*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cung Phàm trên đường về đều rất trầm mặc, sắc mặt âm trầm, Tỉnh Phi cũng không dám chọc giận anh, ngồi ở một bên nhìn ngoài cửa sổ.
Hai người rất nhanh liền về đến nhà. Mẹ Cung đã nấu xong cơm tối. Cung Phàm vào thay quần áo xong sau đó mới xuống dùng cơm. Ba mẹ Cung thấy hai người bọn họ đều trầm mặc không nói gì, cũng không phải lo lắng hai người bọn họ cãi nhau, mà là lo chuyện hôm nay Tỉnh Phi gặp phải có vẻ rất nghiêm trọng, mặt mũi đều tối đen cả lại, bà cũng chẳng thèm nhìn Cung Phàm nữa.
Mẹ Cung hỏi vài câu, Tỉnh Phi tuy không che giấu, nhưng cũng không nói hết sự thật. Cậu vừa nói được vài câu với mẹ Cung liền bị Cung Phàm cắt lời. Cung Phàm trả lời kín kẽ không một lỗ hổng. Đến cuối cùng, mẹ Cung cũng chỉ nghĩ tiệm trà sữa của Tỉnh Phi gặp chút khó khăn.
Mẹ Cung đem tất cả đồ ăn bưng lên bàn. Tỉnh Phi cũng ở một bên giúp đỡ. Cung Tiểu Uông từ trong lồng ngực ba Cung giãy dụa đòi ra, hớn hở chạy về phía Cung Phàm, cũng không thèm để ý sắc mặt ba nhóc đang đen xì.
Cung Tiểu Uông ôm đùi Cung Phàm, nghẹn ngào nói rằng sáng nay con mới bị ngã. Cung Phàm đem ống quần của nhóc kéo lên nhìn, có một vết bầm. Cung Phàm kỳ thực cũng không quá khó chịu, ở trong mắt anh, trẻ con ngã cũng là chuyện bình thường. Thế nhưng con trai bám lấy cổ anh thỏ thẻ làm nũng, tâm anh cũng mềm mại theo.
Cung Phàm ôm lấy nhóc rồi cho nhóc cưỡi lên cổ, Cung Tiểu Uông ngay lập tức liền quên mất định kể chuyện hồi sáng cho Cung Phàm nghe. Mẹ Cung từ trong phòng bếp đi ra, nhìn thấy Cung Phàm đem Cung Tiểu Uông ôm cao như vậy, không yên lòng căn dặn Cung Phàm, bảo anh cẩn thận, nhớ giữ Cung Tiểu Uông cho chặt.
Tỉnh Phi nhìn thấy hai cha con bọn họ chơi vui như vậy, cũng lại gần, khá là ước ao nói, “Em còn chưa từng được cưỡi…”
Sắc mặt Cung Phàm có chút vi diệu, anh híp mắt nhìn về cặp mông căng tròn của Tỉnh Phi, “Không phải em hai ba ngày trước mới “cưỡi” xong sao? Còn rất chủ động.”
Tỉnh Phi lúc đầu còn chưa kịp phản ứng Cung Phàm nói gì, đang chuẩn bị phản đối, cho đến khi thấy Cung Phàm nhìn mông cậu mờ ám, phút chốc liền hiểu rõ. Thế nhưng cậu còn chưa kịp đỏ mặt, mẹ Cung liền hiếu kỳ hỏi, “Nói chuyện gì thế?”
Cung Phàm cùng Tỉnh Phi đương nhiên không có trả lời, thế nhưng…
“Ba ba… nói… thỏ Phi Phi… cưỡi ngựa…”
Cung Phàm, Tỉnh Phi, “…”
Có lúc, không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo. Còn nữa, vĩnh viễn không được lơ là sự tồn tại nhỏ bé, tại thời khắc mấu chốt, lực phá hoại của bọn họ rất khôn lường.
Tỉnh Phi lúng túng nhìn ba mẹ Cung, mẹ Cung có vẻ còn chưa hiểu gì, sắc mặt ba Cung có mấy phần vi diệu. Ông đi tới chỗ Cung Phàm tiếp nhận Cung Tiểu Uông, trách mắng, “Nói chuyện trước mặt trẻ con phải chú ý chứ!”
