Lão Thấp Của Tôi

Chương 73: Lão thấp hữu lão thấp




Trong khu VIP tầng 3 khách sạn XX, lão thấp mang theo các đồng bọn và phụ huynh đến dự tiệc.

Vì thế người cao hứng nhất dĩ nhiên là Ngô Hy Thụy, đây cũng là lần đầu tiên cậu ý thức được, hóa ra làm phú nhị đại cũng có rất nhiều chỗ tốt, nhìn thấy ánh mắt mọi người khiếp sợ nhìn mình cũng thật thỏa mãn.

Lý Cương cái quỷ gì kém xa so với cha ta! Chúng ta chính là siêu đại gia có tiền!

Trong khu ghế lô ánh vàng rực rỡ, thuần một phong cách kiến trúc cung điện Châu Âu.

Mà khách sạn lớn này cũng là một trong những sản nghiệp của Ngô Hy Ngôn, phong cách trang hoàng hoàn toàn dựa theo thẩm mỹ của Thần vương, đúng là do sau khi ba người cha biết con trai mình chạy trốn tới S thị, đặc biệt chuẩn bị.

Khu phòng xịn siêu xa hoa siêu đặc biệt chưa bao giờ mở ra với khách bên ngoài, lần đầu tiên tiếp đãi khách lại cực kỳ long trọng.

Người tới cơ bản không có mấy ai là người, hải phận không phận Thần giới Ma giới Yêu giới chiếm toàn bộ.

Nguyên bản vài vị thần đã quen với vị trí chủ tọa tìm chỗ bình thường ngồi xuống, trong lĩnh vực của bản thân dĩ nhiên rất cường đại, nhưng ở trước mặt Nhiên không được càn rỡ.

Vị trí chủ tọa kia giữ lại cho lão tổ tông, Nhiên thực tự nhiên tặng cho lão thấp.

Nếu thực sự bàn luận, cậu ngồi nơi đó cũng không đủ cách.

Một người đàn ông chân chính yêu vợ, bất luận ở trong nhà hay ra ngoài cũng coi vợ bằng trời, vợ mình là lớn nhất.

Khúc Thương Mang ngồi ở vị trí đầu não, chính anh lại không rõ vị trí này trong lòng mọi người sẽ đại biểu địa vị gì.

Từ nhỏ đến lớn ngoại trừ đi Phong Đô giao tiếp với cô hồn dã quỷ, ăn cơm, chơi đùa một chút, còn có lần đó toàn thể giáo viên ra nhà hàng ăn cơm, đây là lần đầu tiên tham gia tụ họp lớn như vậy, quy củ bữa ăn cái quỷ gì đó ai mà biết.

Có điều tất cả mọi người đều là người quen, hoặc chính là thân thích, cho nên lão thấp vẫn thực yên tâm.

Người phía dưới thấy thế, trong lòng đều có cân nhắc bất đồng.

"Lão thấp, tôi mời thầy một ly, cảm tạ thầy vẫn luôn chiếu cố tiểu Thụy, tôi kính thầy." Ngô Hy Ngôn lần đầu tiên ở trên bàn rượu không có vẻ không kiên nhẫn, mà là dẫn đầu đứng lên biểu thị thái độ.

Thần vương cùng Ma vương nhìn sườn mặt quyến rũ vui vẻ của vợ, trong lòng vừa động, liền đứng lên theo.

Thần vương than nhẹ: "Sau này vẫn cần lão thấp cùng mọi người dạy dỗ Tiểu Thụy, đứa nhỏ này từ nhỏ đã cố chấp, có việc gì lại cứ giấu ở trong lòng."

Ma vương hừ lạnh: "Tên nhóc kia, sau này mà dám bất kính với ba ba ngươi và lão thấp, xem chủ và thợ đánh chết ngươi không."

Hai người luôn luôn như thế, một tên diễn mặt đen, một tên diễn mặt trắng.

Ngô Hy Thụy 囧 囧, lão thấp thì dưới sự nhắc nhở của nhánh cây, cầm ly rượu đứng lên: "Tôi sẽ. Nếu về sau có thời gian, xin hãy cùng vài vị phụ huynh đến thăm tiểu Thụy nhiều hơn."

Đứa bé kia dạo này có tiến bộ rất nhanh, hẳn là nên khen ngợi.

