Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi

Chương 150: Yêu hay không yêu anh




Chương 151:Yêu hay không yêu anh

Lục Chu Việt dĩ nhiên biết cô nói đến chuyện gì,những ngày qua có chút tin đồn hắn đã nghe,hắn cũng biết những lời khó nghe làm cô tổn thương,ban đầu hắn dùng đủ mọi cách để cô vào Thân Viễn,không phải vì muốn cô chịu những loại ủy khuất này.

Hắn chỉ nghĩ để cô ở bên cạnh hắn sẽ có nhiều cơ hội thi triển tài hoa của mình,lại không nghĩ tới sau đó chuyện phát sinh thế này,đẩy quan hệ của hai người nói ra ngoài ánh sáng.

Để cô không thua kém người khác chỉ vì tấm bằng học viện chuyên nghiệp thiết kế thành phố N. Đoạn thời gian trước lúc bản vẽ mới ra,hắn đã âm thầm phái người đưa đi tham gia cuộc so tài thiết kế kiến trúc cử hành nước Pháp Paris,hôm nay hắn vừa nhận được tin  báo cuộc thi bên đó gửi đến,bản vẽ của cô và Phương Đông Thần được giải thưởng.

Tuy nói bản vẽ là cô và Phương Đông Thần cùng nhau làm,ký tên cũng là của hai người bọn họ,nhưng dù sao danh tiếng của cô cũng được mọi người biết đến,đó là một cuộc tranh tài mang tính quốc tế,tương đương với giải Oscar kiến trúc,tác phẩm dự thi được lọt vào đã đủ nở mày nở mặt,huống chi còn được giải thưởng!

Cho nên hai tên Phương Đông Thần cùng Hứa Lưu Liễm,trong lúc nhất thời nổi lên trong giới thiết kế.Bất quá hắn còn chưa kịp đem tin vui này nói cho cô biết thì Phương Đông Thần đã dưỡng bệnh trong bệnh viện.

Hắn để quyển sách trên tay xuống đưa tay nâng cằm khéo léo cô lên khẽ cười hỏi cô,

“Vậy em muốn như thế nào?”

Không biết từ lúc nào hắn đã thích cảm giác nằm trên giường cùng cô đọc sách.Vừa bắt đầu bởi vì cô luôn thích ôm IPAD tựa tại nơi đó xem tiểu thuyết, hắn đoán chừng đây là thoái quen dưỡng thành bắt đầu từ trung học đệ nhị cấp.

Có đôi khi hắn cố ý làm xong công việc sớm muốn kéo cô vào cùng nhau ngủ,nhưng cô không buồn ngủ sẽ không chịu ngủ.Hơn nữa có đôi khi cô mất hết tính người,hắn thì phiền não muốn chết,hại hắn mỗi lần muốn tìm cô thân mật cũng phí hồi lâu.

Hắn mỗi lần đều oán hận nghĩ biện pháp để cô sửa lại thói quen này,nhưng  có đôi khi nếu cô xem phim H ở trên giường.Chuyện thượng giường sẽ vô cùng nhiệt tình phối hợp hắn,hắn không nỡ bỏ lỡ nhiệt tình khó có của cô cho nên cũng rất quấn quýt.

Sau đó hắn lại cầm quyển sách mình thích nhất trèo lên giường cùng cô,sau đó thuận tiện kéo cô lại,thỉnh thoảng lén lén thơm môi cô và vân vân,sau nữa lại  dần dần tạo thành thói quen,có đôi khi không có tiểu thuyết hay để cô xem,hắn ngược lại cảm thấy không quen,bởi vì hai ở chung một chỗ đơn giản ôm nhau hạnh phúc hắn vẫn khát vọng cô.

Hứa Lưu Liễm đem càm chống đỡ trên đầu ngón tay hắn bất đắc dĩ thở dài,

“Em cũng vậy không biết làm sao bây giờ,dù sao em cảm thấy chúng ta không nên đi làm chung,nếu không mỗi ngày đều bị người ta chỉ trỏ,nếu không sau khi trở về Ôn Thành em đi tìm việc ở những công ty khác!”

Lục Chu Việt nheo mắt nhìn cô,khoảng cách gần như vậy nhìn qua,càng cảm thấy mặt cô thật thanh tú làm cho không người nào có thể dời tầm mắt,di động ngón tay tới vuốt ve gương mặt trơn bóng của cô sau đó nhẹ nhàng mở miệng,

“Anh trở về Ôn Thành thành lập công ty cho em làm,một mình em kinh doanh,em thấy thế nào?”

