Chương 216:Ầm ầm sụp đổ
Cô có chút bất đắc dĩ lắc đầu.
“Thanh Sở,có nhiều nỗi khổ tâm hơn nữa cũng không thể dùng làm cớ anh dấu tôi,tại sao anh vẫn không hiểu,tôi để ý không phải anh lấy người nào,không phải chuyện anh lấy hay chưa,tôi chỉ muốn tại sao anh giấu tôi?”
“Tại sao giấu diếm em?”
Trần Thanh Sở cảm xúc có chút kích động.
“Bởi vì anh sợ mất đi em! Anh sợ sau khi em biết sẽ không để ý đến anh,anh biết theo cá tính của em nhất định bắt anh chịu trách nhiệm với cô gái kia, nhất định sẽ đẩy anh đến người cô gái ấy,mặc kệ anh yêu hay không yêu cô ấy!”
“Trước kia không biết anh đã kết hôn tôi không biết bao nhiều lần tôi đã nói với anh giữa chúng ta không thể nào,hôm nay biết anh đã kết hôn thì càng không thể nào,hi vọng anh đối tốt với cô ấy!”
Hứa Lưu Liễm có chút nhức đầu,cô không muốn tiếp tục ở đây dây dưa với hắn vấn đề đó,bất kể ban đầu nguyên nhân thế nào,bọn họ hiện tại đã không thể.
“Đừng,tôi không thích đem chuyện riêng xen vào công việc,xin lỗi,tôi đi trước không tiếp được!”
Cô nói xong nhìn khuôn mặt khổ sở của Trần Thanh Sở,sau đó xoay người đi ra khỏi phòng họp.Từ nay về sau cô không muốn có bất kỳ liên quan đến Trần Thanh Sở.
Phía sau cô,Trần Thanh Sở hung hăng đấm hai cái.
Buổi chiều sau khi tan việc cô tựu trực tiếp trở về nhà,Phương Đông Thần không đi với cô,có lẽ hôm nay hắn sẽ về rất trễ bởi vì hắn chịu trách nhiệm danh sách công ty Trần Thanh Sở,nói ngài mai hạn cuối nộp bản thảo.
Cô nghĩ tới ngày mai sẽ có thể nhìn thấy hắn,cùng hắn thẳng thắn nói rõ chuyện mấy tháng qua đã cảm thấy trong lòng có chút thấp thỏm,lại có chút ít mơ hồ mong đợi.
Xuống xe buýt cô phải đi một khoảng nữa mới đến nhà mình,thời điểm quẹo vào cô đột nhiên cảm thấy trên cổ truyền đến một trận đau nhức,cô còn chưa kịp mở miệng kêu cứu,trước mắt đã tối sầm ngất đi.
Mà cùng lúc đó hoàn cảnh tao nhã trong nhà hàng Tây,Ôn Phó Doanh đang ngồi mặt mặt cùng Trần Thanh Sở,Ôn Phó Doanh nhìn thoáng qua Trần Thanh Sở xanh mét khóe môi nở nụ cười xinh đẹp.
“Xem bộ dạng của anh nhất định bị cô ấy cho nếm mùi thất bại?”
Trần Thanh Sở không để ý đến cô chỉ hừ lạnh một tiếng nhấp rượu giọng nói Ôn Phó Doanh có chút khinh thường.
“Anh hiện tại định làm thế nào? Còn tưởng rằng sau khi bọn họ ly hôn anh có thể đoạt được cô ấy,không nghĩ tới cô ấy ngược lại không cho,lại thân mật với cái tên họ Phương kia, Trần tổng,anh thật quá kém đi!”
Cô không chút khách khí kích thích Trần Thanh Sở,âm thầm nheo lại mắt nhìn phản ứng của Trần Thanh Sở,quả nhiên thấy hắn hơi thay đổi sắc mặt.
“Hiện tại cô ấy đã biết chuyện tôi kết hôn,tôi đã không còn tư cách đi theo đuổi lại cô ấy,tôi chỉ có thể đem tất cả tinh lực phá hủy công ty Lục Chu Việt!”
“Ơ,Trần tổng,ngài nói vậy tôi không thích chút nào,dù sao Lục Chu Việt sau này cũng là người đàn ông của tôi,tôi không muốn trơ mắt nhìn hắn hai bàn tay trắng đâu a!”
Ôn Phó Doanh lắc rượu đỏ trong ly không mặn không nhạt nói.
