Chương 93:Bí mật riêng của hắn
Cô ngồi trên ghế ngoài trời tiệm cà phê cúi đầu chơi điện thoại di động,ngày đó ánh mặt trời rất rực rỡ,cô mặc một chiếc áo hở cổ màu xanh biếc rất chói mắt,màu xanh lá đậm hợp với mái tóc đen như rong biển, khiến cả người cô thoạt nhìn thanh u thần bí.
Mặt nghiêng cô yên tĩnh lạnh nhạt,cô tựa như không bị ảnh hưởng bởi bên ngoài ồn ào,có lẽ người khác nhìn qua cô không có nơi nào đặc biệt,chỉ là một cô bé tầm thường bên cạnh mà thôi,nhưng hắn cảm thấy trong nháy mắt cô làm tim hắn ngừng đập.
Nếu như nói ban đầu hắn ở phòng làm việc Trác Thính Phong nhìn cô vừa thấy đã yêu có chút hoang đường buồn cười,thì sau này chung đụng hắn càng ngày càng hiểu rõ cô,hắn phát hiện bản thân không vì cảm giác mới mẻ ban đầu mà chán ghét cô,ngược lại rơi vào càng sâu,hắn rốt cục có thể khẳng định,hắn yêu cô bé này,cô chính xương sườn trước ngực hắn,thiếu cô hắn không thể hoàn chỉnh .
Nhìn cô lẳng lặng xuyên qua đám người,khóe miệng của hắn dần dần cong lên,thậm chí quên mất đi về phía trước,cho đến loa xe phía sau tỏ vẻ kháng nghị.
Hắn hoàn hồn tính lái xe rời đi,hắn không nghĩ đột ngột dừng lại quấy rầy,có thể từ xa nhìn thấy cô thì tâm trạng cả ngày hắn đã rất tốt,nhưng khi nhìn đến cậu bé cầm lấy cà phê đi tới ngồi vào đối diện cô ,sắc mặt hắn nhất thời chìm xuống.
Thì ra cô đang đợi hắn,người mà cô bất chấp tất cả để yêu,thì ra bọn họ đang hẹn hò.
Hắn bỗng nhiên rất không tốt muốn phá hỏng cuộc hẹn của bọn họ,cho nên vội quay đầu xe dừng tại bãi đậu xe phía ngoài tiệm cà phê,sau đó xuống xe bình tĩnh đi tới chỗ bọn họ,xe của hắn quá huênh hoang,người của hắn quá xuất sắc,cho nên hai người trước đã nhận ra âm mưu hắn đến.
Cô làm như không nghĩ tới ở chỗ này đụng phải Lão sư,trên khuôn mặt thanh tú tràn đầy kinh ngạc nhưng ngay sau đó lại có chút ít không quá tình nguyện đứng dậy lễ phép chào hỏi,
“Lục lão sư,ngài khỏe chứ!”
Thật ra thì hắn không biết,khi đó Hứa Lưu Liễm đối với người thầy giáo này một chút ấn tượng tốt cũng không có,thậm chí còn có chút chán ghét,bởi vì lần đầu tiên dạy hắn đã bắt cô chép 30 lần định nghĩa,cho nên thấy hắn khó tránh khỏi sinh lòng chống đối.
“Lục lão sư,thật đúng dịp,ngài cũng tới nơi này uống cà phê?”
Ngược lại Trần Thanh Sở coi như khách khí thân thiện hàn huyên với hắn,giống như hắn là thầy giáo trẻ có triến vọng và học thức uyên bác được các nam sinh ngưỡng mộ, mà khi đó Trần Thanh Sở cũng chưa nhận thấy được hắn có ý đồ với cô,cho nên coi như thầy trò nói chuyện với nhau thật vui.
Hắn vừa cùng Trần Thanh Sở khách khí trò chuyện vừa bình tĩnh đánh giá cô,khi hắn mới bắt chuyện cô liền một mình thối lui vừa lẳng lặng uống cà phê,hắn nhìn ra khi đó cô chỉ đơn thuần lấy thân phận lão sư và học sinh tiếp xúc,đối với Lão sư thủy chung tôn kính nho nhã lễ độ,duy trì thái độ xa cách,điều này làm cho hắn rất đau lòng,thật ra nói trắng là cô không thèm nhìn hắn.
