Lão Thấp Của Tôi

Chương 77: Lão thấp = lão thấp




Từ địa cầu xuất phát, ngồi tàu không gian tốc độ cao đến tinh cầu Coleman lại mất những 3 ngày?

Lão thấp lôi kéo Nhiên, sắc mặt hết sức không tốt nói: "Quá chậm."

Người bán vé ngoài hành tinh bị đả kích đến cặn bã của cặn bã cũng không bằng: "..."

Nhiên ôm chặt bả vai gầy của lão thấy, trấn an khẽ hôn anh: "Chớ xem thường Hứa Chính, cậu ta không có việc gì, em cam đoan."

Nhánh cây chỗ nào cũng có, đặc biệt hữu dụng, cho nên lớp trưởng cũng không có nói mạnh miệng, bảo trì nhất quán tác phong điệu thấp.

"A." Lão thấp mềm như không xương tựa vào trên người cậu, ngậm miệng không nói lời nào.

Chuyến tàu nhanh nhất cũng phải đúng nửa đêm mới xuất phát? Còn phải đợi gần một ngày? Làm cho người ta tức điên..."Chúng ta có nên nghĩ biện pháp khác không, cái tàu rách chậm chạp này sẽ làm lỡ chuyện."

"Ừm, có thể."

Tuy rằng đầu gỗ có cam đoan, nhưng mà... Lão thấp vẫn là khó tránh khỏi lo lắng.

Thằng nhóc Hứa Chính đó nhất định chịu không ít đau khổ, bị địch nhân bắt cậu còn có thể sống tốt sao? Loại thời điểm lửa xém lông mày này lại bị phương tiện giao thông cầm chân... Quả thực, không thể tha thứ!

Lão thấp nhấc đầu chôn ở trong lòng Nhiên, than nhẹ một tiếng: "Thắt lưng hơi mỏi."

"Vâng." Nhánh cây nhóm ngay ngắn trật tự bắt đầu mát xa cho lão thấp.

Người bán vé ngoài hành tinh hơi cương cứng, chẳng qua vẫn bảo trì mỉm cười cơ bản: "Hai vị khách nhân tôn quý, xin hỏi..."

Nhiên: "Chúng ta không mua vé."

Người bán vé: "..." Đứng ở cửa bán vé không mua vé?

Nhiên thản nhiên liếc nhìn hắn một cái, ôm lão thấp tránh ra khỏi vị trí đó: "Chúng ta đang đợi người."

"Chậc... Xin mời, tự tiện." Vẫn là lần đầu tiên gặp được khách hàng kỳ quái như vậy, người bán vé tỏ vẻ kiến thức của mình cần bổ sung.

Lại nói tiếp quầy bán vé và nơi xuất phát chuyến tàu đều hết sức bí mật, bình thường nhân loại có thể lần đến nơi đây, ai tới cũng có thực lực và bản lĩnh nhất định, bằng không nửa đường có thể chững lại giữa không gian chết dí tại nơi nào.

Phương tiện giao thông nối liền Địa Cầu cùng Coleman trừ con tàu tốc độ cao này không có cái khác, cho nên người bán vé chỉ rối rắm mè nheo một chút, lập tức liền khôi phục như thường.

Bọn họ đến cuối cùng nhất định sẽ hối hận, chọn mua vé, đến lúc đó... Lầm bầm, tăng giá! Tuyệt đối phải tăng giá!

Tối hôm qua Lễ Giáng Sinh cùng Nhiên quá kích tình, hai người high đến cuối cùng đều không nhớ rõ làm bao nhiêu lần, đóa cúc nhỏ bị trút tràn đầy, Nhiên thực thỏa mãn, lão thấp cũng rất thỏa mãn, có điều mệt chết đi được, giấc ngủ không đủ, thể lực cũng xói mòn đặc biệt nghiêm trọng.