Hứa Lưu Liễm có chút buồn chán,

“Lục Chu Việt,anh đừng đùa với em! Thành lập công ty cho em làm? Theo tên tuổi của em sẽ có ai đến tìm em thiết kế? Không đến mấy ngày sẽ lỗ vốn đến chết, mặc dù anh có tiền nhưng em quả thật không muốn bị hành hạ!”

Lục Chu Việt nhìn phản ứng của cô vừa vội vừa giận,mím môi khẽ cười một tiếng dau đó đứng dậy đi đến túi áo khoát cầm ra thông báo đưa đến cho cô,cô vừa bắt đầu còn có chút buồn bực,hắn làm cho thần bí như vậy là muốn gì nha?

Từ trong tay hắn nhận lấy tờ giấy kia vừa nhìn cô nhất thời kích động  hét lên một tiếng,sau đó từ trên giường nhảy xuống thoáng cái  nhào vào trong ngực  hắn, giải thưởng cuộc thi thiết kế kiến trúc quốc tế! Mấy chữ này trực tiếp sáng rõ trước mắt cô làm đầu cô choáng váng.

Thân là một người yêu thiết kế kiến trúc giống như tánh mạng ,có thể giải thưởng này quả thật vinh quang cao nhất,cô ôm hắn hưng phấn cơ hồ sắp nhảy dựng lên ,

“Em chưa từng tham gia cuộc thi,tác phẩm của em và Đông Thần thế nhưng đoạt giải,tại sao anh không nói sớm nha!”

Hắn ôm eo cô thuận thế ôm cô ngã xuống trên giường,để cho thân thể nhỏ nhắn của cô gục trên ngực hắn,

“Đây không phải muốn em vui sao? Có tự tin chưa? Có tấm bằng này,em sẽ không cần lo lắng sẽ không ai tìm em thiết kế,chỉ sợ là người đến tìm giậm nát cửa nhà em nha!”

Cô mừng rỡ gật đầu lia lịa,

“Ừ,em cảm thấy không cầm làm cho người ta chú ý, chỉ cần có thể duy trì phòng làm việc bình thường là được!”

Hắn cố ý trêu chọc cô,

“Em chẳng lẽ không có chút mục tiêu nào sao? Không phải em từng hy vọng có thể giống như Reis hưởng thụ thế giới khen người sao?”

Hứa Lưu Liễm không vui trừng hắn,sau đó đưa tay nhéo tay hắn,

“Lý tưởng rất nhiều nhưng hiện thực tàn khốc cuối cùng nói cho em biết, mơ ước cùng thực tế không thể đánh đồng!”

Hắn cười kéo tay cô ra,

“Anh đã cho người  ở Ôn Thành bắt tay vào làm phòng làm việc cho em,năm sau vừa lúc Sunny trở lại,công việc của em sẽ để cô ấy làm thế,vậy em có thể chuyên tâm vào công việc của mình,nếu cảm thấy người không đủ có thể tuyển thêm !”

Hứa Lưu Liễm nghe hắn đã an bày tỉ mỉ thỏa đáng tất cả,trong lòng ấm áp hò hét,cúi đầu hôn nhẹ lên môi hắn một cái,sau đó nghiêm túc nói,

“Chu Việt, thật cám ơn anh!”

Hắn rèn sắt khi còn nóng vội vàng hỏi,

“Vậy em yêu hay là không yêu anh?”

Cô nhìn thấy nóng bỏng mong đợi trong mắt hắn cười hì hì không chịu trả lời,hắn đợi không được đáp án liền xoay người đem cô từ trên người mình đặt xuống trên mặt giường lớn đè lên,còn cố ý dùng giọng hung hãn nói,

“Nói em yêu anh!”

Cô bĩu môi kháng nghị ,

“Anh làm gì thế không nên ép người ta nói lời buồn nôn đó chứ?”

Cô cảm thấy chữ kia không thể cả ngày giắt ngoài miệng,cô cảm thấy chỉ cần trong lòng hắn có cô, trong lòng cô có hắn như vậy đủ rồi,không nhất định phải nói ra.

