ có anh là sinh mệnh cô độc trong vũ trụ bao la bát ngát này, yên lặng sinh tồn trong tinh cầu màu lam xinh đẹp, chuyện gì cũng đã từng trải qua.

Tịch mịch sao, anh thật sự thực tịch mịch.

Tịch mịch đến một hương vị trái cây mới mẻ không tệ lắm, đủ để dậy lên hứng thú của anh.

Ba ngày sau, mưa to đến bất ngờ ——

Trong mưa, Thương đã sớm quen khí hậu hằng ngày trên địa cầu đột biến bỗng nhiên dùng nhánh cây phía sau mình quét ra một khoảnh đất trống, đã phát hiện nhóc con lay động ở trong mưa gió, miễn cưỡng chống đỡ nhưng thân mình vẫn thẳng tắp kia.

Phiến lá yếu ớt che chở những trái cây mọc trên canh, biểu hiện nhợt nhạt vô lực, rồi lại cực kỳ quật cường kiên trì.

"Hửm? phát hiện bé rồi." không nghĩ tới trên địa cầu, còn có thể tìm được một gốc cây không phải đồng tộc do anh thai nghén ra.

Như vậy, coi như báo đáp trái cây của nhóc con đi, hương vị thật sự rất không tồi.

Thương không di động gốc cây vẫn còn nhỏ kia, mà là đem những cái cây thân thể tráng kiện, nhánh cây leo vươn tới, bảo vệ gốc cây nho nhỏ run run cố gắng đứng thẳng kia.

Anh cũng sẽ không dừng chân tại một hành tinh quá lâu, trước khi đi, Thương nghiêm túc vỗ vỗ gốc cây có thể xuất hiện kỳ tích của tự nhiên, nhẹ nói: "Chờ mong em phát triển, bé con."

Không có bất kỳ ai hay cái gì có thể bảo vệ nó một đời, chỉ nhìn xem nó có thể tiến hóa đến đâu, hoàn toàn tiến hoá ra phong cách của mình.

Ba trăm năm sau ——

Thương ngẫu nhiên lại nhớ lại nơi trống trải khắc sâu trong ký ức, nơi này linh khí cực kỳ trong veo, làm cây nguyên thủy của vạn vật như anh cũng thấy thoải mái.

Có điều... gốc cây non ấy đã không còn ở nơi đó nữa.

"Quả nhiên, mình tham lam quá đáng." Cảm xúc của Thương có chút hạ xuống rủ mi mắt, đây là lần đầu tiên anh tự mình cảm nhận được cái gì gọi là chờ mong, cái gì gọi là uể oải.

Có lẽ, tính mạng của mình sẽ luôn luôn kéo dài vĩnh viễn như thế... Thẳng đến khi, hoàn toàn dung nhập cả thiên nhiên, thân thể trở thành một bộ phận của thế giới này

Có lẽ chỉ có khi ấy, sứ mạng của mình, cô độc của mình mới là kết cục.

Chỉ là, khi anh sắp rời đi, phiến lục địa này không còn gì níu chân anh nữa, một cánh tay nhỏ bé mà kiên định, dùng sức túm được vạt áo bằng lá cây do anh bện thành.

Thương mạnh quay đầu lại, ánh mắt lóe sáng, phát hiện tên dám nắm áo mình, miệng chỉ có thể phát ra âm thanh ưm ưm nho nhỏ là một bé trai có đôi mắt xanh lục.

Thân mình nho nhỏ trắng nõn sạch sẽ, thật giống như cây non trong gió năm nào.

Sợi tóc đen nhánh hơi hơi hỗn độn, môi màu hồng nộn, cực kỳ dễ thương.

"A ——" Mặt anh có chút đông cứng, càng nhiều hơn là luống cuống.

Thương hoàn toàn giật mình, con ngươi của anh co rút nhanh, hai tay anh đang run rẩy.

"A a ——" đứa bé tựa hồ đang chờ đợi anh đáp lại.

Thẳng đến khi, đôi mắt màu lục chậm rãi tối đi, chậm rãi buông lỏng tay ra, bất lực cúi đầu xuống, bàn tay to không đành lòng nắm lấy bàn tay nhỏ.

