Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi

Chương 126: Tình hình công ty




Chương 127:Tình hình công ty

Sau khi Hạ Vi Lương đi,Hứa Lưu Liễm một lần nữa bắt đầu đi làm,sáng sớm ngày đó lúc cô ăn xong điểm tâm nắm lấy túi định đi,Lục Chu Việt gọi cô lại,

“Em thật không có ý định ngồi xe anh,hoặc tự mình lái xe,mà vẫn cứ thích đón xe Bus đi sao?”

Cô gật đầu,

“Em cảm thấy đón xe bus rất tốt!”

Mỗi ngày trên xe bus chật chội, nhìn đám người chung quanh đủ loại màu sắc hình dạng ,làm cho cô có loại cảm giác chân thật.Nếu không cô cảm giác tất cả bây giờ cô có đều như cảnh hư ảo trong mơ.

Hạ Vi Lương hâm mộ  cuộc sống giàu có chứ không phải ước nguyện của cô,thứ cô muốn chỉ là người mình yêu cũng là người yêu mình,không liên quan người đó nghèo hay giàu có.

“Nếu như anh chọn một là em ngồi xe anh,hoặc tự mình lái đi thì sao?”

Hắn nhướng mày tựa tại vào ghế hỏi cô,hắn thật chịu không được cô mỗi ngày dậy sớm chen chúc trên xe bus,nghe nói thời điểm giờ cao điểm căn bản không có chỗ ngồi, chỉ có thể chen chúc đứng trong đám đông,lỡ như ngày nào đó cô gấp đến và vân vân. . .. . .

Sắc mặt cô lập tức không vui,

“Lục Chu Việt,anh cũng biết bức người ta lựa chọn là rất đáng ghét không!”

Cô tức giận cau mày đôi môi vểnh lên dáng vẻ khiến hắn khó xử,mắt thấy cô không vui hắn vội vàng thỏa hiệp,

“Được được được,vậy cứ theo ý em,vậy em buổi trưa muốn ăn gì,anh sẽ bảo Tần tỷ chuẩn bị cơm!”

“Không cần,em ăn ở phòng ăn công ty!”

Cô hừ lạnh một tiếng quay đầu giẫm giày cao gót nhỏ xoay người rời đi.

Hắn im lặng ngồi ở chỗ đó,không có ăn bữa sáng của mình, không có cô bên cạnh hắn cảm thấy ăn cái gì cũng không ngon,Tần tỷ ở một bên che miệng cười,

“Tiên sinh,ngài cũng đừng quản quá chặt,để cho phu nhân tự làm việc mình thích cũng rất tốt!”

Hắn buồn bực nuốt vào một ngụm sandwich cuối cùng đứng dậy đi làm,lái xe qua trạm xe bus cô thường chờ,thấy cô còn đang lo lắng chờ xe, hắn quay cửa kính xe xuống nhìn cô ấn còi,không nghĩ tới cô quay đầu cố ý làm bộ như không nhìn thấy hắn.

Hắn quyết định trừng phạt một chút cô gái nhỏ cố chấp này,cho nên liền giơ tay lên liếc nhìn thời gian,sau đó nhìn sang cô tao nhã cười,

“Thư ký Hứa,hiện tại cách giờ làm việc còn có nửa tiếng,không nên đến trễ,tới trễ anh sẽ không nương tay đâu nhé,muốn trừ vào tiền lương của em không!”

Hắn hài lòng thấy sắc mặt dần dần ảo não,dưới chân  giẫm chân ga chạy đi,để lại cho cô một bóng xe Land Rover màu bạc lướt nhanh.

Hứa Lưu Liễm giận đến nghĩ cởi xuống một chiếc giày cao gót nện vào chiếc xe phong cách kia,hôm nay tại sao xui xẻo vậy,đợi hồi lâu cũng không tới  xe, còn hết lần này tới lần khác đụng phải hắn,trước kia cô ra khỏi cửa liền có xe đến mà.

Đợi một hồi mới có xe đến,đợi đến lúc cô vội vã chạy ra thang máy tầng cao nhất vừa lúc cà thẻ làm việc,ngẩng đầu lên thì thấy hắn tựa tại cửa phòng làm việc miệng nở nụ cười vui sướng khi người khác gặp họa,còn cố ý giơ tay lên nhìn đồng hồ,

“Ừ, rất tốt, vừa đến tám giờ rưỡi!”

