Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi

Chương 152: Anh tin em




Chương 153:Anh tin em

Hứa Lưu Liễm không nghĩ tới Lục Chu Việt có thể nói như vậy,bởi vì thái độ này từ trước đến giờ chưa từng có,không phải hắn từng chính miệng nói,hắn rất ghen.Cô dĩ nhiên không biết,đây cũng là một trong các thủ đoạn của Lục Chu Việt. Trần Thanh Sở càng khiêu khích thì hắn càng trầm mặc,hờ hững cộng thêm thờ ơ chính là phản kích tốt nhất với Trần Thanh Sở .

Quả nhiên thấy Trần Thanh Sở hơi thay đổi sắc mặt,nhưng trong nháy mắt lại đem tất cả giấu xuống,hắn nhìn thoáng qua cô mặc áo lông cả người lạnh run,môi cong lên cười khẽ,

“Vẫn sợ lạnh . . . . . .”

Hứa Lưu Liễm ngẩn ra,nhưng ngay sau đó cười ha ha đưa tầm mắt chuyển sang nơi khác,có chút mất tự nhiên trả lời hắn,

“Không có cách,khí trời thật sự quá lạnh”

Không biết tại sao cô cảm giác thấy mình bây giờ không  cách nào nhìn thẳng vào Trần Thanh Sở,cô thậm chí có chút  —— sợ hắn,bởi vì cô hiện tại hoàn toàn nhìn không hiểu sau gương mặt tuấn tú cất giấu suy nghĩ thế nào,cô cảm thấy cô và hắn không phải cách nhau ba năm mà cách nhau ba năm ánh sáng.

“Nhớ rõ trước kia em luôn ——”

Lời Trần Thanh Sở lại vang bên tai,cô biết kế tiếp hắn muốn nói gì,đơn giản chính là trước kia bọn họ như thế nào,nhưng hôm nay hai người bọn họ đã hoàn toàn thay đổi,nhắc lại những chuyện trước kia thì có ích lợi gì?

Cho nên cô quay đầu lại,cười lại như lơ đãng  cắt đứt lời hắn,

“A? Thanh Sở,anh tới đón người sao?”

Cô vừa hỏi,giữa lông mày Trần Thanh Sở hiện lên một tia buồn rầu,cuối cùng có chút khó khăn mở miệng đáp lại cô một chữ,

“Phải . . . . .”

Hắn hôm nay phải tới phi trường đón người,đó là Anna Katherine. Hắnkhông cho phép Anna Katherine tới Trung Quốc tìm hắn,nhưng cô lại dám không nghe lời chạy tới,tám phần có mẹ hắn làm chỗ dựa,cũng tỷ như hôm nay đi đón người,cũng do mẹ hắn ép buộc hắn đến đón,cũng gần sang năm mới hắn không muốn làm cho người nhà không vui,không thể làm gì khác đành phải đến đây.

“Vậy thì không làm trễ nãi thời giờ của anh,em đi trước,trời hôm nay thật sự quá lạnh!”

Cô cười ha ha nhìn thoáng qua Trần Thanh Sở, nói xong liền kéo chặt áo lông của mình chạy đến xe bên cạnh,dáng vẻ tựa hồ rất lạnh.

“Lưu Liễm!”

Trần Thanh Sở ở sau lưng cô hô lên,cô không thể làm gì khác hơn là dừng bước quay đầu lại,chỉ thấy Trần Thanh Sở nhìn cô cười ôn hòa,

“Nếu đều trở về,hôm nào chúng ta cùng dùng một bữa cơm ?”

” Ưm. . . . . . Được——”

Cô suy nghĩ một chút rồi đồng ý. Bởi vì nếu cô kiên quyết từ chối,Trần Thanh Sở vừa nhìn cũng biết cô cố ý trốn hắn ,như vậy thật có chút thất lễ.

Cô nghĩ dù sao trong khoảng thời gian này tất cả mọi người đều bận rộn mua đồ dùng và quà năm mới,căn bản không có tâm tình chuyên tâm vào phong hoa tuyết nguyệt,thấy người kia như muốn ra ngoài tìm cô,cho nên cô cũng phải vội vàng chạy vào trong xe.

