Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi

Chương 153: Bảo vệ em chu toàn




Chương 154:Bảo vệ em chu toàn

Hứa Lưu Liễm lập tức bất an,cầu xin hắn,

“Ơ ơ,chờ một khoảng thời gian nữa,em còn chưa có chuẩn bị tốt nha!”

Lục Chu Việt cố ý làm vẻ mặt nghiêm nghị,cứng rắn nói,

“Chờ một khoảng thời gian? Chẳng lẽ em hi vọng mẹ anh bởi vì quan tâm chung thân đại sự con mình cho nên giúp anh an bài thêm một lần tương thân?”

Nhắc tới chuyện này hắn liền tức giận,nếu không phải lần tương thân đó hắn cũng không thể đụng phải người đàn bà Ôn Phó Doanh kia,cũng không để Ôn Phó Doanh làm phỏng tay cô còn có ý đồ làm tổn thương cô.

Hứa Lưu Liễm nhất thời hiểu ý,hắn nói rất đúng,nếu cô không đi gặp mẹ hắn,mẹ hắn có lẽ vẫn cho rằng chung thân đại sự con mình chưa có khởi sắc,nhất định sẽ tiếp tục an bài tương thân,huống chi bây giờ sắp đến tết,mọi người cơ hồ đều trở về mừng năm mới cũng là thời cơ tương thân tốt nhất.

Nghĩ tới hắn đi tương thân,trong lòng cô cực kỳ không thoải mái ,nhưng nghĩ đến phải gặp mẹ hắn cô lại khẩn trương bất an,Lục Chu Việt nhìn dáng vẽ cô cắn môi không nói lời khẽ cười trêu chọc cô,

“Đang xấu hổ? Hay  sợ?Em không phải từ trước đến giờ không sợ gì hết sao”

Bởi vì hắn sủng ái cô nuông chiều cô,cho nên tính tình động một chút liền tăng lên,hắn hiện tại ở phương diện khác đã có thể trị được cô,còn về chuyện cô nổi giận,hắn cũng chỉ đành giơ hai tay đầu hàng.

Cô nghe ra trong lời hắn có chút ranh mãnh,tức giận liếc hắn một cái,

“Mẹ anh là trưởng bối!”

Mẹ của hắn là trưởng bối,cô dù vô pháp vô thiên thế nào sao dám vô lễ với  trưởng bối nha?

Lục Chu Việt an ủi cô

“Yên tâm đi,mẹ anh là một người rất tốt,người con gái mà con trai bà coi trọng,bà nhất định cũng sẽ thích!”

Cô thở dài giương mắt nhìn,có chút chần chờ hỏi,

“Vậy thì bố anh thì sao?”

Từ trong miệng hắn cô cũng được biết,mẹ của hắn nhất định là một người tao nhã hiền lành,nhưng Lục Phương Đình thì sao? Không nói đến chính bản thân hắn cùng Lục Phương Đình quan hệ  không phải tốt lắm,chỉ nói đến quan hệ giữa cha cô Hứa Định Biên và Lục Phương Đình,đã đủ để cho Lục Phương Đình phát điên .

Sắc mặt của hắn có chút  trầm xuống,sau khi dời tầm mắt sang phía ngoài trung tâm chợ dần dần ầm ĩ hờ hững mở miệng,

“Nếu trong lòng ông ấy chỉ có chức vụ không đứa con như anh,vậy chuyện của anh cũng không liên quan đến ông ấy!”

Hắn tuy nói rất bình tĩnh, nhưng Hứa Lưu Liễm nhìn ra ánh sáng chiếu xuống mặt nghiêng mơ hồ lộ ra thất vọng,lòng cô cũng có chút khổ sở thay hắn,dù không hợp nhau thế nào,chung thân đại sự của mình đều kỳ vọng nhận được chúc phúc từ người nhà ?

Thấy cô không nói,hắn cho rằng cô lại đang suy nghĩ lung tung,liền chợt quay đầu lại nhìn cô dùng sức cầm vai cô,trong con ngươi đen nhánh tất cả là kiên định,

“Lưu Liễm,em phải biết rằng,anh trước khi quyết định cưới em đã biết em là con ai,nếu anh lo những thứ này cũng sẽ không cần cố chấp theo đuổi em sáu năm!”