Mấy người ngưỡng cổ cạn sạch, làm chén rượu này, lão thấp thấy tất cả mọi người hào sảng như vậy, cũng không muốn là người đặc thù, cho nên cũng nghiêm chỉnh cạn ly thấy đáy.

Lúc ngồi xuống, đầu hình như hơi lâng lâng.

Có điều còn chưa say, chỉ là điềm báo mà thôi.

Nhánh cây yên lặng lại rót đầy rượu lão thấp, dù sao người ấy có say, được lợi nhiều nhất vẫn là chúng nó, cho nên mời rượu ấy à hoàn toàn không cần khống chế.

Tốt nhất cả lớp mỗi người đều kính lão thấp một ly, đem lão thấp quá chén sau đó sớm về nhà.

Nhiên thành thật gắp đồ ăn cho lão thấp, hoàn toàn mặc kệ nhóm nhánh cây thích làm gì thì làm.

Người trong lớp vẫn thực thông suốt, trên bàn rượu bởi vì có mẹ Hứa Chính là em gái dũng mãnh Đông Bắc mà không khí náo nhiệt, ở dưới sự dẫn dắt của bà, trong lớp không ít người cũng bắt đầu kính lão thấp rượu.

Lão thấp không chỉ ngồi ở ghế trên, còn là một nhân loại rất đáng kính trọng.

Một ly lại một ly, đồ ăn còn chưa nếm được vài miếng lão thấp đã cạn xong năm ly, trước mắt đã bắt đầu mơ hồ không rõ, con thứ ba Long Vương lại giơ rượu đỏ vui vẻ chạy tới kính lão thấp.

Khúc Thương Mang lắc lư đầu, thực muốn ngất, nhưng vẫn cố gắng vẫn duy trì trạng thái thanh tỉnh, thanh âm lại có chút nhu nhuyễn, bởi vì không ngừng uống rượu nghe có vẻ đang tức giận làm nũng "Không được, uống rượu không thể hòa lẫn."

"Không có chuyện gì, loại rượu này có độ rất thấp, giá cũng phải một vạn một ly đó, lão thấp thầy tuyệt đối phải cho tôi mặt mũi! Đều cạn ly với bọn đại ca rồi, sao có thể không uống một ly với tôi chứ?"

Lý Long Tam rất có hảo cảm với lão thấp, từ nhỏ người hiểu rõ Thập Tứ nhất chính là hắn, hiện tại Thập Tứ cùng phụ vương tuy rằng dùng dằng chưa thành, nhưng cảm tình có dịu đi có tiến triển, công lao lão thấp ở giữa điều giải tuyệt đối không thể bỏ qua, cho nên hắn cảm tạ Khúc Thương Mang từ đáy lòng.

Lý gia rốt cục cần đoàn kết lại, lấy lòng lão thấp tuyệt đối không chỗ hỏng.

Nói không chừng sau khi đến cầu lão thấp nói lời hay về bọn họ ở trước mặt phụ vương, họ cũng không cần đi làm mòn mông ở cục khí tượng!

Thế giới thật tốt đẹp, cho nên chén rượu này lão thấp ngài nhất định phải uống!

Lý Long Tam nói: "Lão thấp, ngài có phải ghét bỏ tôi đứng hàng thứ 3 cho nên xem thường tôi?"

Đầu năm nay lão Tam nằm cũng trúng đạn thật khổ bức a, cái gì kẻ thứ ba tình yêu, tiểu tam xen vào hạnh phúc gia đình, không một cái nào là thứ tốt ôi chao!

Người ta cũng đã nói như vậy, Khúc Thương Mang sao có thể không cho hắn mặt mũi?

Kiên trì tiếp nhận ly rượu đỏ tràn đầy kia, cắn răng một cái, ngửa cổ, cạn sạch.

"Lão thấp thật tốt!" Lý Long Tam cảm thán nói.

Lão thấp hít hít cái mũi, rất muốn quăng ngã chén rượu chạy ra ngoài nôn.

Dạ dày yếu ớt đã bắt đầu lên án lão thấp làm ẩu, Lý Long Tam công tác ở nước ngoài, hàng năm nốc rượu nồng độ cao như uống nước, tự nhiên không biết là rượu này mạnh đến cỡ nào.