Tỉnh Phi hận không tìm được một cái lỗ để chui vào! Cậu lén lút liếc mắt nhìn Cung Phàm một cái, nhìn thấy vành tai Cung Phàm cũng có chút đỏ. (=))))) á à hôm nay tự nhiên da mặt anh lại mỏng thế)
Lúc ăn cơm, Tỉnh Phi như đứng đống lửa, như ngồi đống than, cậu ngẩng đầu nhìn Cung Phàm, phát hiện Cung Phàm đã điều chỉnh tốt trạng thái. Cung Phàm cũng chú ý tới tầm mắt của Tỉnh Phi, sau đó vô cùng bình tĩnh thong dong gắp cho Tỉnh Phi một miếng thịt thỏ kho.
Tỉnh Phi nhìn miếng thịt thỏ trong bát, tự nhiên sinh ra một loại cảm giác bi thương kì lạ, loại bi thương gọi là đồng mệnh tương liên.
Tỉnh Phi ngẩng đầu u oán nhìn Cung Phàm, phát hiện Cung Phàm hóa ra vẫn luôn nhìn cậu, Cung Phàm đợi đến khi Tỉnh Phi u oán trợn mắt nhìn mình mới đem miếng thịt thỏ từ trong bát của Tỉnh Phi gắp về bát của mình. Đồng thời Tỉnh Phi còn đọc được khẩu hình miệng của anh nói ba chữ “Nhóc thỏ con”.
Tỉnh Phi, “…”
Tỉnh Phi nhìn Cung Tiểu Uông đang ngồi ăn cháo trong lồng ngực ba Cung, thằng nhóc kia còn đang quậy phá đòi ăn thịt.
Tỉnh Phi quay đầu về phía Cung Phàm, giật giật đôi môi không hề có một tiếng động nói, “Nhóc thỏ con.” Sau đó hai người hiểu ngầm cúi đầu ăn cơm. Mà nhóc thỏ con nào đó không chút nào ý thức được bản thân đã đắc tội hai người ba ba.
Ngày hôm sau, khi Tỉnh Phi đi xuống siêu thị gần nhà mua sữa bột và đồ dùng hàng ngày cho Cung Tiểu Uông liền gặp Tỉnh Tinh đã đừng chờ được một lúc.
Tỉnh Tinh ngồi ở trong xe, xuyên qua cửa sổ nhìn cậu từ trong siêu thị đi ra, đầu óc trong nháy mắt như choáng váng, cô đột nhiên tăng tốc, nhưng trong nháy mắt lại do dự, ngay khi cách Tỉnh Phi mười mét liền đạp mạnh phanh xe.
Tình cảnh này cũng không khiến nhiều người để ý, đương nhiên Tỉnh Phi cũng vậy. Tỉnh Tinh nhìn ra ngoài cửa sổ, cười cười, cảm thấy được ánh mặt trời thật chói mắt.
Sau khi bóng dáng Tỉnh Phi biến mất tại khúc ngoặt, Tỉnh Tinh lái xe đuổi theo, cản Tỉnh Phi lại trước một gốc cây.
Tỉnh Phi nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen đi về phía mình, tưởng rằng mình chắn đường người ta, đang chuẩn bị thay đổi phương hướng, liền thấy chiếc xe màu đen dừng lại, cũng nhìn thấy gò má của Tỉnh Tinh.
Muốn hỏi Tỉnh Phi có cảm giác gặp kẻ thù hết sức đỏ mắt hay không, Tỉnh Phi không thể nói không hề có một chút nào, thế nhưng cậu càng cảm thấy bất đắc dĩ nhiều hơn. Tiền, cậu không thể đưa, cho dù có, cậu cũng sẽ không đưa. Thế nhưng Tỉnh Tinh hiển nhiên thuộc kiểu không lấy được tiền sẽ bám lấy bằng được.
Không sợ kẻ không muốn sống, người như thế sẽ làm ra chuyện phạm pháp, bạn còn có thể báo cảnh sát. Thế nhưng đối mặt với kẻ không biết xấu hổ, bạn muốn thắng họ, trừ phi bạn không muốn sống. Tỉnh Phi chỉ mới biết đến cảm giác hạnh phúc, nhất định sẽ tiếc mệnh.