Hứa Lưu Liễm chẳng qua  lẳng lặng nghe hắn nói,

“Hôn nhân của anh do anh làm chủ,anh sẽ không để cho hôn nhân của mình trở thành con cờ lên chức trong tay ông ấy. Cho nên em không cần ngại ông ấy mà bất an,anh sẽ bảo vệ em chu toàn!”

Lời của hắn làm cho ngực cô khẽ đau,có lẽ vừa bắt đầu hắn cố chấp kéo cô vào thế giới của hắn có chút bá đạo ích kỷ, nhưng hôm nay một mình hắn bảo vệ tất cả đã xóa đi tội lỗi ban đầu hắn làm?

Rất hiển nhiên,trong lòng hắn đã cho ra đáp án chính xác,cô nhìn trong mắt hắn tất cả đều là đau lòng,

“Chu Việt,nếu vừa bắt đầu biết em là con ai,anh đã có thể dứt khoát không để mình rơi vào tình trạng khó xử như hiện tại!”

Quan hện của hắn và Lục Phương Đình sẽ tốt,nếu ban đầu có thể kịp thời buông tha tình cảm với cô,hiện tại có lẽ không cần khiến cho quan hệ với Lục Phương Đình rơi vào bế tắc.

Lục Chu Việt gõ lên trán mềm mại trơn bóng của cô nhẹ nhàng cười,

“Đồ ngốc,nếu thật có thể dứt khoát thì anh đã làm rồi!”

Cô che trán rút vào trong lòng ngực  hắn không nói thêm gì nữa.

Nếu như, nếu như tình cảm một người đối với  một người thật có thể giống như chốt mở hệ thống cung cấp nước uống,nói mở thì mở,nói đóng thì đóng,thì tốt biết mấy? Nói như vậy trên thế giới này cũng sẽ không có nhiều chuyện tình khổ sở,vì yêu sinh hận,vì yêu tinh thần chán nản chui mình vào rọ?

Xe dừng tại  lầu dưới nhà cô,Liên Tố bởi vì biết được tin tức bọn họ muốn trở về ,nên đã sớm đứng dưới lầu chờ. Hắn bỗng nhiên kéo cô không để cho cô xuống xe , thậm chí còn hết sức vô lại ôm cô vào trong ngực,

“Nghĩ đến em anh ăn không ngon ngủ không yên làm sao bây giờ ?”

Phía trước tài xế hé miệng cười từ kính chiếu hậu nhìn hai người bọn họ thân mật, Hứa Lưu Liễm lúng túng dùng sức đẩy hắn,

“Anh mau buông,mẹ em đang đứng bên ngoài chờ kia!”

“Làm gì có chuyện như vậy,đã là vợ chồng còn phải ở riêng. . . . . .”

Hắn vừa oán trách vừa nới lỏng cô xoay người xuống xe.

Hứa Lưu Liễm vừa xuống xe liền vui mừng chạy đến bên cạnh Liên Tố,nắm lấy cánh tay mẹ ngọt ngào nói,

“Mẹ ——”

“Về rồi sao!”

Liên Tố dịu dàng cười,sau đó đem tầm mắt chuyển tới trên người Lục Chu Việt vừa xuống xe,Lục Chu Việt đi lên trước lễ phép cùng cô chào hỏi,

“Bác gái!”

Liên Tố nhìn thoáng qua khuôn mặt hạnh phúc của con gái,vừa nhìn thoáng qua Lục Chu Việt mặt mày đều cười,còn trêu ghẹo hắn,

“Bây giờ còn gọi mẹ là bác gái?”

Hắn đã từng nói với bà,hắn muốn kết hôn với con gái của bà. Theo quan sát của bà hai người này hẳn đã đăng ký,nếu không theo tính tình cương liệt của con gái bà, không thể nào dễ dàng bị hắn thuần phục ngày ngày ở cùng một chỗ với hắn.

Không đợi Lục Chu Việt nói lại, đã bị Hứa Lưu Liễm xấu hổ muốn chết vội vàng cắt đứt,

“Mẹ! mẹ mẹ,mẹ đang ở đây nói  gì đó,trời lạnh quá,chúng ta vội vàng lên lầu đi!”

Cô nói xong đã kéo cánh tay Liên Tố kéo tay bà lên lầu,thật là,mẹ cô chẳng lẽ  sớm biết bọn họ đi đăng ký rồi sao? Nếu không tại sao bảo hắn đổi cách xưng hô?

“Hứa tiểu thư,hành lý của cô!”

