Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi

Chương 245: Về từ chức




Chương 247:Về từ chức

Cô đã tỏ rõ Hạ Vi Lương làm sao không lôi cô trở lại.

“Thôi đi? Tớ nỡ nào đuổi cậu ra ngoài cửa!”

Hứa Lưu Liễm tức giận trừng mắt nhìn cô,xoay người đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa ăn tối hai người.

Hạ Vi Lương phát điên gãi mái tóc,một đầu tóc rối bời tiêu hồn,cô xoay người la về phía phòng bếp.

“Tớ  đi đánh chữ đây,Emma hôm nay còn bốn ngàn chữ,buồn muốn chết,cậu cứ đi làm cơm đi”

Hứa Lưu Liễm nhô đầu ra khỏi phòng bếp,

“Hôn lễ gần ngay trước mắt,cậu còn tâm tình đánh chữ? Cậu tại sao không nghỉ ngơi thật tốt để làm cô dâu xinh đẹp sao? Cậu nhìn cậu xem cả ngày một bộ dạng như chưa tỉnh ngủ !”

Hạ Vi Lương nắm tay kháng nghị.

“Hừm,xin đi,ban ngày thì tớ ngủ buổi tối mới là thời gian hoàng kim của tớ,cậu chạy tới đánh thức tớ,tớ dĩ nhiên bộ dạng chưa tỉnh ngủ rồi!”

Cô nói xong hữu khí vô lực tựa đầu nghiêng qua một bên,đi dép lẹp xẹp đánh mã tự.

Lục Chu Việt buổi tối tan việc về đến nhà,lần đầu tiên thấy trong nhà không có ánh sáng,đập vào mắt đều là bóng tối khiến trong lòng hắn có chút xíu khó chịu, bởi vì cô luôn ở cạnh hắn,cho nên hắn đã quen tối mỗi ngày trở về trong nhà đều có đèn sáng,còn có khuôn mặt tươi cười chào đón hắn.

Mở đèn lên cầm các món cao điểm thơm ngon trong tay đặt  trên bàn xoay người chạy lên lầu,trong khoảng thời gian này hắn phát hiện cô có chút tham ăn,hay thích ăn vặt, lúc hắn tan việc cố ý đến cửa hàng bán bánh mà ngày thường cô thích nhất mua cho cô một ít.

“Lưu Liễm?”

Hắn vừa đi vào nhẹ giọng gọi cô một tiếng,không biết có phải vì tối hôm qua hắn bảo cô từ chức,mà núp ở trong chăn khóc không?

Thật ra sau khi sóng yên gió lặng,cuộc sống giữa hắn và cô trôi qua đều là hạnh phúc và thoải mái,duy nhất không được hoàn mỹ là vào tối hôm qua vì chuyện từ chức mà hắn và cô xảy ra chút ít tranh chấp.

Kể từ lần trước cô đi công trường bị thương ở chân hắn đã sợ,nhìn hắn cả ngày bộ dáng kiêng cường không sợ ai,thật ra hắn rất yếu ớt,nhất là những chuyện chỉ cần liên quan đến cô,hắn luôn hoảng hốt bất an,nhất là sau khi cô toàn tâm toàn ý yêu hắn.

Hắn không thể thấy cô chịu chút xíu thương tổn,cho nên hắn hi vọng cô có thể từ chức ở Trung Hòa,hắn cũng biết bảo cô buông tha nghề nghiệp kiến trúc sư này căn bản không thể nào,cho nên hắn đề nghị cô mở phòng làm việc,mướn mấy người phụ làm,như vậy cô sẽ làm bà chủ có chuyện gì chỉ cần phái đám người làm đó đến công trường,không cần tự mình đi.

Dù sao phòng làm việc lúc trước hắn làm cho cô vẫn để trống không,trời mới biết hắn hiện tại hối hận ban đầu mình một tay thổi phồng cô.

Tối hôm qua sắp sửa nói với cô chuyện này,sau khi nghe cô tức hừ hừ ném cho hắn một gối.

“Em không từ chức!Em cảm thấy bây giờ làm việc rất tốt,có nhiều bằng hữu cùng đồng nghiệp,hơn nữa tất cả mọi người đều quen thuộc,em không nỡ rời đi bọn họ!”

