Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
“Cho nên, ý của anh là … muốn em giúp anh giành lại Điển Điển?” Trong một quán cà phê đối diện trường học, Trầm Hoa Tân cau mày nhìn Tần Nặc đối diện.
Cậu chưa từng thấy qua biểu tình thương tâm như vậy của Tần Nặc.
“Đúng vậy. Tôi không còn biết ai để cầu cứu nữa hết.” Tần Nặc ngẩng đầu, trong mắt đầy ánh sáng nhạt.
“Cũng chỉ khi nào anh cần tìm người cầu cứu mới nghĩ tới em thôi.” Trầm Hoa Tân thở dài.
Tần Nặc cho rằng lần này Trầm Hoa Tân sẽ không giúp hắn.
Nào biết Trầm Hoa Tân dù than thở vẫn gật đầu một cái: “Yên tâm đi, em sẽ tìm cho anh luật sư tốt nhất.”
“Vậy nhờ cậu rồi.”
“Thế nhưng … nếu Điển Điển thật sự là con của Chiêm Lệ, hơn nữa bản thân của nó cũng muốn, thì anh thật sự rất khó lấy được quyền nuôi dưỡng Điển Điển từ tay Chiêm Lệ.” Dù Trầm Hoa Tân không tinh thông pháp luật, thì cậu cũng biết điểm này. “Cho nên, em muốn biết, Điển Điển và Chiêm Lệ, đến tột cùng là có quan hệ máu mủ hay không?”
Tần Nặc cắn môi: “Có … Y … là cha của Điển Điển.”
Trầm Hoa Tân hít một hơi khí lạnh: “Nếu nói vậy, Điển Điển thật là anh …”
“Không! không phải tôi trộm nó!” Tần Nặc lập tức phản bác. Nhưng nói ra rồi thì hắn lại có chút buồn cười. “Haizzz … cũng coi như là trộm đi …” Dù sao, hắn cũng không có cách nào nói chân tướng cho Trầm Hoa Tân nghe.
“Vậy dù cho luật sư mạnh nhất giỏi nhất cũng không giúp được anh đâu. Thậm chí … nếu nghiêm trọng hơn … Chiêm Lệ có thể khởi kiện anh tội lừa bán trẻ nhỏ đó …”
“Không có! Tôi tuyệt đối không có khả năng đem Điển Điển đi bán! Nó là con của tôi mà!”
Đến giờ thì Trầm Hoa Tân cũng không cách nào nghĩ ra được là Tần Nặc sinh Tần Điển, cậu chẳng qua chỉ là cảm thấy dù sao Tần Nặc nuôi Tần Điển mấy năm qua, cũng sản sinh tình cảm rồi.
“Thầy Tần, em khuyên anh 1 câu … Vụ này anh thua chắc rồi, nên sớm buông Điển Điển đi … Nếu anh thật sự muốn có 1 đứa con đến vậy, có thể nhận nuôi mà … có lẽ … tìm 1 cô gái để kết hôn cũng được mà … Đương nhiên, em vẫn hy vọng anh có thể ở bên cạnh em …”
“Trầm Hoa Tân!” Tần Nặc đứng lên, quay đầu nhìn Trầm Hoa Tân. “Tôi chết cũng không thể buông Điển Điển!”
“Nhưng bây giờ là xã hội pháp trị, quan tòa chỉ chú trọng tới quan hệ huyết thống thôi. Với lại.. em thấy Điển Điển lại thích Chiêm Lệ hơn đó. Anh cũng không thể bắt nó xa rời cha ruột của mình mà phải không?”
“Tôi cũng là cha của nó mà!” Tần Nặc sắp qua đời luôn rồi.
“Cái này …” Trầm Hoa Tân không biết nên khuyên Tần Nặc thế nào.
“Tôi sẽ đi tìm Chiêm Lệ nói chuyện! Dù thế nào, tôi cũng không thể để y mang Điển Điển đi được! Y hoàn toàn không thể chăm sóc trẻ nhỏ!” Tần Nặc dứt lời, tính tiền, xoay người rời đi.
Trầm Hoa Tân nhìn bóng lưng Tần Nặc, bất đắc dĩ lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của Chiêm Lệ.
Số này là do cậu nhờ 1 người bạn dò la giùm.
Người bạn đó của cậu là một công tử ăn chơi, có người nói khi y ở nước ngoài đã từng là bạn cùng lớp với Chiêm Lệ, hơn nữa đều là người Hoa, cũng chơi thân.
Nếu không có cách nào thắng ở mặt pháp luật, thì chỉ có thể âm thầm giải quyết thôi.
Điện thoại rất nhanh được bắt.
“A lô, anh là Chiêm Lệ?”