Cho nên lão thấp đứng không được một lát liền mệt nhọc, Nhiên dứt khoát dùng nhánh cây lâm thời làm cho lão thấp một cái giường đơn, nhẹ nhàng đặt người lên, để cho anh dựa vào nhánh cây ấm áp ngủ bù trong chốc lát.

"Oáp... Tôi đây ngủ."

"Vâng, đến giờ em gọi thầy."

Lão thấp chuyển người lại, cũng không hỏi rốt cuộc họ đang đợi ai liền nhắm hai mắt lại, an tâm đi vào giấc ngủ.

Tin tưởng một người, liền phải tin tưởng tất cả mọi quyết định của người đó.

= = vì thế, cứ nằm ngủ thoải mái vậy sao?

Người bán vé thực buồn bực, hôm nay việc buôn bán vốn rất kém, thật vất vả có hai người đến đây, kết quả loanh quanh nửa ngày còn không mua vé, quả thực....

Chẳng lẽ đêm nay chạy xe trống sao? Thật phiền phức, như vậy thực phí dầu.

Lão thấp ở trên giường nhánh cây ngủ say sưa, thở đều đều, người bán vé ở quầy cũng bắt đầu buồn ngủ.

Chớp mắt một cái, cửa bán vé lại mọc ra rất nhiều người.

Lão thấp ghét bỏ tàu không gian chậm, Nhiên lập tức đã nghĩ phương pháp khác —— tìm người chở đi.

Nhiên: "Đến đây."

Lý Long Vọng gật gật đầu: "Vâng, hẳn là có thể đi rồi đi."

Nhiên vuốt cằm, nhóm nhánh cây thật cẩn thận ổn định lão thấp, cái giường tạm thời này thế mà xuất hiện bốn bánh xe con con.

Có thể phụ giúp đẩy đi, động tác nhẹ nhàng chắc là lão thấp cũng không tỉnh.

Lý Long Vọng hiện ra chân thân, một con rồng oai vệ xuất hiện trước mặt Nhiên.

Việc này dữ nhiều lành ít, hắn không định mang theoTiểu Thập Tứ.

Vạn nhất đứa nhỏ chịu tổn thương gì, Lý Long Vọng tuyệt đối sẽ không tha thứ cho chính mình.

Nhưng mà hắn không mang theo, người ta không thể tự mình đến sao?

Ngay khi Lý Long Vọng giãn vảy khởi động, đã làm xong chuẩn bị bay đi vũ trụ thì Lý Long Thập Tứ tức giận xuất hiện: "Đờ mờ đồ khốn kiếp! Lại bỏ lại con một mình!"

Cậu vừa mắng vừa bỏ ba lô đeo trên lưng xuống, không biết lấy ra cái đinh ba từ chỗ nào, quơ lấy liền đuổi theo Lý Long Vọng bắt đầu đánh!

Lý Long Vọng ôm đầu một đường tán loạn, thân hình rồng khổng lồ trong không gian nhỏ căn bản là không có đường thi triển không lối thoát, rất nhanh liền bị đuổi kịp đánh một trận mãnh liệt, Tiểu Thập Tứ cũng không nương tay, cậu bị tên cha cặn bã này làm tức chết rồi!

"Rầm rầm rầm", Long Vương đầu đầy cục u cũng không dám đánh trả, Tiểu Thập Tứ thoải mái.

"Hừ, lại đem con bỏ ở nhà, còn không rửa chén? Cha là đồ khốn kiếp, muốn con chết sao?"

"Cha, không có." Đồ khốn kiếp vẻ mặt đau khổ sờ sờ cái mũi, bị đánh được đau quá a, hoàn toàn không dám biểu hiện ra ngoài.

Tiểu Thập Tứ càng ngày càng ngạo kiều, thật sự là vừa muốn yêu vừa muốn khóc.

Vì thế, trên người Lý Long Vọng lại thêm một ông giời con, lão thấp còn đang ngủ, Nhiên ôm anh, bốn người cùng đi sao?