Sau khi cô nói xong nằm xuống kéo chăn tới che mình đưa lưng về phía hắn,dùng hành động này kháng nghị hắn độc tài lộng quyền.Hắn bất đắc dĩ nằm xuống từ phía sau lưng ôm cô tiếp tục dụ dỗ.

“Em mở phòng làm việc không phải cũng có bạn sao? Cũng đâu phải chỉ có mình em ở đó!”

Cô vỗ lên bàn tay không thành thật lầm bầm phản bác hắn.

“Em có nhiều bạn nhưng nếu như giữa chúng em là quan hệ giữa thượng cấp cùng hạ cấp,căn bản không ai chịu trở thành bạn em,em không muốn cho như vậy, cả ngày cao cao tại thượng làm như Độc Cô Cầu Bại ….!”

Hắn biết cô nhanh mồm nhanh miệng vô cùng khó khuyên giải,lúc này bị cô trách móc một trận lại không có cách,nhất là câu cuối cùng kia hình dung hắn là Độc Cô Cầu Bại,hắn vừa bực mình vừa buồn cười,xoay thân thể cô lại đặt ở phía dưới hung uy hiếp cô.

“Hứa Lưu Liễm,em rốt cuộc có từ chức không?”

“Không từ chức!”

Cô nằm ở nơi đó hai tay bị hắn giữ chặt trên đỉnh đầu,nháy một đôi con ngươi sáng trong tức hừ hừ trừng hắn.

“Lục Chu Việt,anh chỉ có thể dùng vũ lực giải quyết vấn đề sao?”

Hắn vốn bởi vì trị không được cô mà hận nghiến răng,đánh thì không thể,mắng lại không nỡ,chỉ có thể sỉ một mình tức giận,giận tính cố chấp của cô,lúc này nghe cô nói vậy hắn biết thời biết thế.

“Đúng,anh chỉ biết dùng vũ lực giải quyết,nếu em không chối từ,anh sau này ngày ngày trừng phạt em!”

Nói xong cũng cúi đầu tìm đôi môi nhỏ nhắn đỏ mạnh hôn mạnh xuống,dùng phương thức như thế phát tiết buồn bực trong lòng hắn,cô giận vùng vẫy giãy dụa thân thể đẩy hắn,mấy ngày qua hắn nhìn dáng vẻ cô mệt mỏi,cho nên buổi tối không giống như trước luôn quấn cô muốn cô,nhưng tối nay hai người dây dưa chung một chỗ sau mấy lần từ chối thân thể của hắn dần dần nóng lên.

Cô tuy kháng cự,đến cuối cùng vẫn ỡm ờ theo hắn,bàn tay to của hắn quen thuộc theo thân thể cô trượt đến bắp đùi rồi xuống nữa,thăm dò vào nơi tư mật ướt át , không khỏi cúi đầu ở bên tai cô nở nụ cười.

“Lưu Liễm,anh thật không biết,em cũng khát vọng như thế!”

Mặt cô đã sớm đỏ không giống bình thường,hôm nay bị hắn nói rõ,cô mắc cở không dám mở mắt ra nhìn,hắn ở  trên môi đỏ mọng hé mở in lại nụ hôn thật sâu, sau đó cởi dây quần đem nộ long dâng trào thẳng tiến vào u huyệt chặc trấn của cô,theo hai người đồng thời thoải mái thở gấp,hắn giữ chặt eo cô bắt đầu luật động có tiết tấu,cô cũng kìm không được theo tiết tấu kèm theo tiếng rên rĩ không ngớt.

Sau khi kích tình cô tựa vào ngực hắn ngủ thật say,hắn thỏa mãn ôm cô nghĩ tới câu Cổ Ngữ tổ tiên truyền lại: Vợ chồng đầu giường đánh nhau cuối giường hòa, thì ra là như vậy.Bất quá hắn cũng nghĩ đến một câu Cổ Ngữ khác:Lòng của nữ nhân như kim dưới đáy biển.

