Chương 90:Xóa bỏ hiểu lầm
“Tiểu Liễm,em làm sao vậy? Có phải khóc hay không?”
Cô giơ tay lên che miệng không để ình nghẹn ngào lên tiếng, không thể để cho Thanh Sở biết mình còn lưu luyến hắn.Nếu không sẽ làm hắn chậm mở rộng cửa lòng tiếp nhận các cô gái khác,cô cố gắng làm cho giọng mình nghe thật bình tĩnh,
“Thật xin lỗi Thanh Sở,tối thứ sáu,em,em. . . . .”
Cô lần nữa nghẹn ngào lên tiếng,trong miệng có ít lời không ra miệng,Trần Thanh Sở thoáng liền hiểu,
“Có phải người kia không? Có phải hắn hẹn em trước?”
Hứa Lưu Liễm không tiếng động trầm mặc, quả nhiên cô nghe được Trần Thanh Sở tựa hồ tức giận đập thứ gì,sau đó lại là giọng nói đau khổ và thê lương hô to,
“Tại sao tại sao tại sao? Tiểu Liễm, tại sao em không thể thuộc về anh? Anh không cam lòng ta không cam lòng,chúng ta từng yêu nhau. . . . . như vậy”
Hứa Lưu Liễm không có dũng khí nghe tiếp bất chợt cúp điện thoại, sau đó đem mình che phủ trong chăn để nước mắt điên cuồng lăn xuống.Cô cũng muốn hỏi tại sao,lòng cô cũng không cam chịu nhưng phải làm thế nào đây?
Tại phía xa Ôn Thành Trần Thanh Sở nắm chặt thư mời trong tay,khổ sở nhắm hai mắt lại phát ra gào thét trầm thấp và thê lương ,đồng thời kèm theo là khóe mắt hắn trợt xuống một giọt nước mắt, trước kia hắn bị người kia ngăn cản,tại sao hôm nay hắn luôn là người chậm hơn người kia nửa nhịp?
Con ngươi nhắm chặt bỗng dưng mở ra,ở trong đó đau đớn dần dần biến chuyển thành nồng đậm hận ý: Lục Chu Việt,anh cướp cô ấy từ bên cạnh tôi ,tôi sẽ không để cho anh sống tốt,tôi sẽ không tiếc bất cứ giá nào đoạt lại cô ấy,sau đó phá hủy anh! Có ai sẽ nghĩ tới,thiếu niên anh tuấn như ánh mặt trời từng chút từng chút biến thành người đàn ông tàn ác.
*
Phòng làm việc tổng tài Thân Viễn.
Một thân đoan trang Lâm San Ni ở cửa chần chừ thật lâu rốt cục lấy dũng khí đi vào,đêm hôm đó cô thất khống,mấy ngày sau hắn đối với cô vẫn bình thường như cũ ,trong con ngươi tất cả đều là bình tĩnh như chưa xảy ra chuyện gì,tựa hồ tất cả chưa phát sinh,nhưng hắn càng như vậy trong lòng cô càng đau,nhất là sau khi biết được cô bé kia kể từ đêm đó vẫn chưa quay về.
Hắn đang cúi đầu phê duyệt văn kiện,áo sơ mi đường vân ô vuông buộc quanh thân hình cường tráng của hắn tôn lên khí chất vương giả,cô nhắm mắt lại quay đầu đem tất cả suy nghĩ vứt ra ngoài,
“Lục tổng,về chuyện đêm hôm đó em nghĩ em nên tìm Hứa tiểu thư giải thích,nếu như cô ấy để ý em ở đây,em sẽ rời thành phố N trở về Ôn Thành. . . . . .”
Hắn dừng công việc trong tay đưa mắt nhìn cô một cái,hơi trầm ngâm sau mở miệng,
“Cũng tốt!”
Cô kinh ngạc quay đầu lại nhìn cho rằng bản thân nghe lầm,đi theo bên cạnh hắn nhiều năm,cô chẳng bao giờ từng nghĩ sẽ rời đi,vừa rồi cô nói vậy chỉ muốn tỏ ý trong lòng áy náy,chứ không muốn thật sự rời đi,nhưng hắn thế nhưng đồng ý! Trong nháy mắt trong lòng giống như bị thanh kiếm đâm qua,máu tươi lâm ly.
