Hắn lên máy bay mấy tiếng đồng hồ trôi qua,hắn ghét việc phải ngồi máy bay quãng thời gian ngồi máy bay là khoảng thời gian thật vô vị,cuối cùng thì nó cũng hạ cánh
ở sân bay người của hắn ra đón khá đông mặc dù không thông báo thì cũng là cái tên lắm mồm kia...
-Chủ tịch!-Đám người cúi rạp chào
-Đi thôi!
nói rồi không nhanh,không chậm an tọa trên chiếc xe vụt đi!Chỉ mới 5 tháng không quay lại thôi mà hắn dường như đã muốn là mãi mãi không quay lại nơi đây...nơi đây gắn với bao chỉ niệm từng con đường,từng hàng cây tát cả đều có sự hiện diện của hắn và có cả máu của những anh em đã rơi xuống....cứ nghĩ lại hắn lại cảm thấy thật đau đầu...cuối cùng chiếc xe hơi cũng chịu dừng tại một căn nhà ngoại ô cách thủ đô London khá xa.ngôi nhà ngỏ có một cây câu bằng gỗ dẫn đến xung quanh được trồng những loài hoa nhỏ ngát hương,hắn đi qua cây cầu bước đến trước ngôi nhà gỗ gõ vài tiếng..trong nhà không hề phát ra âm thanh trả lời,hắn dù sao cũng không có chìa khóa đành ngồi ở trước nhà được một lúc thì tiếng nói chuyện gần đấy vọng đến hắn nhếch mắt lên thì bắt gặp thân ảnh của mẹ cùng Tiểu Hoa (người chăm sóc mẹ hắn) hắn tiến lại gần đó:
-Mẹ người đi đâu mà giờ mới về?
-Nhóc con,con còn lo cho ta sao?
-Mẹ à!
-Thiếu gia,phu nhân cùng em ra ngoài mua chút thức ăn!
-Được rồi để tôi-nói rồi tiến lại phía sau kéo chiếc xe lăn di chuyển
-Mẹ con giúp mẹ vào nhà!
-Hảo, có chuyện gì mà lại trở về vậy?
-Con muốn người cùng con trở về,một mình con ở đó thật cô đơn!
-Ta tin con được không đây?
-Mẹ không tin con thì ai có thể tin con đây!
-Ha ha lại có chuyện gì đây?nói ta nghe xem?
Hắn cùng mẹ vào nhà,ngồi xuống ghế rồi tiếp tục nói:
-Mẹ sắp tới 1 ngày nữa là sinh nhật tiểu giai,con muốn người cùng con về!
-Ta cần suy nghĩ!-nói rồi quay xe lăn trở về phòng,hắn cũng chẳng buồn ngăn cản, dù sao đi nữa mẹ cũng cần suy nghĩ tình trạng của mẹ tuy rằng đã hồi phục được 2-3 năm nay không còn là người thực vật thì giờ cũng đã liệt nửa thân dưới,chân không còn khả năng đi lại có lẽ mẹ cũng mệt mỏi khi phải gặp lại người cha bội bạc cùng người vợ lẽ đó!Thôi thì cứ để mẹ suy nghĩ,đang liên miên trong dòng hồi tưởng thì tiếng chuông điện thoại rung:
-alo cậu con nghe!
-con rảnh!
-Con sẽ tới!
Cuộc điện thoại tắt hắn nói với Tiểu hoa không dùng cơm rồi đi ra ngoài
Tiếng xe rời đi cũng là lúc mẹ hắn đi ra ngoài:
-Thiếu gia đi rồi thưa phu nhân!
-Ta biết,
-Người quyết định chưa ạ?
-Có lẽ đã đến lúc ta phải lấy lại những gì thuộc về ta và con trai!
-con ủng hộ người!
Mẹ hắn nắm lấy bàn tay của tiểu hoa lên tiếng:
-vất vả cho con rồi!
-Không sao đâu,con cũng là muốn lấy lại công bằng cho mẹ con!
Không khí cũng chợt im ắng...mẹ của tiểu Hoa chính là tiểu Chí người trước đây từng hầu hạ cho mẹ kế hắn,vì bị bà ta áp bức đến mức đường cùng và sinh tiểu Hoa thiếu tháng,mẹ hắn thương tình bèn nuôi tểu Hoa nhưng cuối cùng bà ta lại hại cả mẹ hắn...
Chỗ hắn:
-Cậu con đến rồi!
-Ừ,con ngồi đi!-cậu vừa cho mấy chú chim ăn vừa lên tiếng:
-Bên đấy thế nào?
-Cũng tốt!
-Con đã thuyết phục được mẹ con chưa?
-Dạ chưa!
-Yên tâm thế nào chị ấy cũng quay về -lúc này cậu mới quay lại
-Con cũng hi vọng là vậy!
-Bên Trương gia ta có nghe qua!
-Con làm!
-Ra vậy,hèn gì?Mà nghe nói ba,mẹ tiểu giai đã về!
