Chương 176:Tình hình hiệu trưởng
Bốn năm trước thời điểm Trác Thính Phong cùng Tô Thế Viên kết hôn từng chấn động một thời,bất quá khi đó Hứa Lưu Liễm cùng Hạ Vi Lương đều ở bên ngoài đại học,Hứa Lưu Liễm vốn không có hứng thú với chuyện ầm ĩ của bọn nhà nhàu còn Hạ Vi Lương tuy cảm thấy hứng thú nhưng khoảng thời gian đó cô phải hưởng ứng quốc gia đi đến vùng núi Tây Bộ nghèo khó bị ngăn cách gì cũng không biết.
Đợi đến thời điểm cô trở lại thành phố tin tức đã sớm lặn xuống.Hơn nữa khi đó Tô Thế Viên chỉ mới vừa tiếp nhận 《 Tô 》 ,còn chưa có trở thành nữ cường nhân giới truyền thông như hiện tại,cũng chưa trở thành thần tượng Hạ Vi Lương cho nên cô cũng chưa chút ý Tô Thế Viên lắm.
Hứa Lưu Liễm nhớ tới lần trước Trác Thính Phong đưa cô đến cửa nhà Tô Thế Viên cuối cùng phân vân lựa chọn rời đi,lúc ấy cô đã cảm thấy có điều gì lạ nhưng bởi vì khi đó bản thân cô còn phiền toái muốn chết,cho nên không có tâm trạng quan sát những thứ này.
“Ơ ơ,Lục lão sư,Trác hiệu đổng cùng Tô tổng có phải loại đính hôn kinh doanh ,hôn nhân chỉ có ích lợi không có tình yêu phải không?”
Hạ Vi Lương hăng hái tới lấy ra bút ký mang theo bên người tính vội vàng ghi chép,Emma quen biết với người quyền cao chức trọng làm cô biết nhiều bí mật nha.
Hứa Lưu Liễm đối với chuyên nghiệp của cô tỏ vẻ kháng nghị,
“Lần trước nói chuyện Bành Vận cậu đã viết xong chưa? Tại sao lại cảm thấy hứng thú với chuyện Trác hiệu trưởng nữa,cái nào cũng đào hố chắc sẽ bận rộn lắm nha?”
“Cậu biết cái gì,tớ viết không phải muốn đào hố,tớ giữ lại để từ từ viết không được sao”
Hạ Vi Lương vừa trả lời vừa nghĩ mình đã đào bao nhiêu cái hố,một cô ấy và lão Lục,một Bành Vận,hôm nay lại thêm một Trác Thính Phong.A, còn một số cổ văn cô muốn viết lại không có thời gian viết,cô thật đúng là bận rộn muốn chết.
Lục Chu Việt dĩ nhiên không phải loại người nhiều chuyện,kể từ khi ném ra câu kia sau đó đóng chặt lại miệng vô luận Hạ Vi Lương hỏi sao cũng chỉ cười,ngoài ra một câu cũng không chịu nói,chuyện tình cảm người ngoài làm sao có thể hiểu rõ ràng .
Hạ Vi Lương thấy ra tay từ chỗ hắn không được,liền giựt giây bảo Hứa Lưu Liễm gọi điện thoại cho Trác Thính Phong, trên danh nghĩa bảo Hứa Lưu Liễm nói một chút công việc của cô,trên thực tế kỳ vọng Trác Thính Phong có thể gặp mặt Tô Thế Viên,giờ khắc này Hạ Vi Lương rốt cục hiểu cô nhiệt tình yêu thương chuyện tình yêu hơn bất kỳ một công việc nào,cho nên cô vẫn muốn ở nhà đánh chữ.
Hứa Lưu Liễm nhìn cô năn nỉ không thể làm gì khác hơn nhìn sang cầu cứu Lục Chu Việt,Lục Chu Việt dĩ nhiên tán thành ý cô,hắn vốn muốn Trác Thính Phong có cơ hội nên,
“Gọi đi,bất quá không biết Tô Thế Viên có chịu chừa mặt mũi cho Trác hiệu trưởng không!”
Hứa Lưu Liễm rất buồn bực,hắn đã nói vậy cô còn có thể làm gì,có chút không tình nguyện lấy điện thoại ra vội gọi cho Trác Thính Phong,không nói đến Tô Thế Viên là vợ trước Trác Thính Phong cho dù hai người bây giờ còn là vợ chồng hợp pháp,đối với chuyện làm việc dựa theo quan hệ cô ấy chắc chắn cũng phản đối.
Ấp a ấp úng mói nói rõ ý với Trác Thính Phong,Trác Thính Phong phản ứng đầu tiên là bảo Lục Chu Việt nghe điện thoại,Lục Chu Việt cầm điện thoại tới Trác Thính Phong đã hỏi,
“Lục lão đại này,anh có ý gì đây? Anh biết rõ cô ấy hiện tại không muốn thấy ta,anh còn cứng rắn đẩy tới họng súng!”