Thật ra hắn vô cùng muốn xông tới xoay đầu cô lại để cho cô nhìn hắn một lần,hắn mặc dù không nổi bậc bằng các minh tinh điện ảnh,nhưng nhất định cũng xem như anh tuấn xuất chúng? Cô lại keo kiệt ngay cả ánh mắt cũng không cho hắn? Nhưng nghĩ thì nghĩ thôi,dù sao đó là hành động của trẻ con,hắn Lục Chu Việt làm sao biết làm ra chuyện ngây thơ đó?
Trang phục bọn họ cũng rất năng động, Trần Thanh Sở nói một lát bọn họ có cuộc thi bóng chuyền,còn nhiệt tình muốn mời hắn đi cùng,cô ở bên cạnh nghe được nhíu lông mày,hắn vốn không muốn đi bởi vì chút nữa hắn phải tham gia hội nghị,nhưng nhìn đến dáng vẻ bài xích của cô hắn hết lần này tới lần khác đồng ý,Trần Thanh Sở đầu tiên sửng sờ, sau đó lại khôi phục tự nhiên.
Ba người cùng ngồi xe của hắn đi,cô tuy không tình nguyện nhưng ngại Trần Thanh Sở trước mặt không thể làm gì khác hơn cùng theo lên xe hắn,dọc theo đường đi Trần Thanh Sở vô cùng sùng bái trò chuyện với hắn,trò chuyện sự phấn đấu của hắn,nói hắn tài giỏi có xe còn có công ty,cô thì ngồi ở phía sau đeo ống nghe điện thoại nghe nhạc,dáng vẻ không có hứng thú.
Hắn từ kính chiếu hậu nhìn cô hận đến nghiến răng nghiến lợi:Hắn là người xuất sắc cỡ nào,nhưng cô lại không có hứng thú?
Đến sân vận động của trường,học sinh năm nhất nhìn thấy hắn tới không khỏi rất hưng phấn,còn lôi kéo hắn cùng đi,may là hắn ngày thường thích vận động trong xe luôn chuẩn bị quần áo thể thao,lấy ra ngoài thay theo chân bọn họ cùng nhau náo nhiệt .
Nhìn túi cô xem ra cô cũng muốn vào sân,nhưng không biết tại sao không đi,mặc cho người khác gọi thế nào cũng đều ở bên ngoài không động đậy,nghe người khác nói dường như cô đánh bóng chuyền cũng rất tốt,hắn cau mày như có điều suy nghĩ nhìn cô một chút.
Liền thấy Trần Thanh Sở đi tới thân mật ôm vai cô nhẹ giọng hỏi cái gì,tựa hồ đang hỏi cô tại sao,dáng vẻ cô phục tùng rũ mắt bị Trần Thanh Sở ấn ở trong ngực nhỏ giọng nói, rõ ràng là hình ảnh đẹp mắt tuấn nam mỹ nữ nhưng nhìn thấy trong lòng hắn đau nhói.
Cô không biết nói những câu gì,Trần Thanh Sở ngẩng đầu nhìn về phía hắn buông lỏng cô ra chạy tới, chỉ nói cô thấy không khỏe gọi mọi người bắt đầu tranh tài.
Lục Chu Việt nhìn vẻ mặt bài xích của cô liền hiểu,nguyên nhân tám phần bởi vì hắn nên cô mới không chơi. Mà Trần Thanh Sở cũng biết cô không thích tiếp xúc thân mật với thầy giáo,cho nên dung túng cô.
Hắn anh tuấn thân thủ nhanh nhẹn nhắm trúng đông đảo nữ sinh bên ngoài thét chói tai không dứt,trong mắt cô cũng chỉ có một mình Trần Thanh Sở. Chúng nữ sinh đều dắt tiếng thét,
“Lục lão sư cố gắng lên!”
Chỉ có một mình cô cố chấp thét,
“Thanh Sở, cố gắng lên!”
Hắn quay đầu lại ánh mắt thâm thúy liếc cô một cái,cô sửng sốt một chút nhưng ngay sau dời tầm mắt sang nơi khác,tiếp theo không lớn tiếng hô Trần Thanh Sở cố gắng lên nữa,hắn chỉ chơi một trận hoàn toàn không có cảm thấy hăng hái,định nói với bọn họ từ biệt rời đi.
Điện thoại di động một mực vang,là Lâm San Ni điện tới, nhất định hỏi hắn tại sao không tham gia hội nghị,hắn phiền não đóng điện thoại đi vào phòng tắm,sớm biết sẽ không tới,cô không nhìn hắn làm cả người hắn bực bội.
