Lão Phu Thiếu Thê

Chương 69




Tỉnh Phi đi gần mười phút đã đến tiệm cà phê.

Tuy rằng Tỉnh Tinh ngồi ở vị tría rất khuất, thế nhưng Tỉnh Phi liếc mắt đã thấy cô. Một năm qua, lần thứ hai nhìn thấy cô, cảm thấy người thay đổi thật nhiều. Cô ngồi ở chỗ gần cửa sổ, đeo kính râm, nửa khuôn mặt bị che khuất.

Tỉnh Phi ngồi đối diện với cô, thấy rõ cô không hề trang điểm, chỉ để mặt mộc. Mái tóc dài của cô có chút hơi cuộn, buông xuống hai bên má, đôi môi mỏng lại nhợt nhạt, cả người thoạt nhìn không ổn cho lắm. Giờ khắc này cô ta giống như một Nữ vương bị đánh bại, ngoại trừ vẻ kiêu căng thì không có thứ gì.

“Phục vụ, thêm một ly cà phê.” Tỉnh Tinh gọi.

“Tôi không uống cà phê. Có sữa chua không?”

“…” Tỉnh Tinh xanh mặt, “Không phải cho cậu, tôi gọi cho mình thôi.”

Tỉnh Phi không so đo với cô.”Tìm tôi có chuyện gì không?”

Tỉnh Tinh vừa chuẩn bị nói chuyện, nhân viên phục vụ liền bưng khay đi tới, Tỉnh Phi nhìn hắn, ngoại hình không tồi, vóc dáng cũng cao, “Xin hỏi có sữa chua không?”

Nhân viên phục vụ sửng sốt một chút, sau đó cười nhẹ lắc đầu, “Có sữa tươi, ngài muốn dùng không?”

Tỉnh Phi suy nghĩ một chút, cũng không thích uống sữa cho lắm nên từ chối.

“Tôi muốn mượn tiền. Tôi thấy cửa hàng của cậu buôn bán không tồi, cho tôi mượn tiền đi.” Tỉnh Tinh đem kính râm lấy xuống, viền mắt lộ rõ màu xanh đen, thần sắc càng thêm tiều tụy, cơ thể hiện lên vẻ bệnh trạng thiếu sức sống.

Tỉnh Phi thật sự chưa bao giờ từng nghĩ tới Tỉnh Tinh sẽ tìm tới mình chỉ vì vay tiền.”Chị… chị không phải đang ở cùng một người đàn ông giàu có sao?” Câu nói cô không phải đang làm “tiểu tam” của một ông già hay sao Tỉnh Phi không có cách nào nói thẳng ra miệng, đành lựa chọn một phương pháp uyển chuyển hơn.

“Cậu biết tôi đang làm tình nhân của người khác.” Tỉnh Tinh là một người rất sĩ diện, mà bây giờ cô ta đúng là bình mẻ không sợ vỡ, tỏ vẻ cái gì cũng không để ý. “Tôi và ông ta kết thúc rồi, tôi còn cặp với rất nhiều người, có muốn nghe không?” Tỉnh Tinh uống một hớp cà phê. Mùi vị đắng chát xông lên nhưng cô không nhíu mày lấy một chút.

Tỉnh Phi có chút kinh ngạc. Nhưng cũng không định nghe cô kể chuyện xưa. Đường đi là tự mình chọn lấy, mỗi người đều phải tự chịu trách nhiệm cho hành vi của mình.

“Sữa chua của ngài. Xin mời.” Phục vụ đẹp trai vừa rồi đi tới, đưa cho Tỉnh Phi một hũ sữa chua. Sau đó lại đi. Tỉnh Phi cười cười nhìn bóng lưng của hắn.

Tỉnh Tinh lần đầu tiên lộ ra khuôn mặt trào phúng cay nghiệt, “Hừ, xem ra cậu ngây thơ như vậy đúng là được đàn ông yêu thích.”