Nếu không phải Lục Chu Việt chỉ thị cho cô,theo hắn biết Hứa Lưu Liễm cô làm sao không biết xấu hổ nói chuyện này.
Lục Chu Việt cười,
“Cô ấy không gặp,cậu không phải nên đến đó gặp thử? Tôi bất quá biết thời biết thế mà thôi!”
Nếu Tô Thế Viên chào đón hắn,hắn cũng không như hiện tại.
“Tôi hôm nay coi như thấy được cái gì gọi là trọng sắc khinh bạn!”
Trác Thính Phong hừ hừ lạnh một tiếng liền cúp điện thoại,thật ra thì dụng ý Lục Chu Việt hắn dĩ nhiên cũng biết,chẳng qua . . . . . . . . . . . cô gái Tô Thế Viên kia. . . . . .
*
Khi Trác Thính Phong đến lầu dưới Tô Thế Viên đã gặp chiếc xe màu đen dùng đi làm đậu ngay lầu dưới,còn người đàn ông anh tuấn kia có khả năng trợ lý của cô đang xách túi lớn túi nhỏ hành lý để lên xe,cô thì mang áo khoác ngoài màu đen đứng ở một bên, trong tay đang cầm một ly thức uống nóng vừa uống vừa trò chuyện với người trợ lý,nói chuyện đến chỗ cao hứng còn bất chợt cười thoải mái.
Tuyết vừa rơi một mảnh trắng xóa bao phủ xung quanh,cô một bộ áo đen đứng ở nơi đó,tư thái ngạo nghễ độc lập đẹp mắt làm cho người ta không dám nhìn thẳng,hắn bỗng nhiên liền nhớ lại nhiều năm trước cô bé bất lực một mình khóc trong đêm khuya .
Chỉ bất quá nụ cười trên mặt cô lúc này lại làm cho tâm trạng thật tốt của hắn trong nháy mắt rơi xuống tới đáy cốc,hắn lạnh lùng xuống xe đi tới,khi nhìn thấy hắn khuôn mặt cô cứng ngắc trong chốc lát nhưng ngay sau đó cười máy móc chào hỏi với hắn,
“Ơ,hiệu trưởng Trác? Thật đúng lúc”
Cô biết rõ hắn đến nơi đây tìm cô nhưng như cô lại giả như không biết việc gì nói lời xa cách,nhìn người trợ lý nam của cô vẻ mặt ranh mãnh muốn cười lại không cười,hắn nhịn xuống hỏa khí bị cô chọc tức muốn học máu,hừ lạnh một tiếng hỏi,
“Đang muốn công tác sao?”
“À,muốn đi một chuyến Anh quốc !”
Cô nhìn hắn trên mặt như cũ treo nụ máy móc mặt tự nhiên trả lời hắn.
Trác Thính Phong vẻ mặt trong nháy mắt liền dử tợn lên,hắn nhịn,ráng nhịn,vẫn nhịn không được,cuối cùng một câu cũng không nói không phong độ chút nào xoay người phất tay áo rời đi,hắn không quên cô vẫn nhớ mối tình đầu ở Anh quốc,mà gần đây truyền thông thường phát tin đồn đãi cô bây giờ đang ở chung với người đàn ông kia.
Tô Thế Viên nhìn hắn nổi giận lên xe ,gương mặt bình tĩnh cầm thức uống đã uống sạch trong tay ném vào thùng rác bên cạnh ,sau đó xoay người ngồi vào trong xe. Cô và người đàn ông này từng có hôn nhân hai năm ngắn ngủi.Bắt đầu bằng lợi ích lúc kết thúc cô không có cảm giác nhiều lắm với hắn.
Nhưng lúc hai người tách ra cô không cẩn thận đã mang thai,lần này cô đi Anh quốc chính là thăm con gái của bọn họ.Dĩ nhiên hắn không thể nào biết đứa bé này tồn tại,cô cũng không muốn dùng đứa con buộc hắn cái gì,huống chi giữa bọn họ không có quá nhiều tình cảm.
*
Hạ Vi Lương không được vào 《 Tô 》 làm việc mà phiền lòng nhưng thật ra cô cũng không để ý,cô cũng không có tâm trạng để ý,một là bởi vì cô mỗi ngày đều bận rộn giúp Hứa Lưu Liễm chuẩn bị hôn lễ,quan trọng bởi vì lực chú ý cô nhắm trúng hai người hấp dẫn đến tham dự Lục Chu Việt cùng với Hứa Lưu Liễm chính là Đường Dục Hàn cùng Nghiêm Hạo Nam .
Đối với một người cả ngày sống trong ảo tưởng viết truyện ngôn tình mà nói,nếu có nhìn thấy nam chính miêu tả trong tiểu thuyết bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt mình thì kích động đến cỡ nào,cho nên những ngày tiếp theo cô đều thừa dịp các loại cơ hội đến gần hai người nam mẫu kia.