Cô có chút hoảng hốt bỏ chạy,bởi vì không có dũng khí quay đầu lại nhìn hắn nên không không có phát hiện,sau khi bóng người cô ẩn vào trong xe,một cô gái mặc áo mốt thoạt nhìn có chút hỗn loạn kéo hành lý vui vẻ gọi Trần Thanh Sở ,

“Anh Thanh Sở!”

Trần Thanh Sở lúc này mới thu hồi tầm mắt nhìn theo chiếc xe của cô,gương mặt lạnh lùng quay đầu nhìn lại cô gái kia.Mà Anna Katherine làm như không thấy được hắn không vui,vẫn vui rạo rực kéo hành lý chạy nhanh vào trong lòng hắn,

“Anh Thanh Sở,em ở bên trong đợi hồi lâu cũng không trông thấy anh,cho nên ra đây tìm anh!”

Hắn vốn bởi vì Hứa Lưu Liễm vừa rồi hờ hững mà trong lòng không vui,bây giờ lại thấy Anna Katherine thì càng không hoan nghênh,lập tức mặt lạnh ôm hành lý của cô ném vào trong xe,lớn tiếng chất vấn cô,

“Người nào cho em tới Trung Quốc !”

Anna Katherine bị hắn đột nhiên tức giận sợ hết hồn,bất an nhìn hắn khuôn mặt ủy khuất nhỏ giọng nói,

“Dạ,là mẹ gọi em về,mẹ nói ngày tết theo truyền thống Trung Quốc cả nhà đoàn viên,thân là con dâu Trần gia,em không thể không . . . . . .”

Cô nói đến mẹ hắn,Trần Thanh Sở một chút tâm trạng cũng không có,hắn cũng biết đây nhất định là trò quỷ của mẹ hắn,cho nên tức giận hừ lạnh một tiếng lên xe, con ngươi trong suốt của Anna Katherine nhìn về phía chiếc xe vừa biến mất,trong mắt xẹt qua một tia âm u.

Cô thật ra ở bên kia nhìn lâu rồi,từ lúc người đàn ông kia ôm cô gái Hứa Lưu Liễm xuất hiện ở trước mặt hắn .Cô dĩ nhiên biết cô gái tên Hứa Lưu Liễm,đó là cô gái người đàn ông của cô yêu sáu năm,cô cũng đã sớm âm thầm tìm kiếm hình của cô ta để xem.

Hôm nay cô lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy cô ấy,cô ấy xem ra rất gầy thanh tú,mái tóc đen thẳng tuốt,cả người mặc một cái áo lông thật dài,xem ra dáng vẻ rất sợ lạnh.

Theo cô ấy thì cô gái Hứa Lưu Liễm không xinh đẹp hấp dẫn người,cô cảm thấy cô ấy không đủ sức sống hoạt bát,cô còn cảm thấy Trần Thanh Sở cá tính có chút  lãnh đạm,cần phải có một cô gái sôi nỗi như ánh mặt trời tới chiếu sáng hắn.

Nhưng nếu như cô thấy Hứa Lưu Liễm ba năm trước đây,có lẽ cũng sẽ không nghĩ như vậy,có lẽ cũng biết tại sao ở Mĩ Quốc ba năm,Trần Thanh Sở  cô đơn đồng ý để cô đến gần hắn,bởi vì Hứa Lưu Liễm ba năm trước đây chính là dáng vẻ thẳng thắng hoạt bát như cô hiện giờ!

Cô vừa mới ngồi vào trong xe,thấy hắn vừa phát động xe vừa lạnh lùng nói,

“Qua tết em lập tức trở về Mĩ Quốc cho anh! Còn nữa,anh cảnh cáo em,mấy ngày ở Ôn Thành này,không cho phép em ra ngoài chạy loạn, không cho phép để cho người khác biết quan hệ giữa chúng ta !”

“Được. . . . . .”

Cô nhắm mắt lại tựa vào chỗ ngồi,mệt mỏi tựa vào lưng ghế dựa lạnh như băng,biết điều đáp lại hắn một chữ,hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua cô bỗng nhiên trầm mặc xuống, đạp xuống chân ga mau chóng đuổi theo.