Cô còn ở đằng kia mệt mỏi mở miệng thở dốc,không đợi cô mở miệng hắn đã trưng ra bộ dạng ông chủ căn dặn cô,

“Pha ly cà phê đưa vào cho tôi!”

Sau đó khí vũ hiên ngang cất bước vào phòng làm việc của mình.

Cô giận đến ở nơi đó trợn mắt, Lâm San Ni ở bên cạnh mím môi cười trộm,

“Cuối cùng có thể thấy em bị anh ấy chọc tức!”

Hắn theo đuổi cô nhiều năm như vậy,mỗi lần đều bị cô chọc giận đến muốn chết ? Nhẹ thì một bữa hờn dỗi, nặng thì thương tâm nổ phổi.

Hứa Lưu Liễm nghe vậy càng thêm buồn bực, gì gọi là cuối cùng? Cứ như cô ngày ngày giận hắn vậy á,cô cảm thấy hắn mỗi ngày đều tức giận khi dễ cô mới đúng,nhất  vào buổi tối còn có thể thay đổi  biện pháp hành hạ cô.

Đến phòng làm việc sửa sang lại tốt chính mình,rồi mới đi pha trà,ban nãy muốn cà phê cho hắn bỗng nhiên lại nhớ tới sáng sớm tựa hồ ăn rất ít bữa sáng trên bàn, liền đặt xuống cà phê ngược lại pha một ly trà xanh nhẹ nhàng khoan khoái,uống nhiều quá cà phê đối với  dạ dày không tốt, dạ dày yếu ớt còn dám uống cà phê, chẳng lẽ không có cà phê thì không thể sống sao?

Gõ cửa vào phòng làm việc của hắn,hắn đang ngồi mang tai nghe dùng Anh ngữ lưu loát nói chuyện điện thoại,cổ áo sơ mi hơi mở rộng,ngũ quan tuấn tú,còn có khí chất trầm ổn từ người hắn phát ra ,cô bưng chung nước trà có chút thất thần nhìn hắn, thật sự là người đàn ông anh tuấn xuất sắc,không trách được có thể làm cho Ôn Phó Doanh cô chấp  đuổi theo hắn.

Thời điểm hắn nghiêng đầu cô nhìn thấy xương quai xanh  gần có mảng lớn vết đỏ,cô không khỏi đỏ mặt tim đập nhanh,đó là tối hôm qua hắn hành hạ cô mệt mỏi, cô cố ý dùng sức mút vào nơi đó của hắn.

Lục Chu Việt nói chuyện điện thoại xong thấy cô như cũ đứng kinh ngạc nhìn hắn, trên mặt còn đỏ ửng khả nghi,theo tầm mắt cô hắn giơ tay lên sờ soạng cổ  mình, nhớ tới vết đỏ sáng sớm nhìn thấy trong gương, không khỏi nhếch môi cúi đầu nở nụ cười.

“Thư Ký Hứa? Em nghĩ gì nhập thần như thế?”

Hắn ho nhẹ một tiếng nói với cô,cô lúc này mới hoàn hồn, mặt bởi vì lời hắn mà  xuất hiện tia lúng túng,hắn nhìn chung trà trong tay cô hỏi,

“Cà phê tôi đâu?”

Hứa Lưu Liễm nắm chung trà trong tay,hít một hơi thật sâu trấn định lúng túng của mình,tiến lên một bước sắp đặt trước mặt hắn nghiêm mặt thật tình nói,

“Lục tổng,tôi nhớ ngài sáng nay đã uống một ly cà phê,cà phê uống nhiều sẽ không tốt cho dạ dày,tôi cảm thấy được ngài nên uống trà xanh để tinh thần thoải mái!”

Hắn nhìn thoáng qua ly trà,ôm cánh tay tựa tại trên ghế dựa cười,

“Lưu Liễm,quan tâm anh không cần nghiêm túc thế!”

“Người nào quan tâm anh!”

Cô quả nhiên lập tức phản bác lại hắn một câu,sau đó xoay người đi ra ngoài.

Thừa dịp thời điểm không vội vàng,Hứa Lưu Liễm len lén hỏi Lâm San Ni,

” Ôn Phó Doanh kia cuối cùng ra sao ?”

Ngày đó kể từ khi Lục Chu Việt ôm cô đi bệnh viện sau đó không có tin tức Ôn Phó Doanh,cô ấy từ nơi xa như vậy đến tìm hắn,cho nên không thể dàng từ bỏ ý đồ.