Trên thực tế, rượu đỏ còn dễ say hơn rượu đế.

Lão thấp rất nhanh liền mềm nhũn thành một vũng nước, nằm úp sấp tựa vào trong lòng Nhiên, miệng lầm bầm, mùi rượu xông tận trời, thầm nghĩ muốn cắn hồng quả hai ngụm làm sạch khoang miệng.

Có điều hồng quả có công hiệu tỉnh rượu, Nhiên cũng sẽ không cho lão thấp ăn.

Người ấy thật vất vả mới bị quá chén, làm sao có thể làm chuyện ngốc như thế?

Vì thế, Nhiên thực ôn nhu thực săn sóc gắp cho lão thấp một miếng thịt cừu nướng tẩm rượu Rum thơm lừng, hết sức ngon miệng, vị tuyệt hảo.

Rượu Rum... = =... Ha ha...

"Ừm, tôi chịu được... Em cũng ăn đi!" Được nhánh cây ôn nhu vuốt ve, lão thấp cọ lên ngực Nhiên ngoài ý muốn làm nũng.

"Được, em ăn." Nhiên không thèm để ý miếng sườn cừu bị cắn dở, tao nhã cắn đè lên.

Ngoài hành lang xa hoa của khách sạn, do nghênh đón khách quý đặc thù, nơi này cấm thông hành.

Tiến lên hầu hạ không phải là tinh linh thì cũng là nô bộc của Ma tộc, một đám tay chân chịu khó, kiên định làm việc.

Những việc không liên quan đến công việc, không nên xem không nên nghe đều giả làm đồ ngốc không biết gì.

Thi Lương Sâm cùng thái tử gia cùng nhau uống hai chén, viện cớ đi WC chạy ra khỏi bàn tiệc náo nhiệt.

Hai tên người hầu chờ ở cửa, thấy họ xuất hiện lập tức nói: "Thi tiên sinh, Thiên đế đại nhân ở bên trong đại sảnh đợi ngài đã lâu."

Biết là ông ấy sẽ một mình tìm mình mà.

Thi Lương Sâm thở sâu, dõi theo khe cửa còn chưa khép lại, tham lam lần cuối cùng nhìn tên mặt dày mày dạn quấn quít lấy mình kia.

Có lẽ, lần này là lần cuối cùng nhìn thấy cậu ấy.

"Tạm biệt, Khải Luân."

Cậu thu lại đường nhìn, đi đến đại sảnh người hầu chỉ dẫn.

Trong phòng, Du Khải Luân nắm chặt nắm tay, giọt máu thành chuỗi rơi từng giọt xuống thàm trải sàn cao cấp, Lý Hạo cùng Tào Chí Vĩ ngồi ở bên cạnh cậu an ủi vỗ vỗ vai cậu.

Tào Chí Vĩ nói: "Bạn thân, cho cha cậu chút tín nhiệm đi."

Lý Hạo nói tiếp: "Coi như không tin cha cậu, hẳn là nên tin tiểu Sâm chứ? Đừng quên nơi này được bao phủ trong lĩnh vực của Nhiên, Thiên đế sẽ không làm cái gì đối với tiểu Sâm."

"Phải đó." Vương Hoàn Vũ Mới vừa uống rượu cùng Ma vương cũng chạy tới an ủi, "Tây Phương thần minh còn ở đây, trừ phi Thiên đế là một người không có đầu óc mới có thể động tay động chân ở trên địa bàn của người khác."

Người đứng đầu Thiên giới khó xử một tiểu Yêu tuyệt đối sẽ bị nhạo báng suốt kiếp.

Du Khải Luân vẻ mặt đau khổ gật gật đầu: "Tôi biết, nhưng vẫn không yên lòng em ấy."

Đây là yêu, yêu cho nên chúng ta trở nên khẩn trương, trở nên càng thêm để ý.

Có điều, Thiên đế quả thật sẽ không làm khó Thi Lương Sâm, khi ông ta biết Thi Lương Sâm năm đó được Nhiên làm phép mới tu thành yêu quái hình người họa bì, đã sớm bất đắc dĩ thừa nhận sự thật đó chính là con dâu tương lai nhà mình.

