Lão Thấp Của Tôi

Chương 62: Kỷ niệm ngày thành lập trường 囧 Nhiên (Thượng)




Trải qua mười một ngày như Địa ngục, cùng với đủ các loại kiểm nghiệm lớn nhỏ thay nhau ném bom, giáo viên và học sinh toàn trường rốt cục vui sướng nghênh đón ngày kỷ niệm thành lập trường tươi đẹp.

Phải biết rằng mấy ngày nay không chỉ cần chuẩn bị tiết mục, bố trí hội trường, xác nhận triển khai tài liệu cần thiết, còn phải cam đoan thành tích không lạc hậu, liều mạng KO sách... Đã có rất nhiều người ăn không tiêu, mỗi ngày gánh vành mắt đen nồng đậm đi học, ngay cả mấy tên phi nhân loại ban 3 cũng không ngoại lệ.

Nếu không đủ điểm học bá cũng học phế đi!

"Oáp~ tôi ngủ một lát, Long Vương... Nhớ rõ năm giờ gọi tôi đi họp chi đoàn." Làm uỷ viên văn nghệ trong lớp, trận này Thi Lương Sâm vội đến thành ba đầu sáu tay.

Hội nghị không ngừng, diễn tập cũng lóc cóc đi theo.

"Lát nữa tôi cũng phải đi họp, tài liệu lớp mình còn chưa có lĩnh xong đâu, để thái tử gia gọi cậu." Lý Long Vọng cũng rất buồn bực, hắn còn vội hơn so với bất kỳ ai, không chỉ cần chuẩn bị hết thảy, còn bớt thì giờ trốn nhi tử!

Bận đến quả thực không rảnh phân – thân!

Lại nói tiếp trong lớp vẫn tương đối coi trọng lần hoạt động kỷ niệm ngày thành lập trường này, cuối cùng đã định tiết mục diễn xuất là ca hát nhảy múa, ca hát tự nhiên do tiếng nói linh hoạt kỳ ảo nhân ngư tiểu vương tử đến hát chính.

Đây là bản lĩnh Tào Chí Vĩ xuất chúng, trình độ tập luyện kinh diễm tự nhiên khỏi phải nói.

Nhưng các bạn nhảy, áp lực lại rất lớn.

Đầu tiên, bài hát này tên là ——《Tối huyễn dân tộc phong》, trên đường mỗi ngày đều thấy người người ngâm nga, tiếp tục nghe nhiều nên thuộc.

Các bạn nhảy phụ họa thống nhất mặc áo da quần da giày da, tất cả đều là loại hình siêu khốc màu đen, có vẻ tôn dáng người cao ngất cường tráng, nhưng vì sao phải lấy cái khăn tay màu đỏ lên sân khấu vung qua vung lại giống múa ương ca Đông Bắc đây hả?

Biên kịch múa quả thực là không có đại não! Không có nếp nhăn!

"Hắt xì —— khụ, tóm lại chính là như vậy, kế tiếp liền xem trình độ thuần thục của mọi người cùng phát huy trên sân khấu, tiểu Thương đừng lo lắng, mọi người rất nỗ lực luyện tập." Khách mời lâm thời lão sư Đường Suất biên kịch vũ đạo, chẳng biết lúc nào sau lưng chồng chất rất nhiều oán niệm toàn thể ban 3.

Khúc Thương Mang gật đầu: "Được... Tôi đã biết, âm nhạc CD..."

Đường Suất: "Nhà tôi có."

Đúng vậy, ngay cả khúc hát này cũng do con hàng này chọn, Khúc Thương Mang đối với chuyện này là dốt đặc cán mai, Đường Suất suýt nữa bị người ban 3 liệt vào nhân vật có thù lớn bất cộng đái thiên! Hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Tỷ như bạn nhỏ Vương Diệu Quang múa dẫn đầu hung hăng mà tỏ vẻ: "Khó trách không theo đuổi được cả một sợi tóc của lão thấp, xứng đáng!"

Đồng dạng trúng đạn bị xách đi nhảy thây ma huynh đệ lại tỏ vẻ rất lãnh đạm, vị trí của cậu trên sân khấu không thu hút, bị Vương Diệu Quang chói lọi đứng ở hàng thứ nhất nhảy nhót chữa khỏi hoàn toàn.

Móng tay màu xám mọc dài ra chút có chút không nhẹ nhàng xoa nắn cái đầu trơn bóng: "Đừng quên đây là hoạt động tập thể, lão thấp cũng hi vọng chúng ta có biểu hiện tốt."