Những giọt lệ trong suốt, rơi từng giọt trên mặt cánh hoa trắng hoang dại không tên.

"Ta... rốt cục khi đó đang ở đâu..." trên thế giới này, kỳ tích thứ hai đã được sinh ra.

Thương rơi lệ đầy mặt quỳ gối trên cỏ, hai tay ôm chặt làm bé con càng thêm luống cuống, hai má hồng hồng.

Hóa ra, ngực kề sát bên nhau, thật ấm áp.

————

"Nhiên, Thật đói..." cái mũi nhanh chóng giật giật, tên tham ăn nào đó vọt lại đây, bất đắc dĩ xoa xoa cái bụng đang biểu tình của mình.

Đúng vậy, Mỗi khi Thương đi đến gần ăn nhà trên cây của Nhiên đều ngửi thấy mùi thức ăn mê người.

Giọng nói của anh luôn rất khẽ khàng, bóng dáng đang bận rộn trong phòng kia như có thể đoán trước, bưng cái bát đựng đồ ăn nóng hổi tới căn phòng mới dựng lên bằng cây bên ngoài.

Bàn ăn tròn tròn, dây mây quấn quýt thành ghế ngồi tự nhiên.

Nơi này là nhà Nhiên, dần dần cũng thành chỗ ở lâm thời của Nhiên.

"Ăn." Nhiên thản nhiên nói với kẻ tham ăn nào đó vẫn luôn thèm nhỏ dãi đồ ăn mình làm ra, cậu rất ít nói, nhưng cũng sẽ không làm không khí trầm mặc xấu hổ.

Hai người đã sinh sống cùng nhau gần ngàn năm, từ bi bô tập nói cho tới bây giờ giao tiếp thông thường, tính cách Nhiên vẫn thủy chung như một như thế, thường ngày lẳng lặng ở trong phòng lặng lẽ dọn dẹp từng phiến lá, ra ngoài sân sửa sang mài những hòn đá. Cậu không nói lời nào, có khi cũng không cảm giác được sự tồn tại của cậu, luôn an tĩnh như vậy.

Cho dù hiện giờ Thương đã dạy Nhiên biết bao nhiêu điều kỳ thú của các hành tinh, cả khởi nguồn của vũ trụ, trách nhiệm cùng sự bất đắc dĩ của cây nguyên thủy là bảo vệ thế giới...

Nhiên đồng dạng cũng là cây, nhưng không có gánh nặng như anh.

Bởi vì Thương chưa bao giờ nghĩ tới, để đứa bé vẫn đang lớn dần kia thay mình gánh vác bất cứ điều gì.

Nhưng có lẽ Nhiên không nghĩ như vậy.

Mỗi một lần ngồi thưởng thức những món ăn đơn sơ này, Thương luôn ăn rất vui vẻ, Nhiên luôn trầm mặc, bởi vì cậu luôn không ngừng gắp thức ăn cho Thương, thẳng đến khi bụng anh phình ra, ghé vào trên mặt cỏ lười biếng, điển hình bộ dáng của heo con ăn no nằm thở không muốn nhúc nhích nữa.

Có thể làm cái cây kén ăn này mỗi ngày hấp thu vài thứ, Nhiên đã nghĩ hết mọi phương pháp.

Ăn sống, nấu chín, tỉnh tỉnh mê mê thành một đầu bếp siêu cấp, hai tay linh hoạt, trong những năm chung sống này luyện thành một người nấu ăn ngon hết xảy.

"Ăn thật ngon." Khi Thương cao hứng, thích hơi hơi nhếch khóe môi lên cười.

Từ giờ trên thế giới này anh không còn cô đơn nữa, nụ cười cũng thường xuyên xuất hiện trên môi hơn.

Nhiên không tiếng động gật gật đầu, lẳng lặng gắp một viên mứt quả mới làm ra sáng nay vào miệng Thương.

Hai cái cây, dưới bầu trời rộng lớn ấy, sống dựa vào nhau.

Khúc Thương Mang cười ngọt ngào, nhìn Nhiên từ từ trưởng thành, quay mặt, hết sức có cảm giác thành tựu mà thở dài.