Lại nói tiếp Thi Lương Sâm quả thật cùng với bất đồng họa bì khác, không cần nuốt tim người bảo trì dung mạo xinh đẹp, càng không cần mỗi ngày tự vẽ ra bộ da bất đồng, bảo trì vẻ thanh xuân vĩnh trú.

Cậu thủy chung vẫn duy trì bộ dáng lúc ban đầu tu thành người, những năm gần đây trừ phi sinh tồn, vẫn ít mê hoặc phàm nhân, có thể thấy phẩm hạnh coi như không tồi.

Tuy nói là yêu quái, hình như cũng không khó để chấp nhận.

"Ngồi đi." Thiên đế ngồi ngay ngắn cho ghế sa lon bằng da thật xua tay.

"Dạ." Mặc dù vẫn đang cố gắng tự nói vô số lần dưới đáy lòng mình cần thả lỏng, cần cố gắng mỉm cười, nhưng khi chân chính đối mặt người có địa vị cao như vậy, chịu áp lực thần khí phát ra trong lơ đãng ảnh hưởng liền phát hiện, hóa ra có một số việc, không phải dễ dàng làm được như vậy.

"Ta không có ý làm khó cậu." Thiên đế thấy cậu khẩn trương không dám động, không tiếng động thở dài một phen: "Ta tuy là Thiên đế, nhưng cũng là phụ thân của nó. Người con ta coi trọng, muốn kết hôn, chẳng lẽ ta đây làm cha không thể khảo sát một chút nhân phẩm của người đó sao."

Thi Lương Sâm chua xót nói: "Tôi cũng không tốt."

"Ngươi cũng biết?" Thiên đế dựng râu trừng mắt, lời nói ác độc phát tác: "Ngươi há lại chỉ là không tốt, quả thực chính là đồ dâm đãng! Chỉ là hồ yêu nho nhỏ, coi như trùng hợp trải qua làm phép tu thành họa bì thì sao? Yêu khí cùng bản chất yêu quái của ngươi bất kể như thế nào cũng không cải biến được. Nó là Thiên đế tương lai, là đứa nhỏ có tư chất tốt nhất Thiên giới, tương lai sẽ thay thế vị trí của ta! Có phòng có xe có địa vị, lấy thân phận của nó tuyệt đối không cho phép cưới một tên yêu quái về!"

Thi Lương Sâm hốc mắt hồng hồng, bị ông "Răn dạy và quở mắng" không ngóc đầu lên được.

Quả nhiên vẫn là... Không được cho phép.

"Nhưng ——" Sau khi phun lời nói ác độc giải tỏa năm phút đồng hồ, lời nói Thiên đế bỗng nhiên xoay chuyển: "Nhưng làm Bổn đế không nghĩ tới lại là! Lại là tiểu tử đó mạnh hơn ngươi, không phải ngươi câu dẫn thằng con khốn kiếp kia!"

Nói tới đây, Thiên đế nghiến răng nghiến lợi.

Ông nghĩ thằng nhóc thối đó trước kia làm sao lại không có cảm giác đối với vô vàn mỹ nữ thiên giới ngực lớn xinh đẹp, thậm chí cả liếc mắt cũng không nhìn! Hóa ra là gay á!

Đột biến gien.

Ngón tay Thi Lương Sâm bấu chặt đùi, nhịn không được nước mắt tràn ra.

"Tôi sẽ rời khỏi cậu ấy."

"Rời đi cái trym!" Thiên đế lại trừng: "Rời đi ai rảnh đi...tìm vợ cho nó nữa? Muốn hai cha con tôi cãi nhau đánh nhau, cậu đứng ngoài xem náo nhiệt sao?"

"Tôi..." Thi Lương Sâm mạnh mẽ ngẩng đầu lên, môi run run: "Tôi không có ý này."

"Vậy kết hôn thành thành thật thật cho ta! Sang năm thi cấp ba xong lên trời cùng nó ngâm Dao Trì vài năm, sửa lại thể chất của ngươi, kiềm chế mỵ khí của ngươi chút." Đờ mờ lão tử dễ dàng sao, lại phải chịu bạo lực gia đình, lại phải thay thằng con giải thích hết thảy, Thiên đế bùng nổ, khẩu khí liền không tốt: "Nhìn cái dạng èo uột của ngươi đi! Có khí thế một chút xem nào, nhà chúng ta sau này cũng sẽ không bạc đãi ngươi! Khóc cái gì mà khóc!"

