Chương 172:Xem phòng làm việc
“Khoan,tôi có việc muốn nhờ cậu giúp đỡ,cậu cũng biết mẹ con bé sống không còn được bao lâu. . . . . .”
Hứa Định Biên nói tới đây giọng nói hơi dừng giống như đang cực lực đè đau khổ trong lòng,
“Cậu có thể giúp tôi an bài một việc,tôi muốn đưa bà ấy đến một nơi an tĩnh,tôi biết những năm này trong lòng bà ấy vẫn có tôi,tôi hy vọng có thể cùng bà ấy đi đoạn đường cuối cùng,nơi chỉ có hai người chúng tôi không bị bất luận kẻ nào quấy rầy . . . . . .”
Cho dù Lục Chu Việt là một người đàn ông cũng bị những lời Hứa Định Biên làm trong lòng khổ sở,có ít người rõ ràng không yêu nhưng phải sống chung cả đời, mà cũng có ít người rõ ràng yêu nhưng lại không thể không chia ly,trên thế giới này có thể chân chính sống cùng người mình yêu bao nhiêu?
“Dạ”
Cho nên hắn không chút do dự đồng ý yêu cầu này,có lẽ sau này Phương Tuệ biết rồi sẽ có ý kiến rất lớn nhưng hắn không cách nào cự tuyệt.
Hứa Định Biên tỉ mỉ nói với hắn,
“Nếu nói rõ cho bà ấy,bà ấy chắc chắn sẽ không đi với tôi,tôi hi vọng cậu có thể lấy lý do an bài bà ra nước ngoài nghỉ ngơi chữa bệnh,tôi đi trước ở nơi đó chờ bà ấy đến”
“Bác yên tâm,tất cả cháu sẽ an bài thỏa đáng !”
Hắn thật tình gật đầu đồng ý với Hứa Định Biên,cho dù Hứa Định Biên không nói hắn cũng biết tâm tư Liên Tố.Hứa Định Biên rất cảm kích,
“Trước khi đến hôn lễ chúng tôi nhất định sẽ trở lại !”
*
Trên đường đưa Hứa Lưu Liễm trở về,Lục Chu Việt đúng lúc nói với cô chuyện này,
“Lưu Liễm,gần đây giữa chúng ta xảy ra nhiều,mẹ em thân thể vốn không tốt,anh sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của mẹ không bằng trong khoảng thời gian chúng ta chuẩn bị hôn lễ đưa mẹ em ra nước ngoài dưỡng bệnh một chút?”
Hứa Lưu Liễm do dự,thân thể Liên Tố gần đây quả thật không khỏe cô có thể cảm giác được nhưng cô không yên lòng để Liên Tố một mình đi đến nơi xa lạ,Lục Chu Việt biết cô lo lắng những chuyện gì,đưa tay qua cầm lấy tay cô,
“Bệnh viện Dục Hàn ở nước ngoài máy móc tốt hơn,bên kia sẽ có người chăm mẹ em tốt thôi !”
Hứa Lưu Liễm cuối cùng hạ quyết tâm,
“Như vậy cũng tốt,để tránh mẹ ở trong nước nhìn những tin tức đáng ghét này!”
Lúc này chỉ mới bắt đầu đây,ai biết những người ác ý kia sẽ giở thủ đoạn gì.
Hai người đến nhà cô nhìn chung quanh,Hứa Lưu Liễm nhìn đồng hồ,cho rằng Liên Tố giờ này đang ra ngoài tản bộ,vừa định xoay người vào bếp rót ly nước cho Lục Chu Việt,lại bị hắn đưa tay tới ngăn ôm cô vào trong ngực nhẹ nhàng hôn hít.
Kể từ lần ở khách sạn triền miên sau hai người chưa từng ở với nhau,đây so với lúc trước ở thành phố N mỗi ngày đều bị Lục Chu Việt ôm vào lòng cực kỳ không thích ứng,vốn nói muốn đến chỗ của hắn,kết quả bởi vì cô muốn chăm sóc Liên Tố mà ở lại.