Nhóc con kia giờ đã lớn thế này, anh thực sự là người nhìn Nhiên trưởng thành.

Chỉ cần nghĩ đến gốc cây non năm nào mình nuôi dưỡng nay đã thành đại thụ che trời thành thục, thông minh, trong lòng Thương đã thỏa mãn.

Lúc mới gặp, Nhiên cái gì cũng không biết, bất luận là cách sinh tồn hay cư xử với mọi sinh mệnh khác, lý giải mỗi một mảnh đất, trao đổi cùng thiên nhiên hay là nấu cơm... khụ, đều là do mình một tay vun trồng.

Đương nhiên, tay nghề nấu cơm anh vừa ý nhất là được rồi.

Còn có tên.

Nhiên... do chính mình đặt tên.

Có điều, hình như dao động cảm xúc của Nhiên quá ít rồi chăng?

Khúc Thương Mang xoa cằm, chẳng biết bỏ đôi đũa trong tay xuống từ lúc nào.

"Trưởng thành sớm chẳng hạn... năm đó sao mình không như thế? "

Người nào đó ngồi ở bên cạnh anh không lộ vẻ gì, bộ dạng hắc tuyến thoáng qua có khi chính cậu cũng không phát giác.

Thương lại bắt đầu miên man suy nghĩ...

Nhiên kiên nhẫn thở dài, đem đũa ở trên bàn đặt lại trong tay bạn cây đang suy nghĩ viển vông gì đó, gắp thêm cho anh một đống đồ ăn nữa.

Những thứ này, đều tạo thành từ trái cây cậu thai nghén ra.

Cậu không nói ra miệng, cũng không am hiểu biểu đạt, lại âm thầm vui vẻ vì Thương thích những đồ ăn mình làm ra.

Ngày trôi đi, lại bắt đầu ngày qua ngày, năm nối năm.

Có điều cuộc sống, tuyệt đối không như trước nữa.

————

Một đêm này, sấm chớp vần vũ.

Thương là gốc cây nguyên thủy, là cha của tinh cầu màu lam này, nhưng không cách nào ngăn cản những thiên tai ập tới.

Tỷ như —— sinh vật trên trái đất cần có những thay đổi để tiến hóa.

Mấy ngày liên tiếp thời tiết cực kém, Thương bỏ quên ý tưởng sưu tầm những giống cây mới, cả ngày lăn lộn trên giường lớn đặc chế, đem bả vai ai đó trở thành gối đầu mà ngủ.

Đương nhiên, ai đó chứng thật là cam tâm tình nguyện.

Anh chính là người cậu không muốn xa rời, không phải ỷ lại, mà loại cảm tình này, sớm vượt ra khỏi tưởng tượng của cậu.

Gốc cây khi thế giới mới bắt đầu, bắt đầu hình thức ở chung.

Khụ, chính là, hình thái nguyên thủy, hai người xích lại gần nhau hơn, cực kỳ tự nhiên nha ~~

Cho tới nay, Nhiên đều lý trí, lý trí đến đáng sợ, lại chỉ riêng không có biện pháp với cái cây này.

Giờ này khắc này, trên tinh cầu đã sinh ra động vật nhỏ, côn trùng. Nhiều loại dấu hiệu nhắc nhở hai người bọn họ nơi này sắp có thể phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, lại không ai nguyện ý chủ động rời đi.

Bởi vì, bất luận nơi này biến thành như thế nào, gốc cây không thể rời đi.

Bọn họ, nhất định phải có một người lưu lại.

Mà cái cây lưu lại kia, kết quả sẽ là như thế nào? Ai cũng không tưởng tượng nổi.

Nguyên khí đại thương? Hay linh khí xói mòn? Tóm lại, kết quả sẽ chẳng tốt lắm.

"Thương."

"Ưm?" Mới vừa tỉnh ngủ, Thương rõ ràng vẫn còn rất mơ hồ bị ăn hết đậu hủ, vẫn còn ngơ ngác tiếp tục cọ lên người ai đó.

Anh thích tựa vào trên người Nhiên như vậy.

Nhiên vô cùng không muốn xa rời anh, anh cảm giác không biết phương hướng đâu nữa.

Tịch mịch lâu như vậy, rốt cuộc tìm được chốn an ủi.