Đương nhiên không có khả năng.

Ngay khi Lý Long Vọng kẹp chặt cái đuôi sợ con một gậy chọt vào, Vương Diệu Quang cầm tay Vương Kim Vũ vô cùng lo lắng xuất hiện.

Đặc biệt tức khí tang thi cùng tiểu hòa thượng hung hăng đập Lý Long Vọng hai bạt tai: "Lão Long cặn bã, chuyện này lớn như vậy cũng không cho chúng ta biết? Nếu không phải tiểu Tào nói, tôi đờ mờ nó chứ còn không biết đâu!"

"Đúng đó, cậu rất không có suy nghĩ!"

Tào Chí Vĩ cũng vui vẻ chạy tới: "Cái gì thế, hai người vô lại các ngươi lại nghe lén tôi gọi điện thoại?"

Lý Long Vọng mặt khổ bức: "Có tức nghẹn cũng đừng đánh mông, rất đau."

Vương Diệu Quang hừ lạnh: "Chỗ khác quá cao đánh không tới, mông bên kia mềm nhất, đòn đau nhớ đời á. Rất không biết suy nghĩ hừm hừm! Lão Long, khó trách ngươi bị con bắt nạt!"

Người nào không biết toàn thân phủ vảy dày, không bẻ gãy sừng rồng đã là nể mặt lắm rồi.

Lý Long Thập Tứ chậm rì rì ngẩng đầu: "Vương thúc, con ở đây..."

Vương Diệu Quang, Vương Kim Vũ: "..."

Lý Long Thập Tứ: "Con không bắt nạt cha."

Lý Long Vọng: "..." Người vừa đuổi đánh mình là ai! Hứ!

Tào Chí Vĩ bước đi chầm chậm hình chữ bát, hành lý sau lưng khổng lồ con mèo nào đó chướng mắt không chịu nổi, đem chất hết lên người Lý Long Vọng, hóa thân thành mỹ nam bán – nude tuấn tú, ôm Tào Chí Vĩ bước lên người Lý Long Vọng.

Chỉ không cẩn thận đá tới Long Giác, Lý Long Vọng suýt nữa khóc rống.

Tào Chí Vĩ: "Mọi người không mang hành lý?"

Vương Diệu Quang: "Oa! Tất cả mọi người đều mang hành lý sao?"

Vương Kim Vũ kéo kéo tay cậu nói; "Chúng ta lấy trời làm chăn đất làm giường, quần áo không đổi, không cần hành lý."

"À, vậy hẳn là có thể đi rồi."

Vì thế ban 3 không hiểu sao tới một nửa? Chẳng qua vẫn trong tải trọng của Lý Long Vọng, cho nên con hàng này ngoe nguẩy cái đuôi dài, lại chuẩn bị cất cánh.

Đúng lúc này: "Bao tải bao tải *, đừng chạy!" Từ nước ngoài một đám người trở về gấp, lo Lý Long Vọng bay mất, sôi nổi móc ra vũ khí, nhắm ngay mông rồng bắn tới.

(*mình cũng không hiểu đoạn này lắm, đoán ý thì chắc là bạn rồng chỉ là đứa chở người chở hàng thôi @v@)

"Grào oooo... Đồ khốn kiếp!" Lý Long Vọng đau đến lệ rơi đầy mặt, thân thể chấn động, suýt nữa lỗ mãng hất văng cả đám người trên lưng xuống.

"Đờ mờ ai nhẫn tâm như vậy, Grừ grừ hãy xưng tên ra!"

"Xì! Là tôi đó chuyện này sao không cho tôi biết? Loại việc này sao có thể thiếu bổn đại gia?" Vương Hoàn Vũ nói, phía sau là Ngô Hy Thụy, Du Khải Luân cùng tiểu họa bì.

Ngay cả người đang nước ngoài đều chạy trở lại, tin tức này rốt cuộc là tiết lộ ra ngoài như thế nào?

"Lão Long, là cậu không đúng."