Hắn cho rằng tối hôm qua sau khi hoan ái,những khúc mắc kia sẽ tan thành mây khói,không nghĩ sáng hôm sau khi thức dậy rửa mặt đến ăn điểm tâm,toàn bộ quá trình cô đều trầm mặt không nói với hắn một câu,vừa bắt đầu hắn cho cô mệt mỏi không muốn mở miệng,nhưng sau hắn lại phát hiện căn bản không phải như,cô dường như đang. . . . . Tức giận.

Điều này làm cho hắn rất buồn bực cộng thêm nhức đầu ,đành nói.

“Ngày mai là cuối tuần,em cùng anh lên núi thăm mẹ một chút,sẳn nói chuyện giữa chúng ta!”

Cô đầu không giương mắt không trợn cúi đầu ăn điểm tâm,trả lời hắn một câu cũng không,tựa hồ hắn vừa rồi chưa nói gì, hắn phải kiên trì tiếp tục.

“Còn cha em nữa,anh còn chưa chính thức đến thăm ông một lần nào.’

Hắn nghĩ hắn bây giờ nói đến người thân trong nhà cô,cô sẽ có chút phản ứng? Kết quả người ta như cũ không nói tiếng nào,uống sạch cháo trong chén sau rút ra  khăn giấy tới lau miệng đứng dậy tính rời đi.

Hắn không thể nhịn được nữa đưa tay kéo cô lại,ảo não nhìn chằm chằm cô “Hứa Lưu Liễm,em rốt cuộc làm gì?”

Tối hôm qua hắn dùng hết lực hầu hạ cô không phải cũng rất thoải mái sao? Tại sao sáng sớm âm dương quái khí làm mặt lạnh để hắn nhìn?

“Em nghĩ gì anh chẳng lẽ không rõ sao?”

Cô chỉ đáp lại hắn một câu sau đó hừ lạnh một tiếng hất ra tay hắn cầm lấy đồ đạc của mình ra cửa,hắn giận giữ một mình ngồi trong phòng ăn ngực kịch liệt phập phồng giương mắt nhìn.

Hắn thật không hiểu cô,không phải chỉ bảo cô từ chức thôi sao,không phải. . . . . .  à . . . . . Dùng vũ lực giải quyết chút vấn đề,nhưng mặc dù là dùng vũ lực, nhưng cuối cùng cô không phải cũng rất vui vẻ sao?

Hắn dĩ nhiên không biết,hắn dùng sức mạnh giải quyết vấn đề chính là sai!Thân thể cô không thể khống chế khi hắn chạm vào không phải sao? Nhưng về mặt tinh thần cô vẫn đang tức!

Sáng sớm cùng cô ầm ĩ,hắn tới trưa cũng không có tâm trạng làm việc,hận không được vọt tới công ty kéo cô hỏi cô rốt cuộc muốn như thế nào,hại hắn buổi sáng làm sai nhiều việc,tâm trạng không tốt khiến cho cả người mệt mỏi không vui,còn Lâm San Ni kêu khổ thấu trời.

Buổi trưa hắn khẩn cấp muốn gọi điện cho cô,kết quả hắn còn chưa nói đã bị cô nói trước.

“Em đang ăn cơm,có chuyện gì đợi tối về  rồi nói!”

Hắn thiếu chút nữa bị tức hộc máu.

Sau khi làm việc xong hắn vội vàng trở lại,hắn mới vừa gọi một tiếng không có ai trả lời,hắn cau mày gọi thêm một tiếng như cũ không có bất kỳ tiếng vang, sắc mặt của hắn không khỏi u ám,bước nhanh hơn vào trong phòng ngủ,kết quả trống rỗng một người cũng không có,hắn không đoán được ý đồ của cô liền thấy rùng mình.

“Hứa Lưu Liễm!”

Nghiến răng nghiến lợi hét tên cô,hắn lấy điện thoại di động ra gọi cho cô,kết quả tắt điện thoại! Hắn phiền não đưa tay giật xuống cà vạt quăng đại nơi nào đó, sau đó gọi điện cho Hạ Vi Lương ,không cần nghĩ cô nhất định chạy tới nơi đó tố khổ.

Điện thoại của Hạ Vi Lương vang lên,nhưng không có ai nghe,hắn vừa gọi vừa lấy chìa khóa xe ra cửa.