Trần Thanh Sở không giận ngược lại cười, nụ cười vô cùng tàn ác.
“Hắn hai bàn tay trắng,không phải dễ dàng để ngươi khống chế và nhận được hắn sao?”
“Ha ha!”
Ôn Phó Doanh xinh đẹp cười giơ ly rượu về phía hắn.
“Chủ ý này thật không tệ,tôi trước chúc anh thành công!”
Cô nói xong ngửa đầu uống cạn ly rượu trong tay,Trần Thanh Sở cũng ngửa đầu uống một hơi cạn sạch,cô nhìn thấy chất lỏng màu đỏ chảy vào cổ họng Trần Thanh Sở âm thầm đắc ý khóe môi giương cao,Trần Thanh Sở,muốn cho tới bây giờ không phải chỉ báo thù phá hủy công ty hắn,hắn muốn chính là Hứa Lưu Liễm đời này không thể ở chung với tên kia!
Trần Thanh Sở uống xong ly rượu không đầy một lát đã cảm thấy miệng đắng lưỡi khô,hắn không nhịn được cầm chai rượi đến rót ình một ly ngửa đầu uống cạn,ý đồ giảm bớt cơn nóng trong người,không nghĩ đến uống xong một ly hắn chẳng những không có giải khát ngược lại cảm thấy miệng đắng lưỡi khô,đồng thời cả người nóng rang .
Hắn nhất thời cảm thấy chuyện không ổn,đứng dậy chỉ vào Ôn Phó Doanh.
“Cô đã bỏ gì trong rượu tôi uống?”
Ôn Phó Doanh nhìn dáng người hắn đong đưa cười khanh khách đứng dậy đi về phía hắn.
“Đừng sợ nha Trần tổng,tôi sẽ giúp anh!”
Cô cố ý dùng bàn tay lạnh lẽo của mình sờ lên lưng Trần Thanh Sở,trêu chọc dược tính trong cơ thể hắn,Trần Thanh Sở vừa tiếp xúc với da thịt cô cả người nhất thời thoải mái run rẩy,nhưng hắn còn giữ một tia lý trí,đưa tay đẩy cô ra hổn hển rống.
“Ôn Phó Doan,cô thật ác độc!”
Không nghĩ tới,hắn tính kế tính tới tính lui đến cuối cùng lại bị người hợp tác hãm hại.
Ôn Phó Doanh lần nữa dán tới ghé vào bên tai hắn mập mờ thổi hơi nóng.
“Anh không phải chỉ được nhớ đến cô ấy,anh còn có thể có được thân thể cô ấy!Anh nghĩ xem,nếu cô ấy lên giường cùng anh,cô ấy có còn mặt mũi trở lại bên cạnh người kia sao?”
Cô ái muội trêu chọc hắn,dược tính trong cơ thể nháy mắt bị kích thích,Trần Thanh Sở không khỏi thất thường,hắn không phải chưa đụng qua thân thể cô,từng có lúc nồng tình mật ý hắn đã thăm dò qua,hắn vừa nhắm mắt lại,trong đầu liền hiện ra thân thể cô trẻ trung nhưng có lồi có lõm.
Ôn Phó Doanh đắc ý nhìn dáng vẻ mê loạn của hắn,giơ tay lên vỗ bốp bốp,liền thấy hai người đàn ông vạm vỡ đi đến,lông mày cô giương cao,nén không được bật cười mở miệng.
“Đưa Trần tổng đến phòng khách sạn bổn tiểu thư đã sớm cho chuẩn bị,nói mối tình đầu của hắn đang chờ hắn ở đấy!”
Trần Thanh Sở – ý thức đã dần dần rơi vào mê loạn,trước mắt hiện lên tất cả đều là dáng vẻ động lòng người của cô,có xinh đẹp,có đáng yêu ,có tức giận,còn có thật tình.
Hứa Lưu Liễm tuyệt không nghĩ tới,khi tỉnh lại hình ảnh đập vào mắt cô:Trần Thanh Sở nữa trần truồng nằm ở bên người cô,trên người chỉ đắp một chăn mỏng, còn cô quần áo xốc xếch áo lót toàn bộ bị kéo ra.
“Trần Thanh Sở,anh thật vô sỉ ——”
Cô hét to một tiếng kéo chăn che mình nhảy xuống giường,khi nhìn thấy trên người Trần Thanh Sở có ít vết cấu cùng dấu vết mập mờ,trước mắt cô tối sầm thiếu chút nữa ngất đi.