"Đã biết." Tiểu Quang cúi đầu ủ rũ, nhưng vẫn cố gắng nhớ kỹ bước nhảy.

Nhìn đội hình nhảy múa lập tức liền muốn hủy diệt Trái Đất, người đang mặc đồ đen vung khăn chính là Vương Hoàn Vũ, bị không khí hài hòa đầy bong bóng màu hồng phấn giữa hai người trên làm bản thân sợ tới mức mồ hôi lạnh đầy người.

Nói đến bạn nhỏ hát chính – hoa khôi trường học, nhân khí cực cao, gần đây cũng không quá cao hứng.

Mấy ngày nay mới phát hiện, thẻ học sinh luôn mang bên mình không biết mất lúc nào bị ai lấy mất vậy.

Lật tung phòng ngủ hai ngày trời cũng không thấy đâu, nín hai ngày, rốt cục hôm nay không nín được tìm Khúc Thương Mang.

"Lão thấp... huhuhu... Thẻ học sinh của em mất tiêu rồi, oaoaoa... Em là đứa ngu xuẩn! Đem cho mèo ăn đi!" Nhân ngư tiểu vương tử khóc đến là thương tâm.

Khúc Thương Mang: "..."

Lão thấp mới vừa muốn an ủi, kết quả chẳng biết Miêu Hựu cùng đi theo đến trường từ lúc nào làm mất mặt mình bật ra từ sau chân anh, thân mình nhẹ nhàng nhảy tới trên vai Tào Chí Vĩ.

"Đừng khóc, ta không ăn chay."

"555555...*" Tào Chí Vĩ ngẩng đầu, bi thương đến cùng cực, hoàn toàn không thể để ý khắc tinh chủng tộc cái gì.

( * số 5 là ngũ đó, tiếng Trung đọc lên y như khóc huhuhu = =)

Con hàng này cực kỳ ngốc nghếch ôm lấy người Miêu Hựu, miệng ngậm phải một đống lông mèo vẫn gào khóc, một cá một mèo hiếm khi bình tĩnh lại hài hoà.

Khúc Thương Mang bị sét đánh đến hồn bay mất, anh rất muốn nói cho Tào Chí Vĩ thẻ học sinh rách nát kia chỉ cần đi hội học sinh giao hai đồng tiền ngày hôm sau có thể bổ sung.

Có điều hiện tại không còn thời gian, anh lập tức phải đi về văn phòng họp.

"Hết tiết tới tìm tôi, tôi dẫn em đi làm lại thẻ." Trước khi đi, Khúc Thương Mang không quên khí phách hiển lộ cảnh cáo Miêu Hựu một phen.

Nếu chờ anh trở về Tào Chí Vĩ chỉ còn lại có đầu xương cá, ngày mai phải đi Phong Đô bán da mèo = =!

Miêu Hựu hắc tuyến nhìn theo chủ nhân rời đi: "Tôi chỉ trêu chọc em ấy mà thôi, cho tới bây giờ còn chưa hôn môi thực á."

Chủ nhân thật ác độc, chỉ để ý học trò, hoàn toàn không thèm để ý cõi lòng yêm có bao nhiêu tan vỡ!

Khôi phục thành hình người, ôm Tào Chí Vĩ sắp khóc sưng mắt, hiếm thấy ôn nhu dỗ dành: "Đừng khóc, vấn đề thẻ học sinh giao cho lão thấp là tốt rồi, sẽ không bị phạt, cũng sẽ không bị mắng, tất cả mọi người lý giải ha."

Lại khóc nữa, nó sẽ nhịn không được muốn trêu chọc cá nhỏ.

Tào Chí Vĩ nước mắt ròng ròng ngẩng đầu: "Tôi có phải rất ngu rất vô dụng hay không, thẻ học sinh đầu tiên trong đời cũng có thể làm mất, tôi giấu nó ở đuôi mà cũng có thể làm mất! Tôi 555555..."

"Tốt lắm, khóc nữa ta ăn em!" Miêu Hựu nhìn cậu vừa đáng thương lại tìm tai vạ, bản tính lập tức toàn bộ lộ tẩy.

Tào Chí Vĩ cúc hoa căng thẳng, khóc đến càng thê thảm: "Ăn đi, ăn em ngày mai anh lên sân khấu hát 《Tối huyễn dân tộc phong 》."

"Vẫn là quên đi." Hắn lo lắng mình sẽ làm hỏng việc mất.