Hắn làm như không có thấy trong mắt cô đau đớn,cúi đầu vừa tiếp tục xem giấy tờ vừa thản nhiên nói,
“Dù sao mấy ngày nữa cô ấy tốt nghiệp chúng ta cũng phải về Ôn Thành ,bên kia dù sao cũng là tổng công ty,hơn nữa mẹ cô ấy thân thể không tốt cũng không thể mãi sống ở thành phố N,cô trước về chuẩn bị tốt một chút!”
Lâm San Ni bỗng nhiên không có dũng khí tiếp tục đứng ở chỗ này nghe hắn nói tiếp,cho dù tới bây giờ biết hắn làm mỗi việc gì đều vì cô bé kia, nhưng hôm nay nghe hắn chính miệng nói ra trong lòng vẫn ngăn không được đau đớn.
Cô biết năm đó hắn ở thành phố N tạo dựng Thân Viễn bất quá lấy cớ che chở cô bé kia,cho dù cô bé kia tới bây giờ cũng không biết sự hiện hữu của hắn,lúc mới bắt đầu hắn cơ hồ một vòng lui tới giữa Ôn Thành và thành phố N nhiều lần,có đôi khi mệt mỏi đều ở trong phòng làm việc ngủ đi,hắn đều tự nguyện cam chịu.
Cô nhịn xuống chua xót trong lòng cố gắng vì mình tranh thủ một chút cơ hội,
“Nếu như em trở về Ôn Thành,vậy công việc ngài bên này làm sao bây giờ? Trong công ty có mấy thư ký mới tới nhưng không hiểu rõ anh yêu thích. . . . . .”
Hắn tiếp tục làm việc không ngẩng đầu mở miệng,
“Bảo mọi người lưu ý một chút,nếu cô ấy đưa sơ yếu lý lịch tìm việc thì bảo cô ấy tới phỏng vấn!”
Đôi môi Lâm San Ni thiếu chút nữa bị chính cô cắn nát,hắn nói như vậy ý tứ đã rất rõ ràng,hắn muốn đưa cô bé vào Thân Viễn,hơn nữa còn chuẩn bị cho cô bên cạnh mình. Người khác có lẽ không biết,nhưng cô biết rõ ràng,hắn sở dĩ làm như vậy,một là bởi vì muốn mỗi ngày nhìn thấy cô bé kia hai là bởi vì cô bé kia có hắn che chở mới có thể có cơ hội thi triển thiết kế kiến trúc tài hoa .
Bởi vì cô ấy không có bằng kiến trúc sư chính quy,cũng không có trình độ học vấn tốt nghiệp học viện kiến trúc chính quy,không có một người nào,không có một công ty kiến trúc nào dám mướn nhà thiết kế không có gì cả, thiết kế kiến trúc dù sao cũng là một việc nghiêm túc,có đôi khi một cây thép một đinh ốc có thể ảnh hưởng chất lượng cả tòa kiến trúc ,cho nên đối với kiến trúc sư yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc.
Nếu như cô muốn tìm việc ở các công ty khác,giỏi lắm cũng chỉ có thể tìm công việc tương xứng trình độ của cô,tám phần chỉ có thể làm nhân viên bình thường, có lẽ sau này có cơ hội thăng chức nhưng vĩnh viễn không thể với tới thiết kế kiến trúc,tài hoa cả đời của cô sẽ bị mai một. Chẳng qua hắn làm sao có thể bỏ mặc để cô sống tiếc nuối cả đời?
“Dạ. . . . . .”
Lâm San Ni nói xong cơ hồ tư thế chật vật xoay người chạy ra khỏi phòng làm việc của hắn,nên thanh tỉnh chết tâm đi ,nên buông tha tình yêu vô vọng này.Cô dám thề, cô Lâm San Ni cho dù cho đi tìm cái chết, hắn cũng sẽ không thèm liếc nhìn cô một cái .
Đây chính điểm khác nhau giữa yêu và không yêu.
……….
Cô hẹn cô bé gặp mặt ở quán cà phê trước trường học,rất xa đã thấy cô đi tới,cô mặc áo sơ mi màu trắng đơn giản phía ngoài khoác vào một áo khoác màu đen rất cá tính,phía dưới là quần jean đơn giản ,thoạt nhìn tràn đầy tươi trẻ giống như một đóa hoa thủy tiên mềm mại .
Cô cúi đầu nhìn một chút đã biết đó là trang phục nghề nghiệp chuyên ngành,đột nhiên cảm giác được rất buồn cười lòng cũng rất chua xót.
