Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi

Chương 200: Bá đạo ra lệnh




Chương 202:Bá đạo ra lệnh

Hắn có ý gì? Vừa rồi không phải nồng tình mật ý với Ôn Phó Doanh giờ lại tỏ vẻ quan tâm cô? Là nhục nhã cô hay thấy cô đáng thương?.

Cô tức giận đứng dậy muốn xông qua đối diện lý luận một phen,thời điểm đi tới cửa lại dừng bước,giờ này hắn nhất định đang triền miên với Ôn Phó Doanh,cô đi còn không phải tự làm mình khó xử?

Vừa nghĩ chuyện hắn làm chuyện thân mật với cô gái khác,cô cảm thấy trong lòng buồn bực,trở lại trên giường dùng chăn che đầu mình lại,lừa mình dối người nói mình không được suy nghĩ lung tung,cứ xem như không xảy ra chuyện gì là được.

Tách ra ba tháng sau gặp lại hắn,cô chợt phát hiện tình cảm bản thân dành cho hắn,tỷ như  cô có đau buồn, có khổ sở, có phiền muộn, thậm chí còn có ghen tỵ.Chuyện này trước kia không cô,trước kia cô chỉ biết im lặng hưởng thụ tất cả hắn cho,vô luận là quan tâm hay che chở.

Hiện tại nghĩ lại có lẽ lúc trước ở chung với hắn,hắn yêu cô nhiều hơn cho nên cô không kiêng kị,không lo lắng hắn sẽ cùng những cô gái khác thế nào,không lo lắng hắn sẽ rời khỏi cô bởi vì được cưng chìu quá mức cho nên cảm thấy tất cả là đương nhiên,cho nên khi hắn phạm một chút sai lầm cô đã không chịu nổi.

Cô vẫn cố chấp cho hắn tổn thương cô nhưng chưa từng quay đầu lại xem những ngày hắn đối tốt với cô.Sau khi cô cùng hắn tách ra suy nghĩ kĩ lại,trong lòng yêu hắn nhiều hơn hận hắn.

*

Sáng sớm  hôm sau cô bị tiếng chuông điện thoại của mình dồn dập đánh thức, vừa mở mở mắt đã cảm thấy đầu đau như muốn vỡ tung giọng nói khàn khàn,cô vừa ho khan vừa chống mình ngồi dậy,phát giác  cả người mình cũng nhẹ bỗng.

Cô buồn bực gãi gãi tóc,thật vất vả có cơ hội ra nước ngoài,ở thành phố lãng mạng thế này mà cô vinh quang bị cảm! Hơn nữa tựa hồ còn nóng rần,điều này xem ra tất cả kế hoạch của cô phải gặp trở ngại.

Cô tựa đầu vào giường hữu khí vô lực ấn phím nghe,vừa mở miệng thanh âm nồng đậm giọng mũi

“Alo?”

Mất đi vị giác cùng khứu giác cô cảm giác không giống mình.

“Lưu Liễm,em đang ở trong phòng sao? Anh gõ cửa hồi lâu em không đáp lại,cho nên gọi điện thoại cho anh!”

Trong điện thoại truyền đến kèm theo giọng ân cần của Phương Đông Thần, ngoài cửa cũng đồng thời truyền đến tiếng gõ cửa

“Không phải nói ngày hôm nay cùng tham quan  kiến trúc Paris sao?”

Lễ trao giải cử hành tối hôm nay,hai người vốn tính toán lợi dụng ban ngày ra ngoài tham quan hoc tập kiến trúc thành phố lãng mạng này,thuận tiện giúp Hạ Vi Lương mua đồ cô ấy muốn.

“Em ở. . . . . .”

Cô lên tinh thần trả lời sau đó cúp điện thoại mặc đại áo ngủ đi ra mở cửa cho Phương Đông Thần,bây giờ xem ra cô đi đâu cũng không được,cô hiện tại khó chịu  chỉ muốn trở lại giường tiếp tục ngủ.

Phương Đông Thần vừa nhìn dáng người ốm yếu hai gò má đỏ không bình thường,vội vàng giơ tay lên đặt lên trán cô,một đôi lông mày thanh tú nhíu thật chặt

“Tại sao nóng như thế?”