Có điều cứ như vậy buông tha tra tấn người đang khóc ròng ròng quả thực rất xin lỗi thanh danh cặn bã của mình, Miêu Hựu bỗng nhiên nhíu mày, Tào Chí Vĩ không phòng bị nên hắn đánh ngất xỉu sau đó vác lên vai trực tiếp mang đi.

Trù nhân không trở về phòng ngủ đã lâu rồi, trống trải như vậy cô đơn như vậy, cần gấp một người làm ấm giường...

Cũng chính bởi vì biến cố này, Tào Chí Vĩ không nhận được điện thoại đến từ Vương Nhị hổ.

Quán bar ngầm phố Lý xx ——

Vương Nhị hổ nốc một ngụm làm một mạch hết ly Vodka, buồn bực đập bàn: "Tiểu mỹ nhân sao lại tắt điện thoại!"

Bởi vì trong quá trình bị khiêng đi, di động rơi xuống đất, pin bay ra ngoài.

Cáo Vương ngồi đối diện hắn mang vẻ khinh thường: "Không cần vô nghĩa, chú làm xe mới coóng của anh tróc nước sơn anh còn chưa tính sổ với chú đâu!"

Vẻ mặt Vương Nhị hổ khinh bỉ kiểu chú mày chỉ biết tiền tiền suốt ngày: "Chờ tôi đem tiểu Hổ tẩu lấy về nhà, cho chú mày thêm hẳn 2 cái mới nhé! Đừng để chút chuyện ấy làm sứt mẻ tình cảm, uống rượu nhanh!"

Ngay tại trong những khúc nhạc đệm nho nhỏ chen ngang ấy, lễ mừng trường Nguyên Hưng kỷ niệm thành lập 15 năm chính thức mở màn.

Trong sân trường giăng đèn kết hoa, bố trí một mảnh lửa nóng, nhất là trung ương sân thể dục triển khai các gian hàng, người người chen chúc, muốn mua hai chuỗi thịt dê xiên nướng cũng phải xếp hàng dài chờ thật lâu.

Đây là do mị lực của các chàng hot boy, cũng giành một chỗ trong khu trung tâm, ban 2 bán cá viên chiên hầu như không có khách hàng.

Mắt thấy ban 3 buôn bán không ngừng, đoạt hết nổi bật, chủ nhiệm ban 1 và ban 2 thản nhiên ưu thương, sôi nổi bắt đầu lo lắng hẳn là nên xách mấy đứa đẹp trai xinh gái lớp mình lên chào hàng!

"Thịt dê xiên nướng đặc biệt đây! Tươi ngon chất lượng! Đi qua đi qua ngàn vạn lần không cần bỏ qua!" Phụ trách nướng thịt chính là Ngô Hy Thụy, trên đầu buộc lên một cái khăn lông trắng, trước ngực còn đeo tạp dề.

Con hàng này ở phương diện sắp xếp quản lý cực kỳ có thiên phú không nói, trong cơ thể có 3 linh hồn bất đồng, một tên ngã xuống hai tên khác có thể lên thay.

Huống hồ Ngô Hy Thụy có một bộ phận huyết thống nhân loại, cũng có hiểu biết hương vị yêu thích của người bình thường.

Nếm qua người cả lớp làm cơm hộp, Khúc Thương Mang vẫn tương đối hiểu biết tình huống trong đó, anh luôn lo lắng đem thịt nướng ngoài hành tinh ngoài không gian gì đó nướng lên, không cẩn thận làm ra vị như sên chắc chết!

Trợ thủ nướng thịt, phụ trách thêm gia vị cuối cùng chính là thái tử gia.

Vị này từ nhỏ ở trên trời cẩm y ngọc thực, quả tiên thánh phẩm gì chưa nếm qua? Khẩu vị coi như bình thường, ít nhất... Khụ, trước khi Ngô Hy Thụy nhịn không được mọc ra 3 cái đầu, bắt bọn nó bóp chết từ trong trứng nước.

Người chuẩn bị sau gian hàng là Lý Hưởng cùng Lý Long Thập Tứ, Lý Hưởng phụ trách xếp xiên, chuẩn bị ướp thịt tươi, Lý Long Thập Tứ thì đặc biệt bị lưu ở phía sau xiên thịt, đây tuyệt đối là một trong những việc hôm nay mọi người không muốn làm nhất.

Làm đồ chơi này móng vuốt quá mệt mỏi.