Cô tuy là con nuôi của Lục Phương Đình,nhưng cho tới bây giờ cô đều biết tình cảnh sau này của mình,Lục Phương Đình ngay cả con ruột của mình cũng muốn biến thành con cờ lợi dụng,huống chi là đứa con nuôi như cô?
Cô cũng rất muốn có một người đàn ông,có thể đem cô che trở dưới bàn tay hắn, cho cô cuộc sống không buồn không lo,để cho cô không chút kiêng kị làm chính mình.Không cần cẩn thận cười theo mặt người khác, không cần bởi vì công việc mà liều mạng .
Dựa vào trực giác phụ nữ,cô bé kia sở dĩ dám không chút kiêng kỵ,là do hắn yêu cô,dung túng cô,không thể rời bỏ cô,có lẽ chính cô bé cũng không phát hiện nhưng đó là chuyện thực.
Nhìn cô bé kia bình tĩnh ngồi xuống đối diện mình,cô mở miệng xin lỗi”Hứa tiểu thư,về chuyện đêm hôm đón tôi thật xin lỗi,tôi uống nhiều quá cho nên có chút thất khống, căn bản không liên quan đến Lục tổng. . . . . .”
Cô bé kia nhìn phớt qua sau cắt đứt lời cô
“Thật ra thì cô không cần lấy cớ uống rượu say,thừa nhận thích một người không phải là chuyện mất mặt!”
Cô có chút lúng túng,cúi đầu mím môi cà phê che dấu vẻ mặt mình,
“Ha ha,đúng vậy. . . . . .”
Đúng vậy, thừa nhận mình thích một người thật không phải chuyện mất mặt,cô luôn sống theo kiểu cẩn thận nhìn trước ngó sau,cho nên mới không đòi hắn hoan tâm,không giống cô bé này tính tình thẳng thắn đơn giản và chân thật.
Cô ngẩng đầu nhìn cô bé đối diện, bỗng nhiên nghịch ngợm cười cười,
“Cô đã khích lệ tôi thừa nhận thích Lục tổng,nói vậy cô cũng sẽ không vì chuyện này giận giỗi với Lục tổng!”
Đây là lần đầu tiên cô Lâm San Ni sống nhiều năm có vẻ mặt khoan khoái.Không biết tại sao có một số việc hoàn toàn nhìn thấu,sẽ rất dễ dàng để xuống,trong lòng tựa hồ đã thoải mái rất nhiều.
“Tôi vốn không còn giận hắn,tôi tức cũng không phải chuyện này!”
Hứa Lưu Liễm có chút lúng túng đưa ánh mắt sang nơi khác,ai nói cô bởi vì chuyện này mà giận hắn,cô giận hắn chuyện của Bành Duy Triết.
Còn nữa,cô gái thư ký này quả nhiên khéo léo,lại dùng chiêu tứ lạng bạt thiên cân để cho cô không có cớ giận hắn. Lâm San Ni đã nói thế mà con còn nói giận,thì đại biểu cô ghen tức giận vì chuyện đó.
Lâm San Ni đúng lúc đem chuyện Bành Duy Triết nói cho cô nghe,
“Chuyện Bành Duy Triết là cô hiểu lầm Lục tổng!”
Hứa Lưu Liễm không hiểu lắm nhìn cô,Lâm San Ni cười mở miệng,
“Bành Duy Triết sở dĩ đột nhiên ra khỏi nước,do cha ruột hắn tìm tới! Bành tổng vốn năm đó chưa kết hôn mà có con,bên nhà trai quyền cao chức trọng,không chấp nhận cũng không thừa nhận thân phận của bà ấy thậm chí còn đuổi bà, cho nên bà chỉ có thể mang theo đứa con trong bụng cao bay xa chạy!”
Hứa Lưu Liễm kinh ngạc mở to mắt,không trách được cô tại sao không thấy Bành Duy Triết,thì ra không phải như cô tưởng tượng,cũng không phải ly hôn,mà là cho tới bây giờ không được cha chấp nhận,không trách được cô phát hiện trong mắt Bành Duy Triết thường toát ra nhàn nhạt ưu thương.
Lâm San Ni nói tiếp ,
“Hôm nay nghe nói là lão gia tử năm đó đuổi Bành tổng đi cũng chính là ông nội của Bành Duy Triết,ông muốn gặp đứa cháu duy nhất cho nên sai người đến tìm,Bành tổng lúc này mới khẩn cấp đưa cậu ấy ra nước ngoài!”