Lão Sư Thị Hài Tử Tha Ba( Thầy Là Ba Của Con Y)

Chương 4: Trẻ nhỏ khó nuôi




Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Mang tâm tình thấp thỏm, Tần Nặc đi tới nhà Chiêm Lệ.

Trong đêm khuya vắng người, Tần Nặc cũng thường thường suy nghĩ chuyện của Tần Điển, hắn cũng có lúc nhịn không được tự trách bản thân mình, nếu như lúc trước chịu được áp lực, để Chiêm Lệ biết mình mang con của y, thì quan hệ giữa hai người họ có phải sẽ tốt hơn rồi không?

Không!

Hắn không thể chống được nguy hiểm này!

Vạn nhất trong lúc chống lại nhà họ Chiêm lại làm tổn thương đến bé thì sao?

Hít sâu một hơi, Tần Nặc nhấn chuông cửa Chiêm gia.

Chiêm gia cũng giống 4 năm trước, vẫn còn xa hoa như vậy, quản gia bác Đồng vẫn còn nhận ra được Tần Nặc, cúi chào hắn mà nói: “Cậu chủ ở trong phòng chờ anh.”

“Cám ơn bác Đồng.” Tần Nặc gật đầu chào bác Đồng, lập tức thấp giọng hỏi “Lão gia và phu nhân có ở nhà không?”

“Lão gia phu nhân đã ra ngoài, ít nhất cũng phải nửa tiếng sau mới trở về.” Bác Đồng bình tĩnh trả lời.

Tần Nặc thở phào nhẹ nhõm, chí ít, hắn còn có nửa tiếng.

Hắn chậm rãi bước tới phòng của Chiêm Lệ, căn phòng này, từ khi y còn nhỏ cho tới lớn, hắn đã tới rất nhiều rất nhiều lần, khi Chiêm Lệ còn nhỏ, rất thích quấn lấy Tần Nặc đòi hắn kể mấy câu chuyện thú vị kỳ lạ, lúc bắt đầu, Tần Nặc còn cầm sách đọc cho Chiêm Lệ nghe, nhưng dần dần, hắn phát hiện những câu chuyện trong sách vở không thỏa mãn được Chiêm Lệ, liền tự mình biên dựng, đặt vào trong đó những đạo lý làm người, mang ý nghĩa giáo dục mà trong sách vở không có, mà mấy đạo lý này, cũng không thể học được sách vở, vì vậy Chiêm Lệ rất thích Tần Nặc kể chuyện cho y nghe, sau đó là thích dính vào Tần Nặc, dần dần, đợi khi hai người họ phát sinh quan hệ rồi, Chiêm Lệ cũng hay nói tới việc này, bảo rằng nền móng giáo dục vỡ lòng đều toàn là do Tần Nặc gầy dựng cho y.

Nghĩ tới đây, Tần Nặc liền đỏ mặt.

Bản thân mình cũng không biết thẹn mà!

Tần Nặc không tự chủ nở nụ cười.

“Xem ra tới đây khiến tâm tình anh khá tốt ha!” Đột nhiên, một giọng nam quen thuộc vang bên tai hắn.

Tần Nặc vừa quay đầu, đã nhìn thấy Chiêm Lệ ôm Tần Điển nhìn hắn.

Hình ảnh này … Tần Nặc đã từng suy nghĩ rất nhiều lần, tưởng tượng ra rất nhiều tình huống, vốn tưởng rằng đời này sẽ không cách nào nhìn thấy được, không ngờ …

Viền mắt Tần Nặc nóng lên.

Để tránh thất thố, hắn vội vàng hít 1 hơi.

“Hiện tại tôi tới rồi, cậu có thể để tôi đưa Điển Điển về nhà được không?”

“Hả? Tôi có nói là chỉ cần anh tới thì tới sẽ đưa con trả về cho anh hay sao?” Chiêm Lệ nhếch môi cười.

“Cậu! Đê tiện!” Tần Nặc nóng nảy, đưa mắt nhìn Tần Điển. “Điển Điển, nhanh tới chỗ ba nào, chú ở bên cạnh con không phải người tốt đâu.”

Nếu có thể, hắn thật sự không muốn làm xấu hình ảnh cha ruột trong mắt Điển Điển, nhưng … ở đây càng lâu thì càng có nhiều nguy hiểm, hắn không thể chờ tới lúc cha mẹ Chiêm Lệ trở về được!

Nhưng Chiêm Lệ lại thích nhất nhìn lão sư nhà mình trong những lúc không được tự nhiên thậm chí là ngượng ngùng, y thả Tần Điển ra, cười nói: “Vậy à? Vậy anh để cho Điển Điển tự nói, xem tôi có phải người xấu hay không?”

Tần Điển che lấy khuôn mặt bánh bao của mình, lắc đầu: “Chú Chiêm không phải là người xấu, baba nói bậy!”

Chống lại khuôn mặt dào dạt đắc ý của Chiêm Lệ, Tần Nặc luống cuống; “Điển Điển! Sao con lại không nghe lời vậy? Nhanh tới chỗ ba nào! Chúng ta về nhà!”

“Không được! Nhà chúng ta không có lớn như ở đây, không chơi được! Hơn nữa chú Chiêm nói sẽ mua cho con PSP mới nhất đó!”

Xem ra Chiêm Lệ rất biết cách chiều con nít rồi.

“Con … Điển Điển! Con còn nhỏ, chơi cái đó nhiều sẽ hại mắt đó!” Tần Nặc liếc mắt trừng Chiêm Lệ.

“Không quan tâm, con muốn ở cùng chú Chiêm.” Tần Điển cáng táo tợn hơn, trực tiếp ôm Chiêm Lệ không thả.