“Có thể là. . . . . . Khụ khụ. . . . . . không hợp khí hậu nơi đây . . . . .”

Cô mở miệng giải thích chứ không thể nói tối hôm qua bị kích thích một mình đi hóng gió đến nữa đêm.

Cô nói xong vừa ngẩng đầu đã thấy được hắn đang từ bên ngoài trở về đứng trước cửa ,nhìn quần áo chắc lại đi vận động sáng sớm,trước mắt cô nhất thời một mảnh đen tối,thân thể vốn suy yếu có chút lảo đảo muốn ngã Phương Đông Thần sợ hết hồn vội vàng đưa tay đỡ cô

“Đã nóng thế,xem ra hôm nay không thể ra ngoài dạo rồi,hay  em về phòng nằm trước,anh sẽ mua thuốc cho em!”

Cô giữ vững thân thể mình,nở nụ cười suy yếu với Phương Đông Thần

“Cám ơn. . . . . .”

Phương Đông Thần lo lắng nhìn cô một cái sau đó xoay người rời đi.

Xoay người sang chỗ khác hắn nhìn thấy Lục Chu Việt đứng ở đối diện cửa đang cau mày nhìn về phía này,hắn nhất thời kinh ngạc lên tiếng

“Lục tổng. . . . . . ?”

Sau khi nói xong hắn phản xạ có điều kiện quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa phòng phía sau,cô đã đóng cửa lại ngăn cách tất cả bên ngoài.

“Chào!”

Lục Chu Việt thu hồi cảm xúc trong mắt mình chỉ nhàn nhạt lên tiếng chào hỏi Phương Đông Thần vừa cà thẻ vào phòng mình,chết tiệt,cô ta tại sao chỉ một đêm đã biến thành dáng vẻ kia rồi?

Tối hôm qua lợi dụng Ôn Phó Doanh kích thích cô một phen,nhìn thấy trong mắt cô đè nén u ám tâm trạng của hắn thoáng cái vui vẻ nhất trong ba tháng qua, nhưng sau vui vẻ chính là nồng đậm mất mác.Nhất là  hắn bị ma xui quỷ khiến gọi món thịt bò cô thích nhất cho người đưa lên phòng cô,hắn càng thêm mờ mịt ngay cả chính hắn cũng không hiểu mình rốt cuộc đang làm gì.

Rõ ràng yêu cô nhưng lại sợ bị cô tổn thương nên một bước cũng không dám tới gần,muốn hận cô rồi lại yêu thương cô.

Phương Đông Thần đứng ở nơi đó nhìn một chút phòng hắn lại nhìn một chút phòng cô,trong lòng nhất thời hiểu xảy ra chuyện gì,nói vậy món bò bít tết tối hôm qua là ngài ấy đưa? Hắn câu khởi khóe môi tự giễu cười,phiền não xoay người  ra ngoài mua thuốc cho cô.

Hắn cuối cùng không bỏ được cô? Còn cố ý an bài ở đối diện cô? Còn cô trong lòng cũng có hắn? Tối hôm qua cơm cũng không ăn vì thấy hắn sao?

Rõ ràng hai người trong lòng đều có đối phương,tại sao lại đến mức độ thương tỗn lẫn nhau? Hắn chẳng bao giờ nghĩ khi yêu nhau phải tàn nhẫn như vậy mới có thể chứng minh yêu sâu bao nhiêu.

*

Sau khi Hứa Lưu Liễm đóng cửa phòng đi không tới mấy bước phía sau truyền đến tiếng gõ cửa,cô cho Phương Đông Thần có chuyện gì, liền xoay người đi mở cửa, kết quả vừa ngẩng đầu đã thấy hắn đứng trước mắt!Cô nhất thời nhíu lại lông mày muốn đóng cửa,lại bị hắn vươn tay ra chặn lại,cô không có lực thoáng cái bị hắn đẩy cửa chen đi vào.

Cô chưa kịp nói bàn tay to của hắn đã đặt trên trán cô,cô nghĩ tới hình ảnh hắn ở chung một chỗ với Ôn Phó Doanh liền vô cùng chán ghét chợt quay đầu lại  tránh đi,tránh né không cho hắn đụng vào

“Đừng đụng tôi!”

