Lão Sư Thị Hài Tử Tha Ba( Thầy Là Ba Của Con Y)

Chương 27: Biết được chân tướng




Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Loại chuyện này, hiển nhiên là không thể đi bệnh viện chính quy được rồi.

Chiêm Lệ có quen 1 người, mở phòng khám bệnh tư nhân, sống qua ngày, nên liền đưa Tần Nặc đến đó.

“Tôi bảo cậu này, Chiêm Lệ, cậu thật đúng là ‘Có khả năng’ nha, có thể khiến một người thư sinh biến thành bộ dáng này.” Bác sĩ gở xuống khẩu trang liền nói 1 câu đầy khinh thường.

“Trần Truyện, cậu đừng có ở đây mà nhiều chuyện! Nói nhanh đi, hắn sao rồi?” Chiêm Lệ trừng mắt một cái.

“Đúng rồi, chú bác sĩ ơi, chú nói cho con biết đi, baba con là bị gì vậy? Có phải ba con bị bệnh nặng lắm không? Có liên quan tới Chiêm Lệ à?” Tần Điển Thông minh rất nhanh thì phát hiện trong câu nói của Trần Truyện có gì đó không thích hợp.

“Chiêm Điển! Tao mới là cha mày! Mày họ Chiêm! Người trong kia chỉ là giả thôi.” Chiêm Lệ không hờn giận nói.

“Hở?” Trần Truyện sửng sốt một chút. “Lẽ nào các người không phải một nhà ba người hay sao?”

“Ai nói với cậu chúng tôi là một nhà ba người? Cậu từng thấy qua một nhà ba người đều là nam à?” Chiêm Lệ sắp phát điên.

“Ha? Lẽ nào hắn làm giải phẫu đó không phải vì cậu hay sao?” Trần Truyện cảm giác mình cũng sắp loạn luôn rồi.

“Giải phẫu gì?” Chiêm Lệ không giải thích được.

“Tôi đã kiểm tra, thân thể hắn đã từng trải qua giải phẫu cải tạo tử cung bên trong cơ thể đàn ông, nói cách khác, cơ thể hắn có thể thụ thai. Nhìn cậu khẩn trương đưa hắn tới như vậy, tôi cứ nghĩ cậu cùng hắn chính là cha ruột của thằng nhỏ này.” Trần Truyện khoát khoát tay. “Xem ra là tôi hiểu lầm, xin lỗi.”

Chiêm Lệ cả người ngớ ngẩn.

Giải phẫu cải tạo tử cung trong cơ thể đàn ông? Lẽ nào đàn ông cũng có thể sinh con? Thầy Tần luôn đối xử với y lãnh lãnh đạm đạm lại sinh con cho y hay sao? Làm sao có thể?

“Cậu nhất định lầm rồi!” Chiêm Lệ đưa ra kết luận.

“Này! Cậu có thể nghi ngờ nhân cách của tôi! Nhưng không được nghi ngờ y thuật của tôi! Mặc dù tôi chỉ là bác sĩ phòng khám bệnh tư nhân, nhưng tôi vẫn có đầy đủ sự chuyên nghiệp đó!” Trần Truyện mất hứng.

“Cho nên … kết quả kiểm tra của cậu là, hắn đã thực hiện cuộc giải phẫu kia?”

“Với lại … tử cung của hắn đã từng dùng qua, nói cách khác, hắn đã từng sinh 1 đứa bé.” Trần Truyện cúi đầu nhìn thoáng qua Tần Điển. “Phải là thằng nhóc này không? Haizzz…. rốt cục tôi cũng hiểu rồi, cả cậu và thằng nhóc này đều không biết chuyện này phải không? Vị bên trong thật đúng là giấu giỏi quá nha.”

“Hắn … chưa từng nói với tôi …” Chiêm Lệ lăng lăng ngây ra nhìn cửa.

“Haizz, có vài người như vậy đó. Chắc là, hắn không muốn khiến cậu lo lắng, có lẽ … hai người các cậu có 1 khoản thời gian có vấn đề gì phải không?”

Chiêm Lệ suy nghĩ một hồi, nếu đem tuổi của Tần Điển tính giảm lại, năm đó, cũng là năm mà cha mẹ y buộc y phải đưa ra quyết định.

Cho nên … Tần Nặc không muốn y vì hắn mà hủy bỏ tiền đồ?

Cho nên … Tần Nặc tình nguyện hủy đi chính mình cũng bắt y ra đi?

Chiêm Lệ nghĩ thông suốt hết thảy vọt tới trước phòng bệnh, nhưng một chút lý trí còn sót lại khiến y dừng bước.

Trời ạ! Y đã làm gì với 1 tình cảm chân thành với mình như vậy cơ chứ?

Tần Điển là một đứa nhỏ thông minh, dù không biết đủ 100%, nhưng 70~80% cũng có thể.

“Chiêm Lệ, Tần Nặc … cũng là ba của con hả?” Tần Điển ngẩng đầu, nhìn Chiêm Lệ thần sắc hốt hoảng.