Cô không phải người không biết gì,màn trước mắt cô đã hiểu xảy ra những chuyện gì.Sắc mặt trắng bệch không còn chút máu,nước mắt cũng nén không được nữa từng giọt từng giọt rơi xuống.Cô và Trần Thanh Sở. . . . . .
Hai chân cô mềm nhũn,vô lực đỡ bên tường trượt xuống mặt đất,tuyệt vọng đánh tới phía cô,cô vùi đầu mình sâu vào chân,đau khổ thấp giọng nức nở.Cô chỉ nhớ rõ tối qua lúc tan việc bị tập kích,không nghĩ lại xảy ra chuyện này,bây giờ nhìn lại tất cả do một tay hắn bày ra!
Mà sau khi cô hét lên Trần Thanh Sở cũng từ trong mộng tỉnh lại,hắn nhìn thoáng qua dáng người cực kỳ bi thương của cô rúc ở một góc,trong mắt xẹt qua một tia không đành lòng nhưng một giây sau lại bị tàn ác thay thế,hắn đứng dậy cầm quần áo của mình mặc lên,đi tới ngồi xổm xuống trước mặt cô.
“Tiểu Liễm,thật xin lỗi,tối hôm qua anh uống chút rượu, cho nên. . . . . .”
Hắn giơ tay lên muốn đỡ cô,chuyện cho tới bây giờ hắn không thể giải thích mình bị Ôn Phó Doanh hãm hại,nếu đã đi tới bước này,hắn cũng chỉ có thể tương kế tựu kế .
Cô chợt ngẩng đầu lên,ánh mắt đã khóc sưng lên lóe ra tia sáng hung ác.
“Cút ——”
Cô thê lương nhìn hắn rống lên một tiếng,sau đó giơ tay hung hăng cho hắn một bạt tai,cô dùng mạnh rất lớn,mà hắn vừa nửa ngồi trên mặt đất,dĩ nhiên bị cô tát một cái ngữa trên mặt đất.
Hứa Lưu Liễm phủi đất một chút liền đứng lên,mặc dù bởi vì đứng quá nhanh đầu có chút choáng váng,nhưng cô vẫn quật cường đưa tay vịn tường,Trần Thanh Sở lau vết máu khóe miệng đứng lên theo cô,cô giận giữ nhìn chằm chằm hắn,từng câu từng chữ nói.
“Trần Thanh Sở,kiếp này tôi không muốn gặp lại anh! Tôi đến chết cũng không tha thứ cho anh!”
Cô nói xong kéo ra chăn lấy áo rơi dưới đất,xông ào vào phòng tắm vừa khóc vừa thay,sau đó đi ra không hề quay đầu lại nhìn cũng không nhìn hắn xông ra ngoài.
Cửa phòng yên lặng không một tiếng động mở ra,Anna Katherine bọc áo ngủ mắt đỏ hồng đi đến,vừa nhìn gương mặt hắn phiếm năm dấu tay,vội vàng đi đến đau lòng đưa tay phủ lên.
“Anh Thanh Sở,mặt của anh tại sao?”
Trên mặt Anna Katherine xẹt qua một tia bị thương,ngượng ngùng thu hồi tay mình,vừa muốn xoay người rời đi rồi lại bỗng nhiên xoay người chạy đến ôm chặt sau lưng hắn,nghẹn ngào nói.
“Anh Thanh Sở,em đã là người của anh,anh có thể tốt với em hơn một chút không?”
Cô không nhắc tới chuyện này thì không sao,cô vừa nhắc tới chuyện này Trần Thanh Sở không khỏi tức giận kéo tay cô ra đẩy qua một bên.
“Cái gì gọi là người của tôi?Đó là chuyện chỉ mình cô nói,chuyện tối hôm qua là cô chủ động tự mình đưa tới cửa,cô biết rõ người tôi muốn là cô ấy,chứ không phải cô!”
Anna Katherine thiếu chút nữa bị hắn đẩy ngã trên mặt đất,cô lảo đảo mấy bước đứng bên cạnh bắt đầu rơi lệ,
“Nhưng anh Thanh Sở,em không thể nhìn anh mắc thêm lỗi lầm,nếu anh quả thật đụng cô ấy,Lục Chu Việt sẽ không bỏ qua cho anh!”