Hứa Lưu Liễm bị hắn ôm vào trong ngực nắm lấy vạt áo hắn ngửa đầu đáp lại hắn,đang lúc lưỡi đang dây dưa hơi thở dần dần rối loạn,ý thức được hai người giờ phút này không phải là đang ở nhà riêng,Lục Chu Việt mới buông lỏng ra cô,nhìn gương mặt cô đỏ hồng khẽ cười nói,
“Hôm nay có thời gian,không bằng đưa em đi xem một chút phòng làm việc!”
“Có thật không? Em rất mong đợi đấy!”
Hứa Lưu Liễm rất là hưng phấn,con ngươi trong sáng giống như các cô bé.
Hai người đang nồng tình mật ý ngay cả tiếng chìa khóa chuyển động ở trên cửa cũng không chú ý tới,Liên Tố vừa mở cửa đi vào liền thấy hình ảnh hai người ôm nhau thấp giọng nói,vội vàng ho khan một tiếng nhắc nhở hai người.
Bị mẹ nhắc nhở Hứa Lưu Liễm túng túng rời khỏi ngực hắn vội vàng đẩy hắn ra,có chút xấu hổ nói,
“Mẹ,mẹ mới về!”
Lục Chu Việt khẽ cười chào hỏi với bà,Liên Tố nhìn dáng vẻ hai người trên mặt tràn đầy vui mừng,
“Chu Việt cũng tới sao,buổi trưa ở đây ăn cơm nha? Mẹ sẽ ra ngoài mua thức ăn!”
Lục Chu Việt vội vàng ngăn cản bà,
“Không cần đâu bác gái,con chút nữa đưa Lưu Liễm đi xem phòng làm việc của cô ấy,cơm trưa con và cô ấy ăn bên ngoài là được!”
“Mẹ,con vừa lúc có một chuyện muốn thương lượng với mẹ!”
Hứa Lưu Liễm đi tới kéo tay Liên Tố ngồi xuống trên ghế sa lon ,
“Con thấy mẹ trong khoảng thời gian này sắc mặt không tốt lắm,Chu Việt nói bạn anh ấy có bệnh viện ở nước ngoài trị bệnh rất tốt,con muốn thừa dịp trước lúc chúng con kết hôn đưa mẹ ra nước ngoài nghỉ ngơi một chút,đế khi tinh thần tốt mười phần trở lại tham gia hôn lễ cuả chúng con!”
Có lẽ là sợ Liên Tố không đồng ý,cô sau đó lại nói,
“Hơn nữa trong khoảng thời gian con cùng Chu Việt xuất hiện rất nhiều lời đồn đãi nhảm nhí,con sợ mẹ lại tức giận,như vậy đối với thân thể mẹ thật không tốt!”
Liên Tố nhìn thoáng qua Lục Chu Việt, sau đó gật đầu,
“Được!”
Bà biết khoảng thời gian này bà thương ho ra máu,bệnh tình của bà e rằng dấu diếm không nổi nữa.
Lục Chu Việt khẽ cười,
“Bác gái hãy thu thập một ít đồ cần dùng,có thể là ngày mai sẽ đi,bác không cần mang quá nhiều,bên kia con đã chuẩn bị xong bác chỉ cần người đi là được!”
“Được,bá sẽ lấy một ít,các con không phải muốn đi xem phòng làm việc sao,vội vàng đi đi!”
Liên Tố thúc giục hai người,Lục Chu Việt ôm cô vào trong ngực nói lời tạm biệt với bà sau đó hai người cùng đi ra cửa.
Lục Chu Việt chở Hứa Lưu Liễm đến phòng làm việc hắn mua cho cô,trang tu đã hoàn toàn kết thúc,giờ chỉ đợi đến cô vào làm việc thôi,tòa nhà thật lớn có thể dùng bát ngát để hình dung.
Hứa Lưu Liễm nhìn hoàn cảnh phòng làm việc cảm thấy trang trí nhìn rất là quen mắt,đơn giản đồng thời rất tỉ mỉ ,bởi vì vẽ qua quá nhiều bản vẽ,cô cũng không nhớ được mình lúc nào vẽ qua bản thiết kế này.
Bất quá cô cũng không tinh tế suy nghĩ những thứ này,cô chỉ lo hưng phấn cùng kích động,kéo hắn nói chuyện,
“Tại sao mua cả tầng này nha,em căn bản không cần phòng làm việc lớn như vậy?”