Lục Chu Việt nghĩ tới ban nãy Phương Đông Thần giơ tay lên thử trán cô hắn nhớ cô không hề né tránh,mà bây giờ đối với hắn là khuôn mặt chán ghét, cho nên tức giận giọng nói không vui lạnh lùng nói.

“Hiện tại chỉ để cho tên tiểu tử thúi kia đụng vào thôi phải không?”

Không cần phải nghĩ tới cô và Phương Đông Thần làm những chuyện thân mật khác,chỉ cần thấy tên kia đụng vào trán cô,hắn đã hận không thể chặt tay tiểu tử ấy.

“Anh đừng lấy bàn tay đụng người phụ nữ khác đụng vào tôi,anh không cảm thấy buồn nôn nhưng tôi cảm thấy buồn nôn đây!”

Cô không chút khách khí sặc hắn,cô cùng Phương Đông Thần là trong sạch không giống hắn với Ôn Phó Doanh.

Hắn bị cô sặc đến một câu đều nói không ra,giận giữ nhìn chằm chằm cô,cô cũng không cam chịu yếu thế ngưỡng mặt lên nhìn thẳng hắn,trong không gian nhỏ hẹp hai người mặt đối mặt,hô hấp cũng tinh tường phả lên mặt đối phương,nhưng hai người ai cũng không thỏa hiệp tiếp tục giằng co.

Nhưng cô dù sao cũng là bệnh nhân,vừa nóng vừa mệt cho nên không đầy một cô đã bại trận,cuối cùng cô quay đầu sang nơi khác lạnh lùng ném cho hắn một câu

“Anh  đi đi!”

Cô nói xong cũng xoay dáng người mảnh khảnh đi tới phía giường,cô hiện tại chỉ muốn ngã xuống giường nằm ngủ,không muốn tốn thời gian với hắn.

“Em đứng lại đó cho anh!”

Hắn gầm lên một tiếng đưa tay kéo cô lại,cái kéo này hắn dùng lực quá lớn,cô lại không phòng bị thoáng cái bị hắn kéo ra một nữa áo ngủ mỏng manh trên người, lộ ra hơn phân nửa bả vai mịn màng cùng lưng,cô hoảng sợ hét lên một tiếng vội vàng xoay người chật vật kéo áo ngủ.

Con ngươi hắn bỗng nhiên tối sầm,chết tiệt cô không mặc gì dưới áo ngủ còn ra mở cửa cho Phương Đông Thần? Nhìn bộ dạng cô tựa hồ cũng không có ý định sửa sang lại mình,một lát Phương Đông Thần sẽ tới nữa,khó tránh muốn vào xem cô,chẳng lẽ cô định quần áo xốc xếch cùng Phương Đông Thần sống chung một phòng?

“Anh bệnh thần kinh à!”

Hứa Lưu Liễm luống cuống tay chân sửa sang lại áo mình,thấy hắn không nói chuyện còn ánh mắt u ám nhìn chằm chằm cô,không khỏi tức giận mắng hắn một câu.

Hắn hung hăng trợn mắt nhìn cô một cái,sau đó đưa tay kéo ra cửa tủ treo quần áo đem nội y ,áo lông toàn bộ vứt xuống trước mặt cô,bá đạo ra lệnh.

“Mặc quần áo này vào!”

Hứa Lưu Liễm bị hành động bá đạo vô lý của hắn chọc giận,giơ tay lên đem những quần áo kia ném vào trong tủ treo quần áo sau đó không thể nhịn được nữa  rống hắn.

“Tôi một lát phải lên giường ngủ cần gì mặc quần áo? Còn nữa đây là phòng tôi,có thể phiền anh ra ngoài được không?”

Cô rống xong ngón tay mãnh khảnh đồng thời chỉ ra ngoài,tức giận không thôi nhìn chằm chằm hắn.Hắn rốt đang bệnh thần kinh gì,tự xông vào phòng cô còn chưa nói,giờ lại ép cô mặc quần áo.Xin đi,cô bây giờ rất nóng?Một lát nữa cô phải lên giường phủ chăn ra mồ hôi để cơ thể khỏe hơn? Hắn lại bảo cô mặc mấy thứ này vào? Không phải bệnh thần kinh là cái gì?