"Lão Long, hoa cúc cậu ngứa à? Tìm đánh à?"

"Xì, tôi tại sao lại trúng đạn rồi? Việc này có thể oán tôi sao?" Lý Long Vọng rất muốn rít gào, đó là lớp trưởng giữ bí mật có thể nói sao? Các ngươi có kĩ năng đi mà đánh lớp trưởng!

Không ai dám! Một đám người rụt rụt đầu, tiếp tục đem lửa đạn nhắm ngay Lý Long Vọng.

"Long Vương? Hừ —— "

"Có tin bây giờ lập tức đánh nhau ba trăm hiệp không?"

Ngay khi một đám người đang xoa xoa tay muốn thử, Nguyên Âm lôi kéo Kỳ Kỳ thở hồng hộc chạy tới, Nguyên Âm tức giận trừng một đám người, tính tình quật cường lại nổi lên: "Đi đánh nhau sao không gọi Kỳ Kỳ? Các ngươi đầu óc úng nước hết rồi?"

"Uầy, đúng là chúng ta chuẩn bị đi đánh nhau sao? Lớp mình toàn người văn minh nha."

Lý Long Vọng rưng rưng: "Xì, người văn minh vậy các người vừa làm gì mông tôi?"

Vương Diệu Quang liếc mắt: "Cậu là người đấy à?"

Lý Long Vọng cắn răng: "Được, ai cũng không phải người!"

Ngay sau đó Lý Hạo Lý Hưởng Tư Ngư, cả lớp bất tri bất giác tập thể đến đông đủ.

Cả đám đều tỏ vẻ hết sức bất mãn đối với hành vi giấu diếm của Lý Long Vọng, tư thế như là chuẩn bị tử hình hắn ngay tại chỗ, ngay cả Long thái tử Tiểu Thập Tứ cũng không ngoại lệ.

Có điều, mọi người đều bị lời nói thản nhiên của Nhiên chấn trụ.

"Lão thấp đang ngủ."

Cho nên, chiến đấu bị hẫng, sức mạnh không có chỗ phát tiết, ra ngoài hành tinh đi đại triển quyền cước.

Người bán vé vốn thực vui mừng, nhiều người đến đây như vậy ahuhu, đêm nay không cần chạy xe trống!

Kết quả —— họ cùng là một đám! Hứ!

Nhiều người thiệt nhiều, một mình Lý Long Vọng không chở hết, cuối cùng cha hiền vạn bất đắc dĩ, thả con đi chở người.

Lý Long Thập Tứ tuy rằng bé nhất nhà, cái đầu lại không nhỏ, chân thân thậm chí càng to lớn oai hùng hơn cha, ngay cả Nhiên ôm lão thấp cũng sang ngồi lên.

Lý Hưởng cũng là chủng tộc bay trên không, cho nên không cần ngồi trên lưng rồng.

Phá tan tầng mây bay lên người thường không có không khí, sẽ chịu đủ mọi bệnh trạng váng đầu hoa mắt, có điều nhóm người này cũng không phải người, có tên thậm chí đang hô hấp bằng má, hoàn toàn không cần để ý điều này.

Lão thấp là một người bình thường duy nhất, cùng Nguyên Âm hấp thu chất dinh dưỡng của nhánh cây.

Có điều... Sao anh vừa mở mắt đã ở giữa không trung vậy? Hơn nữa xung quanh... Đều là người quen? Đến đây từ lúc nào, anh ngủ bao lâu rồi?

"Oáp... Ừm..." Lão thấp còn chưa hết đau lưng mệt mỏi, đã bị Nhiên giữ đầu, cuồng moah một mạch.

"Ưm ưm..." Sao lại thế này?

Nhiên: "Giúp thầy hô hấp."

Lão thấp: "..."

Em nghĩ rằng tôi và em sẽ tin sao?

Cả đống người ở đây không cần mượn cơ hội nói sang chuyện khác!