Lâm San Ni cười,

“Sau đó cô ấy lại gọi điện thoại đến đây mấy lần,đoán chừng gọi điện thoại Lục tổng hắn không tiếp, Lục tổng bị cô ấy quấn không cách đối phó,trực tiếp để nói muốn thu tóm công ty nhà cô, chắc cô ấy sợ cho nên không dám liên lạc Lục tổng!”

Hứa Lưu Liễm sau khi nghe cảm thấy cười đã,

“Hắn không thích  thì thôi cần gì phải hù dọa người ta đây!”

Cô nói xong xoay người tiếp tục làm việc,Lâm San Ni nhìn thân ảnh cô bận rộn trong lòng thầm suy nghĩ,chỉ mong Ôn Phó Doanh thật như mọi người mong muốn,thật bị dọa sợ,nhưng theo cơ nghiệp lớn của Ôn gia làm sao lại sợ Lục thị  thu mua,dù sao Lục thị ở Ôn Thành cùng Ôn gia coi như là xí nghiệp nổi danh  .

Bất quá cô biết hắn nói được thì sẽ làm được . Xí nghiệp trong tay hắn không chỉ có riêng Lục thị, nếu hắn quả thật  muốn thu mua Ôn gia chỉ là chuyện động đầu ngón tay.

Buổi trưa có khách hàng hắn ra ngoài ăn cơm,Hứa Lưu Liễm cùng Lâm San Ni đến phòng ăn công ty,hai người vừa vào phòng ăn nhất thời dẫn tới một nhóm không nhỏ  , người người đều biết thư ký Lâm San Ni bị triệu hồi tổng bộ,cho nên Lục tổng gần đây mướn thư ký mới,ngoại trừ tuyển  mấy người ra mắt ở ngoài, những công nhân viên khác không ra mắt, cho nên tất cả mọi người tràn ngập tò mò về cô.

Thân Viễn là công ty lớn,cho nên công nhân viên cũng có vài trăm người,nhất là một nhóm phái nam chưa lập gia đình,ánh mắt đồng loạt  nhìn sang cô và Lâm San Ni, Lâm San Ni hiển nhiên cũng đã quen,còn cô có một chút  lúng túng đi theo phía sau Lâm San Ni mua cơm.

Lâm San Ni mặc dù dịu dàng nhưng lạnh nhạt làm cho người ta chùn bước.Còn cô như một bụi hoa hồng,tươi đẹp nở rộ nhưng bởi vì quá đẹp khiến ít người dám đi đến ngắt lấy.

Cho nên một đám phái nam không khỏi âm thầm cảm thán,

“Lục tổng chọn thư ký ánh mắt quả nhiên độc đáo,luôn luôn có cách để bọn họ nhìn thèm khát nhưng với không tới!”

Mà ánh mắt phái nữ thì hiện ra lõa lồ trắng trợn ghen tỵ với ghen tỵ  vì cô có thể đến gần tổng tài anh tuấn mê người  của bọn họ, các cô nào biết rằng, nếu không phải vì quan hệ thân thiết,một người là em gái,một người là bà xã,thì hắn đã không để cho cô gái khác gần người hắn nha.

“Hứa Lưu Liễm?”

Hứa Lưu Liễm bưng cơm cùng Lâm San Ni ngồi xuống vị trí bên cạnh cửa sổ,kết quả mới vừa ngồi xuống đã nghe đã có người kinh ngạc và chần chờ hô tên cô,cô theo thanh âm kia nhìn sang,liền thấy ngồi gần đó là một khuôn mặt tuấn tú  vui mừng mặc áo sạch sẻ đang ngó chừng cô.

Cô có chút không hiểu hỏi,

“Anh là. . . . . . ?”

“Hứa Lưu Liễm, thật sự là cô?”

Người đàn ông kia thấy cô chấp nhận thân phận mình, không khỏi càng thêm vui mừng, ngay cả cơm cũng không để ý ,

“Tôi tên là Phương Đông Thần,trung học đệ nhị cấp tôi ngồi phía sau cô,cô không nhớ rõ sao?”

” A . . . . .”

Hứa Lưu Liễm có chút lúng túng,cô thật không nhớ rõ hắn,lúc học trung học đệ nhị cấp trong mắt cô chỉ có một người Trần Thanh Sở,cho nên không quá chú ý nam sinh khác .