Bên kia Hạ Vi Lương còn đang đánh chữ,điện thoại di động vang lên cô lấy tới vừa nhìn nhất thời hét lên một tiếng thiếu chút nữa ném điện thoại di động, má ơi, người đó tại sao lại gọi cho cô,chẳng lẽ đã đoán được cô ta ở chổ này rồi?

Tiếng chuông một tiếng lại một tiếng kiên nhẫn gọi tới,cô xoa xoa trán,sau đó đứng dậy cầm lấy điện thoại di động của mình như cầm khoai lang nóng chạy ra bên ngoài,vừa chạy vừa ồn ào.

“Đại Hứa Đại Hứa mau mau, hắn gọi điện thoại tới,nhưng tớ không dám nhận,một mình cậu nghe đi!”

Hứa Lưu Liễm bưng món ăn xào xong đi ra ngoài,nhìn thoáng qua điện thoại Hạ Vi Lương sau đó nghiêng đầu,ném cho cô ba chữ.

“Tớ không nghe!”

Hạ Vi Lương buồn bực kháng nghị.

“Emma,hừm,không nên hãm hại tớ nha,tớ chứa chấp cậu,cậu lại đẩy tớ vào hố lửa?”

Lúc này ai dám đón cú điện thoại này,người đó chính là dũng sĩ chân chính!Cô Hạ Vi Lương lúc này thật muốn lạy cô bạn mình! Chỉ thử nghĩ giọng người kia lạnh lẽo,lạnh ơi là lạnh,là cô đã cảm thấy sắp bị đông cứng.

Đang định ném điện thoại lên ghế sa lon để nó tùy ý vang lên,kết quả chính nó đã dập máy,cô thở phào nhẹ nhõm vội vàng chạy vào trong phòng, đóng cửa lại, trực giác nói cho cô biết,người đó nhất định trên đường đến nhà cô,cô vừa nghĩ như vậy vừa vội vàng mặc nội y thay quần áo để gặp khách.

Khi tiếng gõ cửa vang lên Hứa Lưu Liễm vốn đang bề bộn nấu ăn,cô nghĩ Hạ Vi Lương có thể đi mở, kết quả đợi một lát cũng không trông thấy cô đi ra ngoài,cô nghĩ cô bạn mình có thể viết quá chuyên tâm cho nên không nghe thấy nên tự mình đi mổ,không nghĩ tới vừa mở cửa thì hắn đứng trước,cô không hề nghĩ ngợi định đóng cửa lại.

Cô lần này quyết chiến tranh lạnh với hắn,trừ phi hắn đồng ý không bảo cô từ chức công việc này,còn phải xin lỗi tất cả hành vi tối qua của hắn!Cô không thể để hắn có tật hư,sau này có việc không đồng ý động một chút là dùng phương thức đó ép cô vào khuôn khổ?

Bất quá cửa còn chưa đóng  lại đã bị hắn thoáng cái đẩy ra,hắn đi đến kéo tay lôi cô ra ngoài.

“Theo anh về nhà!”

“Em không trở về! Em hiện muốn sống ở chỗ Vi Lương!”

Cô tranh thủ nắm chặt cạnh cửa không để cho hắn kéo đi,hắn dĩ nhiên không dùng sức đả thương cô,chỉ nắm cổ tay cô tức giận rống.

“Hứa Lưu Liễm,em dám làm phản,còn dám không về ngủ?”

Cô chép miệng quay đầu đi chỗ khác không nhìn hắn,dùng vẻ mặt nói cho hắn biết,cô chính là không về ngủ đấy,không về ngủ để hắn không dùng phương thức đó ép cô vào khuôn khổ?

Hạ Vi Lương từ cửa phòng ngủ lò đầu ra,cẩn thận mở miệng.

“Ơ ơ,hai vị,phiền các ngươi có thể vào đây giải quyết vấn đề được không? Các ngươi đứng ngoài cãi lộn,quá ảnh hưởng hình tượng ta trong lòng các bạn hàng xóm !”

Lục Chu Việt hừ lạnh một tiếng buông lỏng cô cất bước đi vào bên trong, Hứa Lưu Liễm được giải thoát vội vàng xông ào vào phòng bếp.