Tài xế ở phía sau thét với cô,cô lúc này mới nhớ tới hành lý của mình,vừa quay đầu lại muốn đi lấy đã thấy hắn xách tới,cô bất động một lúc,sau đó xoay người tiếp tục kéo Liên Tố đi,hắn thì xách hành lý đi theo phía sau,tài xế muốn đi đến giúp nhưng đã bị hắn cự tuyệt.

Cô mạnh mẽ khí thế bừng bừng đi tới phía trước,còn Liên Tố ngược lại có chút không nỡ,thỉnh thoảng quay đầu lại nói với hắn mấy câu,cho đến trước cửa nhà cô, Liên Tố muốn mời hắn vào ngồi một chút,hắn để xuống hành lý của cô cười nói,

“Bác gái,hôm nay cũng không sớm, hay để hôm nào con sẽ đến thăm hỏi!”

Hắn sau khi nói xong nhìn sang cô,nhịn không được giơ tay lên phủ lên mặt cô,sau đó cúi đầu dặn dò,

“Em cũng nên nghỉ ngơi thật tốt!”

Hứa Lưu Liễm bị hành động  mờ ám của hắn khiến cho rất là lúng túng,có chút thẹn thùng nhìn Liên Tố một cái sau đó dùng giọng thấp đến không thể thấp nữa nói với hắn,

“Anh cũng nhanh về nghỉ ngơi đi!”

Hắn lúc này mới có chút không nỡ xoay người rời đi.Về đến nhà Liên Tố nhìn  bộ dạng hiện tại thỏa mãn thích ý của cô,lo lắng trong lòng rốt cục có thể buông lỏng xuống,khoảng thời gian trước lúc Trung thu trở về bà thấy hai đứa có vẻ không vui, từ lần đó trong lòng bà bắt đầu lo lắng,sợ hai người lại xảy ra chuyện gì.

Mặc dù hai người thường xuyên nói chuyện điện thoại,nhưng bà muốn hỏi rồi lại không có dũng khí hỏi,có đôi khi thật vất vả mở miệng hỏi,con bé lại trả lời không mặn không đạm,cho nên bà không hiểu quan hệ giữa hai người bây giờ  tiến triển đến đâu.Bà lo con bé vẫn hận bài xích  hắn?

Bà thậm chí còn nghĩ,nếu như lần này trở về con bé vẫn bài xích hắn,bà quyết định khuyên Lục Chu Việt buông tay con bé. Bởi vì bà cảm thấy, nếu như một người phụ nữ có thể cứng rắn chống cự  tấn công của một người đàn ông ưu tú thâm tình,vậy chứng minh người phụ nữ đó không yêu hắn.

Hôm nay xem ra bà có thể yên tâm nhìn bảo bối khuê nữ có được hạnh phúc,đó là tâm nguyện lớn nhất đời này của bà,cũng không uổng bà một mực chống bệnh tình của mình đến bây giờ.

Liên Tố đứng ở cửa phòng ngủ Hứa Lưu Liễm,nhìn con gái đang bận sống thu dọn hành lý của mình,suy nghĩ một chút vẫn nói ra lời trong lòng mình,

“Tiểu Liễm, Chu Việt có nói chừng nào các con làm hôn lễ không?”

Hứa Lưu Liễm dừng lại động tác của mình có chút lúng túng ngẩng đầu nhìn bà,

“Ưm. . . . . . Chúng con đã đăng ký,không làm hôn lễ cũng đâu có sao?”

Trong lòng cô không muốn tổ chức hôn lễ,cô cảm thấy bọn họ như bây giờ rất tốt, danh chánh ngôn thuận rồi lại an tĩnh không bị bất luận kẻ nào quấy rầy.

Liên Tố đi tới ngồi xuống bên người cô,đưa tay ôm cô vẻ mặt nghiêm túc,

“Làm sao có thể được?Mẹ đây gả một khuê nữ cho hắn,hắn lại âm thầm đưa về nhà sao?”

“Mẹ không yêu cầu hắn làm long trọng ra sao,bình thường cũng được,nhưng dù sao cũng phải có,cả đời con gái chỉ có một lần. . . . . .”

Giọng nói Liên Tố có chút buồn phiền,

“Mẹ đời này tiếc nuối lớn nhất chính là không có thể mặc áo cưới gả cho người mình yêu,mẹ không hy vọng con cũng như vậy!”