Chương 27 : Nói cho tôi biết
Vừa nghĩ tới cuộc sống cha cô sau này phải trong tù,cô trong lúc nhất thời có loại cảm giác trời đất mù mịt,môi run rẩy an ủi Phương Tuệ, “Dì Phương, bọn họ nhất định là nói sai rồi, cha con liêm khiết làm sao tham ô đây?”
Phương Tuệ rơi nước mắt lắc đầu, “Vô dụng vô dụng , bọn họ nếu muốn kéo ổng xuống cũng sẽ không nương tay,chẳng qua đối phương cũng quá tàn nhẫn, thật ra thì cha con căn bản không có muốn tranh giành chức vị thị trưởng,ổng chỉ muốn ở hiện tại làm chức Phó thị trưởng sau đó về hưu là được,để cho ổng còn danh dự lui về là được,tại sao còn bỏ đá xuống giếng đưa ổng vào ngục?”
Từ nhà họ Hứa đi ra đã là ban đêm,cô nhận được điện thoại mẹ cô,hỏi cô chuyện có tiến triển gì không,cô cố gắng nén xuống nước mắt nói tạm thời không có việc gì,nếu cô nói bây giờ ba xảy ra chuyện mẹ cô nhất định ngất đi.
Cúp điện thoại một người dọc theo đường đi vắng vẻ,cô lần đầu tiên trong đời hận sự bất lực của mình,cô không dám tưởng tượng hậu quả chuyện này,mẹ của cô nhất định sẽ bị đả kích nặng,mà Phương Tuệ nhất định cũng cũng đau khổ.
Phía sau truyền đến tiếng kèn xe hơi,cô nhích lại gần bên trong đường cái,như cũ cúi đầu mờ mịt bước đi ,tuy nói cô là con riêng của Hứa Định Biên nhưng mà Hứa Định Biên đối với cô vô cùng tốt cô cũng nhìn ra trong lòng Hứa Định Biên vẫn có mẹ cô, mặc dù những năm này bọn họ cực ít gặp mặt.
Phía sau tiếng kèng xe tiếp tục vang lên,cô phiền não bước nhanh hơn muốn tránh ra thanh âm phiền lòng,chiếc xe kia bỗng nhiên tăng tốc thoáng cái chạy ngang trước mặt cô,người đàn ông mặt mũi kiên nghị trong mắt chứa đựng ân cần hỏi thăm, “Đã xảy ra chuyện gì?”
Sau khi thấy rõ người đàn ông trước mặt Hứa Lưu Liễm giật mình sững sờ trong giây lát,há miệng nhưng cuối cùng mệt mỏi không có khí lực trả lời hắn, không có khí lực đối chọi gay gắt với hắn. Nhưng cô bởi vì chuyện trên máy bay trong lòng đối với hắn còn có khúc mắt,cho nên rất bài xích hắn, ánh mắt nhìn cũng tràn đầy địch ý.
Lục Chu Việt nhìn khuôn mặt phòng bị của cô nhướng khóe miệng, “Tới đây thăm nhà bạn cũ, vừa hay nhìn thấy em ở đây. . . . . .”
“Thật đúng dịp. . . . . .”
Cô miễn cưỡng khẽ động khóe miệng phun ra hai chữ xoay người liền muốn rời đi,cô không muốn vào thời điểm bể đầu sứt trán này còn phải tốn hao khí lực ứng phó hắn.
Nhưng hắn đã mở cửa xe đi xuống nhanh tới đứng ở trước mặt cô, “Sắc mặt khó nhìn như vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không? Nói cho tôi biết!”
Hứa Lưu Liễm vốn không muốn để ý đến hắn, nhưng thấy đáy mắt hắn toát ra ân cần bất lực cô phòng bị đầy người thoáng cái biến mất,con nhím cứng rắn đến đâu cũng có thời điểm mềm yếu,mà hắn hết lần này tới lần khác xuất hiện vào lúc này,cho nên cô xoay người muốn rời đi cước bộ đột nhiên chậm rãi ngừng lại.
Hắn xoay người kéo ra cửa xe cười dịu dàng nói với cô, “Tìm một chỗ ngồi chút đi,cứ xem như là Lão sư quan tâm đến học sinh!”
Hứa Lưu Liễm cắn môi do dự ngẩng lên mắt nhìn hắn,chỉ thấy đáy mắt hắn thực chân thành, mà tâm trạng của cô đặc biệt hỏng bét,liền khom lưng ngồi vào trong xe đón nhận lời mời của hắn.
Cô thật cho là hắn tình cờ gặp phải cô sao,thân phận của hắn tôn quý có bạn bè nơi này cũng đủ lạ, chẳng qua sau này cô mới biết được,nếu ngày này không có gặp phải hắn, không có ngồi vào trong xe của hắn đi với hắn,cuộc đời của cô thật phải đi một hướng khác.