Lục Chu Việt bún một cái lên trán cô,
“Như vậy mà lớn sao,nói không chừng em sau này càng làm càng lớn nơi này cũng không đủ!”
“Việc này hẳn không thể có. . . . . .”
Hứa Lưu Liễm không tự tin cười ha ha,cô thật đúng là không có dã tâm lớn thế,cô bất quá chỉ hy vọng có một phòng làm việc,cho dù nhỏ cũng không sao,có thể để cô làm là được.
Từ phòng làm việc đi ra ngoài hai người cùng đi dùng cơm trưa,không nghĩ tới oan gia ngỏ hẹp vừa đi vào cửa gặp được Ôn Phó Doanh vừa ăn xong đang định rời đi,Lục Chu Việt trực tiếp đi thẳng bước,hoàn toàn xem Ôn Phó Doanh không tồn tại,Hứa Lưu Liễm cũng không có ấn tượng tốt với cô ta,kéo tay Lục Chu Việt đi lướt qua người cô.
Ôn Phó Doanh nhìn bóng lưng hai người thân mật đi qua,hận không được cắn nát một ngụm ngọc nha,cô ngồi vào trong xe mình bấm điện thoại gọi Trần Thanh Sở,lần này cô thông minh không có lập tức nói, mà là đợi hồi lâu rốt cục đợi đến giọng của hắn mới yên tâm mở miệng,
“Trần Thanh Sở,anh hiện tại định làm như thế nào? Cứ buông tha cho cô ấy dễ vậy sao,trơ mắt nhìn cô ấy cùng người đàn ông khác ân ân ái ái hạnh phúc sống sao? Nếu anh không có ý định tiếp tục làm thì giao cho tôi,anh sau này cũng đừng nhúng tay vào chuyện này!”
Trần Thanh Sở cười có chút ghê rợn,
“Cô gấp cái gì? Đòn sát thủ còn chưa dùng đây!”
“Cái gì đòn sát thủ?”
Ôn Phó Doanh rất hoài nghi,hắn còn tính giở thủ đoạn gì?
Trần Thanh Sở vừa cười vừa tàn ác kể chân tướng cho cô nghe.Ôn Phó Doanh nghe xong tính toán của hắn,không khỏi che miệng kinh hô một tiếng,
“Trần Thanh Sở,anh quả là ác thật!”
Trần Thanh Sở cười tàn ác,
“Cho nên cô phải kiên nhẫn đợi chuyện này, không nên nóng lòng,đến thời điểm thích hợp tôi sẽ ra tay!”
Lục Chu Việt lựa chọn nơi nghỉ ngơi cho Liên Tố và Hứa Định Biên là Mĩ Quốc một bởi vì bệnh viện Đường Dục Hàn ở Mĩ Quốc là tốt nhất,hai bởi vì Mỹ có Diêm Hạo Nam ở đó.
Chẳng qua Liên Tố không nghĩ tới mình lên máy lại thấy Hứa Định Biên,bà lúc ấy mới hiểu đây trò của ông và Lục Chu Việt hợp diễn,nhưng bà đang ra nước ngoài,chẳng lẻ muốn bà một lần nữa mua vé trở về Trung Quốc?
Bà có một khắc tính toán,thay đổi động tác muốn xoay người bị Hứa Định Biên cản lại, nhìn bà không hề nghĩ ngợi liền xoay người rời đi,giọng Hứa Định Biên có chút đau xót,
“Tố Tố,bà đừng quá cố chấp có được không?”
Tay bà bị Hứa Định Biên nắm,đầu ngón tay khô ráo ấm áp của ông làm cho bà nhớ tới những năm bọn họ ở với nhau,bà nhất thời có chút thất thần,đã nghe giọng ông vang lên phía sau tai,
“Tôi biết trong lòng bà đang suy nghĩ gì,những năm gần đây bà một mực trốn tránh tôi,một là bởi vì bà không muốn phá hỏng chuyện tôi và Phương Tuệ, hai bởi vì bà sợ bị người ta chụp chúng ta ở chung một chỗ sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của tôi,nhưng bà làm sao biết,sau khi bà rời đi trong lòng tôi cũng chỉ có một mình bà.”