-Dạ
-Con có cho họ biết không?
-Con tính sinh nhật nói một thể?
-Cậu nghĩ không ổn đâu,sợ Tiểu Giai nó không chịu nổi!
-Cậu yên tâm con lo được,chuyện con nhờ cậu thế nào rồi?
Cậu lắc đầu rồi đứng dậy lấy một tập hồ sơ mang ra đưa cho hắn:
-Con vẫn cuồng công việc quá đó!
-Con có nghỉ mà!
-Thôi con mau xem xét đi!
Nói rồi cũng cùng cậu nghiên cứu hồ sơ....Đây là cậu em trai của mẹ hắn,là người đã đưa hắn và mẹ sang Anh sinh sống trong thời gian khó khăn nhất liền đào tạo hắn giúp hắn không còn đau khổ với chuyện đã qua và cũng chính là người góp sức tạo ra cái lối sống lạnh lùng,kiệm lời của hắn nhưng dù sao cũng là người đi trước nên cũng có một vai trò không nhỏ trong cuộc sống cuộc hắn
...........Trở về nhà lúc nhá nhem tối,cùng cậu uống hơi nhiều lên hắn sinh ra mệt mỏi chỉ muốn ngủ một chút nhưng vừa đặt lưng thì lại nhớ ra chuyện gì đó,vội bật dậy lấy trong vali ra 2 bộ đồ,một bộ đồ trang nhã với tông trắng kem làm chủ đạo đính trên đó là những hạt ngọc trai,bộ còn lại có màu hồng paster có dạng xòe hở vai....hắn thở dài rồi cùng cầm hai chiếc váy lên,tiến đến phòng tiểu hoa gõ cửa:
-Mời vào!-Tiểu Hoa đang ngồi trong phòng làm đồ thủ công dù công việc này cũng đủ tiền để dùng nhưng cô vẫn hay làm đồ thủ công cho các em nhỏ ở một xóm nghèo...
-Vẫn đang làm sao?
Lúc này cô mới quay lại nở nụ cười:
-Dạ,em làm nốt,thiếu gia tìm em có việc gì vậy?
-Cái này tặng em-nói rồi đưa chiếc hộp tới
-Tặng em sao?em không giám nhận đâu
-Mau nhận đi dù sao mẹ tôi mà về em cũng phải về,đến bữa tiệc mặc đẹp một chút cũng chẳng mất gì đâu!
-Vậy em cảm ơn thiếu gia
-Không có gì,thôi nhớ ngủ sớm đi đó!
-Dạ!
Nói rồi hắn quay lại tiến đến căn phòng đối diện:
-Mẹ con vào được không?
-ừ vào đi con!
-Cái này tặng mẹ!
mẹ hắn mở chiếc hộp ra:
-là do con chọn sao?
-Không hợp ý sao ạ?
-Không quả thật rất đẹp!
-Mẹ thích là tốt rồi,mẹ nghỉ ngơi sớm đi ạ!-nói rồi đứng dậy
-con không muốn nghe câu trả lời của mẹ sao?
-Vậy mẹ...
-Dù sao cũng là sinh nhật của con dâu mẹ,không về thật không đáng mặt mẹ chồng,con mau về nghỉ đi,mẹ cũng mệt rồi!
Hắn cũng không ngờ được,1 lúc sau mới lên tiếng
-Dạ -rồi chạy về phòng đặt lưng lên chiếc giường
>>>ở bên bển>>>
Khi hắn vừa nhắm mắt thì cái nhạc chuông "cổ điển" kia lại vang lên(dùng hai máy nhưng vẫn dữ máy kia phòng trừ tiểu giai gọi,không ngờ lại gọi thật)
Nghe thấy tiếng chuông vội bật dậy,lấy cái niềng răng trong vali đeo vào rồi bắt máy
-Alo,Tiểu Giai giờ này còn gọi có chuyện gì sao?
-Khụ khụ,anh chưa ngủ?
-ừ
-Học hành có vất vả không?
-Vừa sức anh mà!
-Nghe nói sinh viên y bận bịu lắm, anh có thời gian rảnh không?
-Có chuyện gì sao?
-Qua ngày mai là sinh nhật của em anh đến dự được chứ?
-Hôm đó anh..có hẹn với trưởng khoa e là không hủy hẹn được thật xin lỗi em!
-haizz buồn quá ha,nhưng không sao yên tâm em sẽ để phần bánh kem cho anh nhé,bye bye
Tút tút chi nghe thấy tiếng đó thôi là hắn lao ngay vào nhà wc gỡ cái niềng răng kia ra:
-Lâu không dùng thật khó chịu,cô nhóc đó lại còn gọi cho cả thầy cơ hừ phải chừng trị em rồi nhóc con
Phía nó:
-sao mình lại buồn chứ?không đến thì thôi còn đầy người ai thèm tên gia sư đạo lí đó,ngủ phải ngủ nhan sắc không thể phai mờ!
>>hết chap>>