Vốn ban đầu, xiên thịt còn có Lý Hạo cùng Long Vương, nhưng khi Long Vương biết mình sẽ làm việc cùng tiểu nhi tử thật vô dụng lôi kéo Lang Vương trốn chạy, chỉ để lại tiểu Thập Tứ một mình chống đỡ.

Rất nhanh Thập Tứ liền ăn không tiêu, bởi vì thịt dê xiên nướng rất đắt hàng, phía trước ba bếp lò cùng nhau nướng rất mau, một mình cậu ở phía sau căn bản là không cung ứng nổi.

"Aish ——" lại bị cây xiên bằng trúc đâm phá ngón tay, Lý Long Thập Tứ lại hoàn toàn không ngừng, tiếp tục công việc trên tay.

Ngón tay thon dài trắng nón bởi vậy mà vết thương chồng chất, rúc vào trong góc tường vây xem thật lâu thằng cha rùa đen rút đầu cặn bã rốt cục nhìn không được, mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của Lý Hạo, sải bước đi tới trước mặt con, đem người từ phía sau xách lên.

Lý Long Thập Tứ thời gian dài tập trung tinh thần, dùng mắt hơi quá độ, lúc này tầm mắt có chút mơ hồ, trong mắt liền nhiều hơn một tia mờ mịt hiếm thấy.

Đúng là biểu tình vô tội này, để Long Vương trốn con đã từng ấy năm cái mũi đau xót.

Đúng vậy, lão thấp nói rất đúng, đứa nhỏ vô tội, rõ ràng là ta tạo ác nghiệt, cuối cùng lại làm cho con đến gánh hết thảy.

Ta không phải người tốt a!

"Cùng ta đi." Lý Long Vọng thấp giọng nói, một cái nháy mắt, biến mất cùng Long thái tử vẫn đang mờ mịt.

Nghe tiếng nói quen thuộc như thế, Lý Long Thập Tứ hoàn toàn chấn kinh rồi.

"Ta... Ngài..."

"Cái gì ta ta ngài ngài, Lý Hạo! Nơi này cậu chịu trách nhiệm trong chốc lát, tôi dẫn nó đi phòng y tế." Đôi tay trắng trong thuần khiết ấy cho tới bây giờ chỉ cầm bút lông, làm sao trải qua những chuyện dằn vặt đó?

Long Vương hết sức không trượng nghĩa bỏ lại cục diện rối rắm, mang con theo biến đi rồi.

Lý Hạo lăng lăng nhìn cặp đôi này rời đi đi, thẳng đến khi Lý Hưởng chạy tới nhéo lỗ tai của cậu, khó khăn lắm mới kịp phản ứng...Làm sao, cư nhiên bị Long Vương bán!

"Tôi đi tìm thêm người giúp đỡ nhé?" Lý Hạo buồn rười rượi, bị bắt lên sàn.

Lý Hưởng cười lạnh: "Không thể. Tiểu Thập Tứ còn có thể kiên trì ba giờ, cậu làm chú phải làm ra một tấm gương tốt cho thế hệ trẻ mới được."

Hạo ca bão lệ: "Tôi không thích ăn thịt dê a!"

"Ai cho cậu ăn! Chỉ ngửi chút mùi vị thôi!" Thái tử gia thảnh thơi đi đến phía sau, cầm đi một cái bồn lớn đựng thịt đã xiên xong: "Phía trước có thể không còn nhiều xiên mà bán đâu, Lý Hạo động tác nhanh nhẹn chút đê."

"Chết tiệt, cả đám đều không có lương tâm!"

Lúc này trong văn phòng khối 11, được nhậm mệnh làm người giám sát kỷ niệm ngày thành lập trường – lão thấp còn rối rắm quần áo lao động cấp trên phát xuống.

Quần đen hơi nhỏ một chút, mặc vào rất tôn mông, vểnh cao dụ – hoặc không thể nhìn thẳng, mà áo lại còn là T-shirt màu vàng nhạt, cổ áo sâu chữ V còn không có cúc áo, xương quai xanh tinh xảo nhìn không sót một cái gì, còn quá phận hơn so với quần.

Trong lòng còn tương đối bảo thủ lão thấp hoàn toàn không muốn mặc bộ đồ lẳng lơ dụ hoặc này ra ngoài! Nhưng không mặc...

"Hửm?" Lão thấp không để ý một lát đã bị nhánh cây nhốt chặt thân thể, nháy mắt trời đất đảo lộn, đã rơi vào trong lòng Nhiên.