"A ——?" Thi Lương Sâm ngốc hồ hồ nhìn Thiên đế.

Bị cái vẻ mặt này làm tức điên lên Thiên đế quăng một cái tát, lại đạp một cước, cậu nửa quỳ trên mặt đất, nhưng vẫn ngơ ngác càng thêm dọa người.

Thiên đế lạnh giọng: "Lạy mau."

"A? A..." đầu Thi Lương Sâm đã loạn thành hồ dán, phản xạ có điều kiện liền dập đầu mấy cái vang tiếng.

Thiên đế vừa lòng, lúc này mới thu liễm khí thế: "Gọi cha."

"Cha..." Tiểu họa bì bị chỉnh đến ngây ngất choáng váng, cứ như vậy tự đem mình bán đi.

"Hừ, tiền lì xì lần sau mẹ ngươi cho, năm nay đại thọ bà ấy một vạn một ngàn tám trăm năm, lúc trở về tham dự cùng Khải Luân tặng quà gặp mặt không thể thất lễ, biết chưa."

"Con... Không hiểu."

"Không hiểu tìm nó dạy ngươi." Thiên đế nheo mắt lại, trong nháy mắt lôi thằng con tàng hình từ trong không khí chỗ góc tường ra "Còn học thuật nhìn lén sao? Không thèm tin tưởng lão già này thế cơ à?"

"Không —— con chỉ đi qua." Du Khải Luân đau lòng tiểu họa bì ngốc ngốc quỳ trên mặt đất, lại biết khi cha mình đang tiến hành khảo nghiệm người trong lòng, bất luận làm cái gì cũng là thêm phiền làm người chán ghét.

"Đi qua cái trym! Có thời gian dạy dỗ quy củ cho nó, đừng mang về dọa người."

"Dạ! Cảm ơn phụ hoàng! Cảm ơn..." Du Khải Luân kích động hận không thể lập tức ôm tiểu họa bì cút về giường ký túc xá đại chiến năm trăm hiệp, ngay cả cảm ơn mang tính lừa gạt dụ dỗ cuối cùng cũng đem Thiên đế trở về tìm Thần vương uống rượu.

Thi Lương Sâm còn bị vây trong trạng thái hỗn độn không rõ, đến bây giờ cũng không chịu tin tưởng, cha chồng miệng lưỡi ác độc kia cứ như vậy nhận mình.

"Tiểu Sâm, ông ấy đánh đau sao?" Du Khải Luân ôm lấy Thi Lương Sâm, nhẹ nhàng vuốt ve mặt cậu.

"Không đau, rất nhẹ." Mang một dấu tay đỏ tươi trên mặt, Thi Lương Sâm lắc đầu.

Đây đại khái là có hiệu quả thần lực, cố ý kích thích Du Khải Luân hiện thân.

Hết thảy tựa hồ cũng phát triển thuận lý thành chương?

Thiên đế ngoài ý muốn là một người nói năng chua ngoa thật tình mềm lòng... Được rồi, tính tình ông ta quả thật không tốt.

Thái tử gia quả thực đau lòng không chịu được, hôn rồi hôn, còn trộm nhắn tin cho mẹ.

【 mẹ, cha ở nhân gian mắt đi mày lại cùng mỹ nữ ngực lớn, không nói lý lẽ, còn đánh vợ tương lai của con phát khóc! Không có nhân tính! 】

Mỹ nữ Thiên giới nào đó đang ở trong spa làm đẹp, nhắn lại cho con trai rất nhanh.

【 Con yêu Moa moa tah~~, chờ ông í về nhà xem mẹ thu thập ông í như thế nào! 】Hừ đồ chết tiệt, con chúng ta từ nhỏ tính dục – lãnh đạm ông cũng không phải không biết, thật vất vả tìm người vợ có thể làm cho nó hóa thành cầm thú, ông còn dám đánh con nhà người ta?

Quả thực không thể tha thứ! ( tuyệt đối không thừa nhận là bởi vì cụm từ mắt đi mày lại mà bùng cháy)

Nhiệt độ khung trời chợt hạ xuống, mưa gió nổi lên.