Nhưng lời nói kế tiếp của Nhiên, lại làm anh hết sức khó sống.

"Em sẽ không rời đi, ở lại cùng anh." Đơn giản trực tiếp bộc lộ nội tâm của mình.

In dấu lên môi ai mang vị cỏ xanh, Nhiên lẳng lặng ma sát sườn tai anh.

Nơi này của Thương rất nhạy cảm.

Quả nhiên, một mảnh da thịt non mịn ửng lên màu phấn hồng.

"Ưm, không cắn nơi này." Thương thử giãy dụa, cũng rất nhanh chóng bị trấn áp.

Có trời mới biết nhóc con kia vì sao hiện tại sức lực lớn như vậy! Không để người ta sống dễ chịu mà... Rõ ràng năm đó là mình khỏe mạnh như vâm á!

"A ——" Thương rên khẽ một tiếng như mèo con.

Sức lực chênh lệch đặc biệt rõ ràng!

Sớm đã quen hơi thở đối phương, Thương cũng không bài xích sự thân cận này, ngược lại sự giao hòa giữa hai linh hồn như càng mật thiết hơn.

Hai đầu gối gấp khúc, khi Nhiên tiến – nhập một khắc kia không hề có cảm giác đau đớn mà nhẹ nhàng thở dốc, trong phòng bão táp cũng không kém hơn bên ngoài, không... Có lẽ càng mãnh liệt hơn bên ngoài.

Thành công dưỡng thành bé con, Thương thực tự hào, vị trí gắn – kết thật vừa khít thật thỏa mãn.

————

Kéo lê thân thể mỏi mệt, hoa cúc sưng đỏ, sau khi ai đó mê man, Thương từng bước rời khỏi ngôi nhà ấm áp, vẫn lơ lửng không khí ái muội còn sót lại.

Thời gian không kịp, anh nhất định phải đưa Nhiên đi rồi.

Thế giới này vốn chính là trách nhiệm của anh, không thể chia sẻ cùng Nhiên.

Không có lý do gì, lại càng không muốn vậy.

Nên tới, thì sẽ tới.

Trốn không xong, lại càng không muốn tránh.

Tương lai không biết hết thảy cũng không đáng sợ, bất luận phát sinh chuyện gì, ít nhất mình từng sống hạnh phúc như vậy.

Cám ơn nhiều, Nhiên.

Khúc Thương Mang lần thứ hai rơi lệ trong sinh mệnh dài lâu của mình.

Lần đầu tiên, là nghênh đón Nhiên.

Lần thứ hai, tự mình đưa Nhiên đi.

Bất luận đi về tinh cầu nào, quốc gia nào, không gian nơi đâu, thế giới ra sao, đều an toàn hơn tinh cầu màu lam sắp nghênh đón kiếp nạn nhiều lắm.

Không thể để cậu ấy ở lại.

Không thể xiêu lòng, càng xiêu càng không dậy nổi.

"Không ———— Thương ———— "

Tiếp tục sống sót, Nhiên.

————

Trên thế giới này khoảng cách xa nhất không phải là em ở trước mặt anh, anh lướt qua mà không yêu em; mà là chúng ta rõ ràng yêu nhau, lại bị ngăn cách giữa hai thế giới.

Lúc này ly biệt, rất có thể không còn cơ hội gặp lại nữa.

Nhiên vô lực không thể phá vỡ bức tường không gian, vì sao... Thương hy sinh hết thảy bảo vệ mình?

Thương, em yêu anh!

Giờ này khắc này, hận biết bao sự bất lực của mình.

Giờ này khắc này, hận biết bao mình không biết ăn nói thuyết phục.

Thương!

Nhìn tinh cầu này, cũng tinh khiết màu xanh biếc, nhưng không có màu lam, Nhiên lẳng lặng nắm chặt tay đến nhỏ máu.

Cậu nhất định phải nỗ lực tu luyện.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: vũ trụ ác ý thần mã, gào khóc ngao, quá khứ từng BE sao? Mau khinh bỉ tác giả! (đạp bay, đừng giống như này văn cùng ngươi không sao giống nhau!)

Đây là kiếp thứ nhất vậy.