Bất cứ lúc nào chỗ nào, chỉ cần Nhiên nguyện ý, tùy lúc có thể đem lão thấp kéo đến trong rừng cây nhỏ.

Cái này tốt rồi, lão thấp vừa mặc xong bộ đồ dụ hoặc này, ngay cả còi cùng phù hiệu tay áo cũng chưa đeo.

Sau một nụ hôn dài nồng cháy, Nhiên rốt cục đã phát hiện người yêu mới nhậm chức của mình, quần áo trên người có điểm gì là lạ.

Cổ áo lớn như vậy? Từ phía trên ngắm nhìn cái gì cũng đều có thể thấy, còn có quần có phải ôm sát quá hay không? Phía trước trồi lên tròn tròn thật sự làm cho người ta mơ màng.

"Cởi, không được mặc." Nhiên hơi hơi nhíu mi, thấp giọng nói.

Khúc Thương Mang nhất thời thấy hoa cúc căng thẳng.

Cô nam quả nam ở trong rừng cây nhỏ moah xong rồi bắt người ta cởi hết là vì cái quỷ gì đấy! Nói không có mục đích ai tin?

Cho nên lão thấp hết sức kiên định lắc đầu: "Không được, lạnh."

"Không có việc gì, sẽ không lạnh." Nhiên vòng xuống ôm hông của anh, thừa dịp lại một cái hôn sâu hạ xuống, nhánh cây đã ngầm hiểu chui vào quần áo lão thấp.

Tốc độ cực kỳ nhanh.

"Nhiên... Đầu gỗ... Đừng cởi, lát nữa tôi còn muốn đi tuần đồi a!" tứ chi Khúc Thương Mang bị trói buộc như cái bánh chưng, bất đắc dĩ chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị cởi từng cái từng cái sạch bách.

Có điều bởi vì có thân hình Nhiên nóng bỏng đến không bình thường dán chặt lấy, anh cũng không có cảm giác lạnh.

Thẳng đến khi trừ quần lót thứ khác đều cởi hết, nhóm nhánh cây mới miễn cưỡng dừng lại.

Nếu không phải mặt lão thấp như sắp tự cháy sạch, chúng nó phỏng chừng sẽ không tri kỷ như vậy.

Không phải lần đầu tiên nhìn lão thấp trần truồng, nhưng mà lúc này lại phảng phất có gì đó bất đồng.

Nhiên nhìn anh thật sâu, sau một lúc mới nói: "Khoảng thời gian lão thấp đi tuần đồi, còn 43 phút 35 giây 27."

Khúc Thương Mang: "..." Một chuỗi con số này tính từ đâu ra vậy!

Chống lại đôi mắt xanh lục thuần túy của Nhiên, lão thấp đột nhiên có dự cảm không tốt.

Lão thấp, 43 phút 35 giây 27, chúng ta có thể làm rất nhiều chuyện.

Editor:

1.Do something~~ Please!!!!!!!!:v:v (^^^) <= *icon cá mập gào thét*

Warning: Chương sau có H và méo hụt nữa đâu ahihi =))))))))))))) Nhưng tác giả tả thô vồn nên tôi cũng loay hoay đi thẩm mấy truyện của Mê Dương và Hắc Sắc Cấm Dược xem nhà khác dịch như thế nào để mình tham khảo edit nghe xuôi tai chút... =.=

2.Đọc đến đoạn bạn Zombie móng tay dài lại tưởng tượng ra mấy bà thái hậu, hoàng hậu thời nhà Thanh đeo móng tay nạm vàng dài ngoằng ngồi uống trà =))))))))))))))

3. Bài hát Tối huyễn dân tộc phong do nhóm Phụng hoàng truyền kỳ bên TQ trình bày, rất nổi, toàn dân thời đó hầu như ai cũng biết, nghe cũng rất tươi vui phóng khoáng, mang phong cách thảo nguyên =))))))))))))

Link cho ai muốn nghe thử:

4.Ương ca Đông bắc: giải thích ra thì cũng nhiều, tóm tắt: Theo truyền thống là mấy bạn dân tộc vui ngày mùa vung lụa đỏ nhảy múa ca hát ăn mừng, còn từ năm 1942 ở TQ tổ chức kháng Nhật thành phong trào ca múa dân gian có tính chất quần chúng nhằm động viên nhân dân tham gia sản xuất và chiến đấu, đến hiện tại thì lưu hành cho các cụ tập:v Trông khá là buồn cười khi bạn không hiểu nổi cái hay của nó, mình cũng thế...