“Đã lâu không gặp.” Tỉnh Tinh từ trong xe đi ra. Cô eo nhỏ chân dài, khuôn mặt đẹp đẽ, dựa vào trên xe liền giống như người mẫu.
Tỉnh Phi xoay người rời đi. Gặp lại không bằng không gặp!
Tỉnh Phi nghe tiếng giày cao gót phía sau, biết Tỉnh Tinh vẫn đi theo mình.
“Hôm nay không phải là sinh nhật cậu sao?” Tỉnh Tinh đi tới nắm lấy cánh tay Tỉnh Phi. Tỉnh Tinh thật sự rất gầy, gầy đến mức cho người cảm giác chỉ còn da bọc xương, cằm nhọn như mũi khoan, xương quai xanh càng nhô ra hơn. Sắc mặt cũng có chút tiều tụy ủ rũ.
Tỉnh Phi nghĩ, ma tuý thật là khủng bố, đem một người khỏe mạnh hành hạ thành cái bộ dáng này.”Sinh nhật của tôi là đầu tháng chín.”
“Nhưng hôm nay mới là ngày sinh nhật thật sự của cậu không phải sao?” Tỉnh Tinh môi đỏ như lửa, nhưng lại lộ ra chút màu đen mê hoặc.
Sinh nhật Tỉnh Phi xác thực không phải tháng chín, cậu sinh ra vào cuối tháng bảy, có điều khi cậu sinh ra, thân thể đặc thù khiến đôi vợ chồng kia sợ hãi, vợ chồng họ do dự xem có nên giữ đứa nhỏ này lại hay không, cuối cùng cũng không biết làm sao, cư nhiên không đem Tỉnh Phi cho mất, thừa nhận đứa bé này. Bởi vì ba mẹ Tỉnh cũng không muốn nhớ lại chuyện lúc đó, liền thẳng tay ghi sinh nhật của cậu thành đầu tháng chín.
Tỉnh Phi cũng tình cờ nghe được chuyện này từ miệng người trong thôn, lúc đó cậu cũng không có cảm giác gì, người sống trên núi không coi trọng sinh nhật, sinh ra lúc nào cũng không quan trọng. Chỉ là sau khi tới ở nhà họ Cung, mọi người liền giúp cậu tổ chức sinh nhật, cậu mới dùng ngày ghi trên chứng minh thư.
“Chị coi trọng nó sao?” Tỉnh Phi hất tay của cô ra.
Tỉnh Tinh nghe ra vẻ trào phúng liền cười rộ lên, “Sinh nhật là cái thứ gì chứ, hai mươi sáu năm rồi tôi cũng chưa từng để tâm đến.”
Tỉnh Phi không hề muốn nói chuyện phiếm với cô. Thế nhưng Tỉnh Tinh rất có bản lĩnh dính cậu như hình với bóng. Cô ngăn trở đường của Tỉnh Phi, nhấc chân bước qua, Tỉnh Phi nhìn chân của cô mà hết hồn, thực sự không thể tin được sao phụ nữ có thể giữ thăng bằng trên cái gót giày bé xíu như thế.
Tỉnh Tinh trở về trong xe, mang ra một cái bánh ngọt, không lớn, chỉ có mấy tấc.
Tỉnh Phi yên lặng nhìn cô. Tỉnh Tinh cười ác liệt, “Cậu nói nếu hai chúng ta đều chết đi, bọn họ có đau lòng hay không?”
Tỉnh Phi yên lặng cách xa cái bánh ngọt một chút.”Không đâu, bọn họ chỉ có một người con.”
Tỉnh Tinh điên cuồng cười lớn, không hề thấy một chút ngạo mạn của ngày thường.
Cô đang chuẩn bị nói chuyện, một người cảnh sát giao thông liền từ phía sau hai người họ đi tới.
“Trong hai người ai là chủ xe?” Cảnh sát giao thông rất đen, lại còn đứng ngược sáng, Tỉnh Phi nhìn một lúc lâu, mới có thể phân biệt mặt mũi của người nọ.
Tỉnh Phi chỉ chỉ Tỉnh Tinh. Tỉnh Tinh cũng chỉ vào Tỉnh Phi.