Nhất là phù rể Nghiêm Hạo nam,Đường Dục Hàn cùng Trác Thính Phong đã lấy vợ,Đường Dục Hàn thậm chí còn có một đứa con bảy tuổi cho nên Nghiêm Hạo Nam trở thành Phù rễ là chắc chắn,phù rể cả ngày gương mặt lạnh lùng băng sơn cùng phù dâu Hạ Vi Lương tối ngày líu ríu cũng rất thú vị,Hạ Vi Lương thật không sợ gương mặt lạnh của hắn,còn da mặt dày cười hi hi ha ha trước mặt người ta,quan sát sau vài ngày cô rốt cục vẻ mặt nghiêm túc ra một kết luận với Hứa Lưu Liễm.
“Hừm,tớ cảm thấy chuyện của Đường Dục Hàn và Nghiêm Hạo Nam nhất định hay!”
Hứa Lưu Liễm im lặng hỏi ông trời.
Trần Thanh Sở vào hôm sau gọi rất nhiều điện thoại cho cô,cô không có đón,cô cho là giữa bọn họ không có chuyện gì hay để nói,kết quả ngày đó cô và Phương Đông Thần ra ngoài uống cà phê gặp được hắn,Phương Đông Thần nói ngài cô kết hôn hắn phải ra nước ngoài công tác,cho nên hẹn cô ra ngoài đưa quà kết hôn trước cho cô.
Phương Đông Thần đưa cô là bản sách trân quý của Reis,cô không nói cho hắn biết thật ra cô đã có một bộ chính là Lục Chu Việt ở lúc trước cô bị đau răng đưa cho cô,cô chỉ cười nhận dù sao đây cũng là tâm ý của hắn,hơn nữa để có được tập tranh này phải tốt một ít công sức.
Hai người lúc đi ra ngẫu nhiên gặp được Trần Thanh Sở,cô nhớ tới chuyện ngày đó mặt không chút thay đổi cúi đầu đi khiến cho Phương Đông Thần cũng có chút lúng túng vội vàng bước nhanh đuổi theo cô,Phương Đông Thần cũng không biết cô và Trần Thanh Sở đã đến tình trạng như vậy,hắn cho là cho dù chia tay cũng có thể làm bạn bình thường,cho dù làm không được bạn bình thường cũng không đến mức đối nghịch như hiện tại.
Trần Thanh Sở nhìn cô vừa rồi còn cười nói với Phương Đông Thần,lúc này lại đối với lạnh lùng,không khỏi đau lòng ngăn cản cô,
“Tiểu Liễm!”
Hắn biết mình ngày đó thất khống làm chuyện đáng khinh.
Hứa Lưu Liễm không để ý hắn,đi qua hắn tiếp tục tiến về xe mình,Trần Thanh Sở vươn tay ra kéo tay cô,
“Tiểu liễm em nghe anh giải thích! Chuyện ngày đó anh xin lỗi em,anh ngày đó uống rượu,sau tỉnh táo lại sau hối hận muốn chết ——”
“Anh cái gì cũng không cần nói,em còn có việc, đi trước!”
Hứa Lưu Liễm lực mạnh hất tay hắn ra không quay đầu lại rời đi.
Một câu đơn giản xin lỗi là có thể đền bù hắn tổn thương hắn làm cho cô? Nếu như tất cả sai lầm có thể dùng một câu xin lỗi để giải quyết,như vậy đời này sẽ không còn ân ân oán oán?
“Tiểu Liễm ——”
Trần Thanh Sở đứng tại chỗ vẻ mặt đau đớn ngó chừng bóng lưng cô biến mất ở trong xe ,hắn rốt cục đích thân lần lượt đẩy cô vào trong lòng người đàn ông kia, hiện tại hắn không biết,hắn đến tột cùng nên hận mình hay nên hận người đàn ông kia.
Liên Tố trở lại trước một ngày bọn họ kết hôn,Hứa Lưu Liễm nhìn khí sắc mẹ cô khá hơn nhiều,sắc mặt cũng hồng nhuận không ít,cô còn tưởng rằng thật sự là nguyên nhân ở Mĩ Quốc nghỉ ngơi,không khỏi cao hứngôm Lục Chu Việt hôn một cái,cũng không để ý còn ở trước mặt Liên Tố,
“Cám ơn anh!”
Sau đó nhìn sang Liên Tố nói,
“Mẹ,sau khi chờ chúng con kết hôn,sẽ đưa mẹ đến Mĩ Quốc tiếp tục tịnh dưỡng?”
Liên Tố chẳng qua nhìn Lục Chu Việt một cái sau đó cười ha ha có lệ đi qua,sắc mặt và tốt một mặt là đến nơi tốt tịnh dưỡng,một mặt là do Hứa Định Biên dốc lòng chăm sóc.