*
Lục Chu Việt kéo Hứa Lưu Liễm một đường chạy ra bên ngoài,đem cô vứt xuống trên tường hành lang phía ngoài lửa giận ngút trời hét,cũng không quản có người va vào làm cô đau,
“Hứa Lưu Liễm,em thật lớn gan,lại dám trước mặt mọi người liếc mắt đưa tình với hắn! Có phải muốn ép anh hiện tại liền tuyên bố thân phận của em hay không? Có phải muốn cho tất cả mọi người xem một chút Lục phu nhân làm sao hồng hạnh xuất tường ?”
“Anh ——”
Hứa Lưu Liễm xoa xương bả vai bị đụng đau tức giận nhìn chằm chằm hắn,nước mắt to như hạt đậu đảo quanh trong hốc mắt,không biết là bị đụng đau,hay là vì những lời đả thương của hắn.
Thấy cô như vậy,tàn ác trên mặt hắn có chút tiêu tán,đưa tầm mắt sang bên cửa sổ móc ra điếu thuốc ngụn lớn hút,hắn không nói lời nào Hứa Lưu Liễm cũng trầm mặc ôm mình tựa tại bên tường,để nước mắt tùy ý không tiếng động chảy xuống.
Lời trách cứ của Trần Thanh Sở làm cô khổ sở,cô hận bản thân bất lực,ban đầu tại sao cô không thể kiên trì,như vậy cũng sẽ không bỏ lỡ với Trần Thanh Sở.
Chẳng qua cô và Trần Thanh Sở đều không biết,không phải bởi vì cô không chờ đợi nên bọn họ mới vuột mất,mà chính bởi vì Trần Thanh Sở sắp sửa trở về nước, mới khiến hắn dùng thủ đoạn có được cô.
“Không cho phép đi!”
Hắn hút thuốc hồi lâu bỗng nhiên bật ra một câu,cô không có phản ứng,hắn hung hăng dập tắc đầu mẩu thuốc trong tay xoay người lại nắm chặt người cô, mùi khói trên người phả vào mặt,
“Anh nói chuyện hắn mời em về Ôn Thành thiết kế anh không cho em đi,em có nghe hay không?”
Cô tiếp tục trầm mặc,dùng phương thức này đối kháng nổi giận của hắn,lực đạo trên tay hắn không khỏi gia tăng,
“Nếu anh thích thiết kế như vậy,anh sẽ mua cả thành phố N thậm chí cả Ôn Thành cho em!”
Cô bình tĩnh nhìn hắn,
“Em sẽ không đi,giống như trước em sẽ không thiết kế cho anh!”
“Tại sao?”
Hắn vì nửa câu đầu của cô mà mừng rỡ rồi lại bị nửa câu sau của cô đâm bị thương.
“Không vì sao,không phải em muốn là anh cho được ,cho nên chỉ không muốn mà thôi!”
Cô nói xong lạnh lùng đẩy ra tay hắn,lau nước mắt xoay người đi tới phòng rửa ray.
Lục Chu Việt sắc mặt âm trầm dọa người,thầm nghĩ xé rách tim cô.Cô luôn có bản lãnh chọc giận hắn,thương tổn hắn,làm hắn đau. Đáy mắt tức giận khi nhìn đến người vội đi ra khỏi đại sảnh ,trong nháy mắt đổi lại hờ hững và kêu ngạo.
Trên hành lang,hai đàn ông lạnh lùng giằng co.Một trầm ổn cơ trí,trong mắt đều là bình tĩnh,một người tuổi còn trẻ,đáy mắt thiêu đốt lên nồng đậm hận ý.
Trần Thanh Sở mở miệng trước,cười giễu cợt và đắc ý,
“Lục lão sư,ngài có muốn tôi đem chuyện ngài muốn có cô ấy không tiếc hãm hại cha cô,cô ấy biết sẽ phản ứng ra sao đây?”
Lục Chu Việt sắc mặt trầm xuống,đây là bí mật duy nhất hắn giấu cô,cũng là chuyện mờ ám duy nhất hắn làm vì muốncó cô,hắn không biết Trần Thanh Sở tại sao biết được,nhưng hắn Lục Chu Việt từ trước đến giờ không phải là người dễ bị không chế,con ngươi lưu chuyển đã khôi phục bình tĩnh,thản nhiên hỏi ngược lại Trần Thanh Sở,
“Nếu như tôi đem chuyện cậu đã kết hôn tại Mĩ Quốc nói cho cô ấy biết,không biết cô ấy sẽ phản ứng thế nào?”