Nhưng hắn không chịu buông tha cô,bàn tay to dò vào trong đồ ngủ chiếm lấy mềm mại trước ngực dồn ép cô,

“Lời đó có gì buồn bôn? Nói chữ kia với ông xã mình không gọi là buồn nôn, mà là lãng mạn,ngọt ngào!”

Cô bị hắn làm cho ý loạn tình mê bất đắc dĩ bật thốt lên,

“Yêu không phải để nói mà là làm,em không tin anh không hiểu đạo lý này!”

Lời ngon tiếng ngọt hơn nữa chỉ là viên đạn bọc đường,chỉ có dùng hành động biểu đạt ra ngoài đó mới là tình yêu.Ý của cô chính là thế,nhưng không  nghĩ đến hắn nghe xong lời cô bỗng nhiên ngưng động tác tàn sát bừa bãi trên người cô,ngược lại ánh mắt gian tà nhìn cô cười xấu xa,

“Lưu Liễm,đây đều là em nói nha,yêu là làm!” Hắn cố ý kéo dài mấy chữ phía sau,sau đó khi âm cuối biến mất thân thể Hứa Lưu Liễm cũng bị hắn bế lên,cô chưa kịp phản ứng đã phát hiện mình ngồi lên hông hắn,nhất thời hiểu những lời hắn nói là có ý gì,gương mặt thoáng cái đỏ lên,sau đó tức giận nhìn chằm chằm tay hắn bận rộn chân loạn vùng vẫy muốn nhảy xuống.

Hắn dĩ nhiên không để cô được như ý,một tay kéo đồ ngủ của cô sau đó kéo cô đến gần mình ,thậm chí còn nắm chặt lấy vai cô đem cô đặt tại lòng ngực mình,để cho thứ mềm mại trước ngực cô chặc chẽ kề gần lồng ngực cường tráng lõa lồ của hắn,

“Cho nên em đã không  chịu nói yêu anh,vậy thì dùng hành động của em chứng tỏ cũng được! Đối với loại phương thức này,anh mười hai vạn phần tán thành, sau này anh cũng vậy không nói yêu em,anh chỉ cần trực tiếp làm là được !”

Mềm mại cùng cứng rắn chạm nhau một khắc đó thân thể hai người đồng thời không thể ức chế run rẩy,cô thậm chí còn nghe được hắn thoải mái phát ra một tiếng ngâm nga,cô mắc cở chôn ở trong ngực hắn sắp khóc lên, chết tiệt,hắn lại bảo cô chủ động!

Cô gục trên người hắn hồi lâu không động đậy,mềm yếu trước ngực theo mỗi lần cô hoảng sợ hô hấp từng chút từng chút vuốt ve da thịt hắn,Lục Chu Việt cảm thấy cả người đều đau khổ,hắn chịu đựng thứ  bành trướng trên cơ thể,giọng nói khàn khàn cắn vành tai của cô,

“Em tính khi nào thì bắt đầu?”

“Lục Chu Việt,em…em không biết. . . . . .”

Hứa Lưu Liễm đầu tựa vào cổ hắn buồn bực lầm bầm một câu như vậy,cô lúc này đã xấu hổ hận không thể chiu vào kẻ đất,bọn họ tuy có rất nhiều lần hoan ái, nhưng mỗi lần đều là hắn dùng toàn lực lấy lòng cô,mặc dù bị hắn dùng đủ kiểu dáng trêu đùa,nhưng chưa bao giờ hắn yêu cầu cô làm như vậy.

Cô nói không biết nhưng kỳ thật là cô không muốn.

Lục Chu Việt giơ tay lên không khách khí bóp vú cô một cái,sau đó bất đắc dĩ  than thở,

“Thật đúng là bị anh làm hư !”

Cô vặn vẹo qua lại hắn cũng nhịn không được nữa,liền xoay người đè lên bàn tay to vân vê nụ hoa nhỏ quen thuộc trên ngực cô,

“Em nên nhớ kỹ,em còn thiếu anh một lần,lần sau anh nhất định sẽ không bỏ qua em!”

Cô bị hắn trêu đùa bắt đầu phát ra thanh âm êm tai,thân thể cũng không tự chủ được cong lên nghênh đón hắn, hắn ngậm môi cô dùng lực mút lấy,sau đó thẳng lưng vọt vào nơi ướt át ấm áp tận tình  luật động .