Tỉnh Phi, “…”
Cảnh sát giao thông, “…”
Ánh mắt cảnh sát giao thông quái dị di chuyển qua hai người, “Tôi không quan tâm chủ xe là ai trong hai người. Nhưng xe đang dừng đỗ sai luật có biết không?” Sau khi nói xong, mạnh mẽ viết xuống một tờ giấy phạt, cúi đầu nói, “Đem giấy phép lái xe ra đây. Nộp phạt!”
Đợi một hồi lâu cũng không thấy ai phối hợp, cảnh sát giao thông ngẩng đầu nhìn hai người, mặt tối sầm lại, thật giống như mồn thần Uất Trì Cung trong tranh tết.
“Không phối hợp đúng không? Được! Tôi hoài nghi xe này không phải của hai người, đến Cục cảnh sát uống trà một lúc chứ? Chúng ta tâm sự xem xe này từ đâu đến?” Cảnh sát giao thông bao vây hai người bọn họ.
Tỉnh Phi có loại cảm giác ngay cả uống nước lọc cũng mắc răng, “Tôi không phải chủ xe, là chị ta.”
Tỉnh Tinh liếc mắt nhìn Tỉnh Phi, giày cao gót dậm cồm cộp, nói rằng, “Không phải tôi, là cậu ta.”
Tỉnh Phi, “…”
Tỉnh Phi nhìn Tỉnh Tinh, chẳng lẽ xe này thật sự không phải tự mua được? Thế nhưng liên quan gì đến cậu chứ, những lúc như này không phải nên nhờ cảnh sát cứu cậu khỏi cái người nguy hiểm này sao?! Tại sao lại bị người ta trả đũa, lại còn trở thành người bị tình nghi!
Sau khi Tỉnh Tinh phủ nhận, cảnh sát giao thông liền đem ánh mắt tập trung vào Tỉnh Phi, nói rằng, “Có còn là đàn ông không? Phạm tội còn để phụ nữ chịu thay.”
Tỉnh Phi, “…”
Cảnh sát giao thông đi quanh xe một vòng, nói rằng, “Cả hai cùng về Cục cảnh sát uống trà đi.” Cảnh sát giao thông liền gọi một cú điện thoại, một lát sau, xe quân cảnh lại tới, Tỉnh Phi cùng Tỉnh Tinh đều bị mời lên.
Tỉnh Phi nháy mắt với Tỉnh Tinh, đôi mắt đều sắp rớt cả ra mà Tỉnh Tinh đều làm như không thấy.
Tỉnh Phi muốn chết đến nơi rồi, đây là định quậy đến mức nào chứ! Không mượn được tiền liền hãm hại mình? Nhưng mà tại sao bản thân chị ta cũng dính vào, chỉ có thể nói bản thân mình xui xẻo, trùng hợp xe này thật sự không phải của Tỉnh Tinh, trùng hợp Tỉnh Tinh cũng không có bằng lái, trùng hợp lại bị cảnh sát giao thông chộp được…
Tỉnh Tinh không thèm nhìn Tỉnh Phi, cô theo thói quen nhìn bên ngoài cửa sổ, lại chỉ nhìn thấy tường sắt, sửng sốt sau lại lập tức trầm mặc. Kỳ thực cô cũng cảm thấy thật xui xẻo, xe là của cô, do kim chủ lúc trước tặng, thế nhưng cô quả thật không có giấy phép lái xe, hơn nữa ra ngoài gấp, giấy tờ gì cũng không mang theo…
Tỉnh Phi nhìn Tỉnh Tinh thật sự không định thừa nhận, nhìn vị cảnh sát giao thông đang lái xe phía trước, nói rằng, “Tôi có thể gọi điện thoại cho người nhà không?”
Vị cảnh sát giao thông nghe thấy, lạnh lùng trào phúng cười nói, “Hừ, muốn tìm người bảo lãnh cho cậu sao? Cho dù tạm thời được ra ngoài, chờ khi có chứng cứ, mấy người cũng phải ngoan ngoãn ngồi tù thôi!”
Tỉnh Phi, “…”
Hết chương 73.
Thịt thỏ kho
Môn thần Uất Trì Cung là vị mặt đen =))