Lão Sư Là Chồng Của Tôi Sao???

Chương 23: Món quà tình yêu




Nó ôm một bụng bánh chậm rãi tiến lên sân khấu:

-Chào tất cả mọi người cháu tên là Trần Giai Giai lời đầu tiên cháu xin cảm ơn vì mọi người đã giành thời gian quý báu của mình để góp mặt trong buổi tối ngày hôm nay,cảm ơn mọi người!-kết thúc màn chào sân của nó là những tiếng vỗ tay

-Được rồi,cảm ơn Giai Giai,được tham gia trò chơi em cảm thấy như thế nào?

-Em cũng thấy 'khá' bất an đấy ạ!

-Vậy em có muốn khởi động một chút trước khi chơi không?

-không cần đâu!

-được vậy em chỉ cần đặt tay lên nút và ấn thôi anh sẽ đếm 1,2,3

Nó gật đầu và hít sâu,sau ba tiếng đếm trên màn hình nổ ra một màn pháo hoa

-Wow chúc mừng em nha,quá cừ rồi!Em sẽ nhận được một món quà nào mời tổ "hậu cần" của chúng ta giúp tôi một tay!

Theo ánh mắt của anh Mc mọ người đều hướng mắt về phía cửa,nơi có một chiếc hộp màu hồng khổng lồ đang di chuyển,bắt đầu có những tiếng bàn tán:"là thứ gì trong đó chứ?" "xem ra Trần gia rất coi trọng cô cháu gái này" kết thúc tiếng bàn tán xôn xao là giọng nói của anh Mc

-Tiểu giai em thấy món quà này thế nào??

-'Hơi' lớn hơn em nghĩ!

-Em có muốn đoán thử bên trong không??

-Chắc không phải một bát mì lớn chứ ạ!

-Có thể nha,nào em hãy bước xuống thử mở xem!

Nó gật đầu bước từng bước lại gần chiếc hộp lòng thầm suy nghĩ:'Kì tích à,mày không thể đến với ta một lần sao?Tuấn Hạo anh không muốn cùng em đón sinh nhật đến khi nào nữa chứ?Hôn ước của chúng ta đến càng gần thì càng làm em sợ hãi hơn,anh à!"-nghĩ rồi nó mở chiếc nơ trên hộp,chiếc hộp mở ra,bên trong có một người mặc sơ mi trắng từ từ tiến ra,ánh đèn sân khấu tập trung vào khoảng không gian đó,người từ trong chiếc hộp lộ rõ tướng mạo,ngũ quan nổi bật dù chỉ là một chiếc sơ mi trắng phối với quần âu cổ điển cũng làm cho anh nổi bật so với đám người khoác trên mình tây trang hào nhoáng kia

Anh ta bước đến lại gần nó,khoảng thời gian như ngưng đọng,người này có cảm giác thật quen thuộc,không phải lại là ảo giác nữa đó chứ?haizz đúng rồi dạo này nó hay gặp ảo giác lắm,cuối cùng nó cùng lên tiếng:

-Anh...là ai vậy?

-Huh?-hắn hơi ngạc nhiên trước câu nói của nó

Ông nó lên tiếng

-Con bé ngốc,con đang nói cái gì vậy hả?Đó không phải là Tiểu Hạo sao?

Nó cúi đầu,lí nhí nói:

-Anh ấy không về đâu,đừng đùa nữa!-nó khóc,đúng vậy nó đã khóc co dù anh ấy không về thì cũng đừng mang cái tên ấy ra làm trò đùa chứ?Phải làm sao đây?

Nó quay lưng muốn bỏ đi nhưng eo bỗng bị dữ lấy,không kìm chế nữa thục nữ khỉ gì chứ?

-Này cái tên thối này buông ra!-nó hét lên

-Em nghĩ mình có thể quay lưng lại với anh sao?

Tên điên này nói cái gì thế??

-Nói cái gì thế?-nó dãy dụa

-huh?

-huh?cái gì buông ra tên lưu manh thối,ông à cứu con!

-Anh ôm vợ mình cũng được gọi là lưu manh sao?-nói rồi quay người nó lại

-nghe rõ đây Trần Giai Giai,Tôi Trương Tuấn Hạo chồng của em về rồi!

-Nói như anh ai cũng có thể nói,căn cước,passport,tài khoản ngân hàng,,đưa tôi xem

-Sau này đều để em quản!-nói rồi cúi xuống hôn nó

Não ngưng tụ,này chuyện gì đang diễn ra,não mày làm gì vậy?sao mày không đẩy anh ta ra,này não mau mau làm gì đi chứ?Mày hỏng rồi...tao phải thay mày!(và đây là cái vẻ mặt thằng 'não' ~-~ tao có tội gì chứ??oan ức a~)Nước mắt sao lại chảy,chuyện này không phải mơ chứ?

Hắn buông nó ra ôm lấy thân hình của nó nói:

-Đừng khóc,chẳng phải anh đã về rồi sao?

-Vậy người em nhìn thấy ở sân bay!

-ừm là anh!

-NGười tặng quà sinh nhật!

-ừm

-Hèn gì!-nó đẩy hắn ra tiến về phía tên đệ đệ thối

-giờ thì Hào Tiểu Cường chính thức bị đuổi!

-Oái chị à,không phải em muốn dấu,tất cả...-lời còn chưa kịp nói hết đành nuốt xuống

-Được rồi Tiểu Giai đừng nháo còn có người đó!-nói rồi ôm nó vào lòng

Bữa tiệc kết thúc trong sự ấm áp,và có lẽ đây chính là món quà lớn nhất nó nhânj được,một món quà giá trị khó có thể mua bằng tiền...

-Ngủ ngon,

-ưm,anh cũng vậy!

hắn tính rời đi thì nó níu tay hắn lại

-Hôm nay em thực sự rất vui!

hắn bật cười ôm lấy nó nói:

-Ngốc!

Thế là giấc mơ thành hiện thực cũng đáng để khoe khoang chứ nhỉ nó nhắn một tin nhắn đến vị "lão sư "kia:

"Thầy à,ước mơ thành hiện thực,cảm ơn thầy nhờ có thầy mà nó thành công rồi,về đây sớm nhé em mời thầy ăn gà nha!"

Đầu dây bên kia,hắn chợt bật cười:

-gì nữa đây?còn muốn mời ăn g?

"Sẽ sớm ăn gà cùng em!"