Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
“Thầy Tần, anh quyết tâm không quay về bên tôi?” Thanh âm của Chiêm Lệ nghe hơi thấp.
Trong sự tưởng niệm, Tần Nặc đã từng vô số lần nghĩ tới khi hai người họ gặp lại, Chiêm Lệ sẽ oán hận hắn như thế nào, duy chỉ có chưa từng tưởng ra Chiêm Lệ sẽ chủ động yêu cầu hợp lại.
Rõ ràng là hắn phản bội lại tình cảm của cả hai!
“Xin lỗi, tôi không thể!” Mặc dù vui sướng đến tột đỉnh, nhưng Tần Nặc dù thế nào cũng phải dứt khoát với người đã ra đi, hắn tình nguyện duy trì cuộc sống bây giờ cũng muốn đè nén lại rục rịch trong lòng.
“Thầy Tần, anh thực rất ghét tôi?”
“Không … Không phải … Chỉ là … Hai chúng ta cùng một chỗ, không thích hợp … tôi đã có con rồi, cũng không muốn rơi vào vực sâu của giới gay.”
“Theo ý của anh, gay là một từ đơn khiến cho anh chán ghét.”
“Tôi chưa từng nói vậy.”
“Cho nên, băn khoăn của anh là gia đình của anh?”
“Không sai.”
“A … Thầy Tần, anh có nhớ không, anh đã từng nói, dù có con hay không cũng không thể phân xét một người đàn ông tiêu chuẩn của Cố gia.”
“Phải, tôi đã nói vậy.” Tần Nặc lên giọng. “Nhưng quan niệm với cậu đã thay đổi! Vì tôi đã có con, tôi biết đứa nhỏ với gia đình quan trọng thế nào! Tôi không hy vọng Điển Điển biết chuyện giữa tôi và cậu! Nó chỉ cần biết là nó đã có một người mẹ hết mực thương nó đã sớm qua đời là được rồi!”
“Ồ, vợ anh mất rồi?” Thảo nào Chiêm Lệ không cách nào tìm hiểu được chuyện liên quan tới vợ của Tần Nặc. Bất quá … Dù đã qua đời cũng nhất định còn lưu lại hồ sơ mà, cho nên, hai người họ không có đăng ký kết hôn?
“Tôi không muốn nói tới chuyện này nữa. Hôm nay đã khuya lắm rồi, nếu như không còn chuyện gì đó quan trọng, tôi cúp trước.” Nói xong, Tần Nặc cúp điện thoại.
Nhưng khi Tần Nặc ngẩng đầu một cái, hắn phát hiện một chuyện khiến cho hắn rợn cả tóc gáy!
Tần Điển dĩ nhiên đứng ở cửa theo dõi hắn!
Trời ạ! Đây là có chuyện gì? Hắn đã quên khóa cửa sao? Với lại, sao Tần Điển đẩy cửa mà hắn lại không phát hiện chứ?
A … Quả nhiên … Dù miệng nói chuyện tuyệt tình, kỳ thực, chỉ cần nghe thấy thanh âm của Chiêm Lệ, thì Tần Nặc sẽ hoàn toàn rơi vào chân không!
“Điển Điển, đã trễ thế này, sao con còn chưa ngủ?” Tần Nặc cố gắng làm cho khuôn mặt mình dễ nhìn 1 chút.
“Ba, ba cùng chú Chiêm rốt cuộc là quan hệ như thế nào?” Tần Điển không ngu ngốc, ngược lại, bé cực kỳ thông minh. Thông minh … mà lại trưởng thành sớm!
“Điển Điển …” Tần Nặc đang suy nghĩ cần phải giải thích với Tần Điển thế nào.
“Hợp lại? Ở từ điển con đã từng thấy qua từ này … cho nên … hai người đã từng là 1 đôi?”
“Điển Điển! Không … Không phải như thế!” Tần Nặc tìm cách phản bác.
“Ba, ba đã nói với con, không được nói dối. Hai người quả thực chưa từng quan hệ với nhau?”
Tần Nặc gần như tan vỡ.
Hắn đã từng nghĩ tới sẽ có lúc nói cho Tần Điển biết chuyện liên quan tới thân thế của bé, nhưng hắn vẫn cảm thấy hiện tại nói cho Điển Điển biết còn hơi sớm. Không nghĩ tới, lại trong tình huống như thế này lại bị Tần Điển phát hiện!