Dọc theo đường đi Trần Thanh Sở hung hăng giẫm chân ga xe chạy như bão táp,Anna Katherine bên cạnh bị hắn bị làm cho sợ đến tay phải dùng sức nắm cán tay trên đỉnh đầu,khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.Cô dĩ nhiên biết hắn chạy xe nhanh là đang phát tiết cái gì,nhưng không thể nói gì,cô biết mình căn bản không khuyên được, cũng không có tư cách khuyên.

*

Bên kia sau khi Hứa Lưu Liễm như chạy trốn ngồi vào trong xe,phản ứng đầu tiên là không yên tâm nhìn Lục Chu Việt bên cạnh một cái.Còn Lục Chu Việt thu hồi  ánh mắt đặt trên người cô bé Mĩ Quốc kia,trong con ngươi đen xẹt qua một tia cân nhắc,sau đó thảnh nhiên phân phó tài xế lái xe.

“Chu Việt. . . . . .”

Hứa Lưu Liễm giơ tay lên kéo kéo ống tay áo của hắn,gương mặt hắn bình tĩnh quay đầu lại nhìn cô,

“Chuyện gì?” Ánh mắt của cô nháy cũng không nháy chăm chú nhìn hắn,tinh tế quan sát vẻ mặt của hắn sau đó cẩn thận mở miệng,

“Anh. . . . . . Không  tức giận chứ? Em không biết tại sao gặp Trần Thanh Sở ở chỗ này. . . . . .”

Bởi vì trước kia chỉ cần cô hơi dính đến Trần Thanh Sở ,hắn liền tức giận hận không được xé cô ra.

Lục Chu Việt nhìn bộ dáng cẩn thận của cô,nhất thời cảm thấy đau lòng,giơ tay lên cầm bàn tay nhỏ bé vừa ở bên ngoài bị đông cứng,vừa xoa xoa vừa nói,

“Anh không có giận, với lại tại sao anh phải giận!”

“Thật?”

Hứa Lưu Liễm hoài nghi hỏi lại hắn một câu,hắn không thể làm gì khác hơn là ôm đầu cô nhẹ nhàng nói,

“Thật!”

“Lưu Liễm,nếu anh lựa chọn đưa em trở về Ôn Thành định cư,thì đã sớm chuẩn bị tâm tư đối mặt những chuyện này!Trước kia có lẽ anh sẽ tức giận có ló sợ,đó là bởi vì anh không biết trong lòng em rốt cuộc có anh không,anh sợ có một ngày nào đó em sẽ rời khỏi anh!”

Hắn nói thành khẩn và dứt khoát,

“Hiện tại anh biết trong lòng em đã bắt đầu có anh, cho nên anh không có gì e ngại ,chuyện anh làm chỉ là tin tưởng em thôi!”

Hứa Lưu Liễm nghe hắn lời nói này,trong lòng trong nháy mắt giống như được châm đầy nước ấm,cùng hơi nóng lòng bàn tay hắn truyền đến thoáng cái làm tan tan biến lạnh lẽo trong lòng và thân thể,cô đưa tay ôm eo hắn vùi đầu vào trong lòng ngực hắn,giọng nói có chút chát chát ,

“Chu Việt, cám ơn anh. . . . . .”

Ơ,người đàn ông này tính tình ôn hòa thật làm cô chống đỡ không được,hắn kiên định nói một câu hắn tin tưởng cô,bất ngờ hành động đánh nát một tia tốt đẹp lưu luyến với Trần Thanh Sở trong lòng cô,giờ đây trong lòng của cô rốt cục chỉ còn lại một mình hắn.

Từ phi trường trở về khu vực thành phố,hắn hỏi cô tối nay hai người ở nơi nào,ý của hắn chính là hai người cùng đến khách sạn đẹp nhất trong khu vực  của hắn,cô suy nghĩ một chút rồi nói,

“Ngày đầu tiên trở em muốn đến nhà mẹ,em rất nhớ mẹ,cũng muốn xem bệnh tình mẹ thế nào!”

“Còn anh làm sao bây giờ?”

Hắn có chút không tình nguyện vuốt mái tóc cô,nhưng biết cô khẩn cấp muốn biết bệnh tình của Liên Tố nên không có miễn cưỡng cô,cô cười hì hì trêu ghẹo hắn,

“Anh cũng có mẹ mình mà!”

Vừa nhắc tới mẹ hắn, hắn bỗng nhiên nghiêm nghị ,

“Hôm nào dẫn em đi gặp mẹ anh!”