Tỉnh Phi không để ý đến cô, nhìn nhãn hiệu của hũ, không phải loại Cung Phàm thường mua cho cậu. Loại này cũng chưa từng uống qua, Tỉnh Phi uống một hớp, mùi vị cũng không tệ lắm.

“Tôi không có lý do hay trách nhiệm phải cho chị vay tiền. Tôi đã không còn là người nhà họ Tỉnh, chị chắc rõ ràng hơn tôi, năm mươi vạn kia đã chặt đứt quan hệ của tôi với nhà họ Tỉnh rồi. Hơn nữa, chị nên đi hỏi cha mẹ chị thì hơn. Năm mươi vạn, không nỡ cho chị mượn mười hai mươi ngàn, nhưng một hai ngàn thì vẫn rất sẵn lòng.” Tỉnh Phi liếm liếm khóe miệng, đứng lên chuẩn bị rời đi.

Tỉnh Tinh cũng đứng lên theo, mặt mũi cô ta thoạt nhìn rất bình thản, chẳng hề vì Tỉnh Phi từ chối mà tức giận.

“Tỉnh Phi, hai chúng ta đều rất rõ ràng bọn họ là dạng người gì. Năm mươi vạn để con trai cưới vợ, nhưng đáng tiếc nha, cháu đích tôn lại của nhà người khác. Ha ha, cậu có muốn nghe một kết cục khác hay không?” Giày cao gót của Tỉnh Tinh phát ra tiếng vang lanh lảnh.Cô ta xem ra vô cùng sung sướng, có loại cảm giác như được phóng thích. “Nghe nói con trai sinh viên bảo bối của bà ta sau khi vui vẻ vì được làm cha, lại không sánh được với bạn trai cũ của vợ nên không có tiếng nói trước mặt bố vợ, vợ thì nhìn anh ta bằng ánh mắt khinh thường. Khinh thường thì khinh thường đi, nhưng khi đã chịu đựng đến đỉnh diểm thì chính là một tên điên, nửa đêm mở bình gas, độc chết cả nhà vợ bao gồm cả đứa nhỏ chưa đầy một tuổi. Aida năm mươi vạn thế là không còn, con trai sinh viên của họ cũng mất toi, haha.” Tỉnh Tinh cười đến là vui vẻ, từ trong đôi mắt tản ra vui sướng. Ánh mắt rét lạnh như mắt rắn của cô ta nhìn về phía Tỉnh Phi, “Cho nên, cậu biết người điên sẽ đáng sợ thế nào không?”

Tỉnh Phi còn đang tiêu hóa chuyện Tỉnh Luật phát điên, nghe Tỉnh Tinh nói vậy nhất thời không biết phải phản ứng thế nào. Tỉnh Tinh nhìn thấy sự do dự của cậu, lộ ra cánh tay trắng nõn, phía trên nổi rõ mạch máu màu xanh, chi chít vết kim đâm. “Có biết đây là gì không?”

Tỉnh Phi thật sự không biết đó là gì, thế nhưng cũng hiểu không phải thứ tốt đẹp. Tỉnh Tinh tiến đến bên tai cậu, “Tôi đang hút thuốc phiện nha, cậu nói xem nếu tôi đi tới cửa hàng cậu phá phách một trận, việc làm ăn của các người có giảm sút hay không, còn nữa, ngồi ở cửa hàng các người hút thuốc phiện, sau đó báo cảnh sát. Cậu nói xem, cửa hàng của các cậu có dẹp tiệm hay không? Yên tâm, tôi biết các cậu có camera, tôi cũng sẽ không quang minh chính đại, ai nha, không cẩn thận để sót lại, hoặc là lén lút kín đáo đưa cho đứa học sinh nào đó…”

Tỉnh Phi trầm mặc nhìn Tỉnh Tinh. Đứng lên rời đi.

Tỉnh Tinh cười rất ngọt, nhìn bóng lưng của cậu, nhẹ nhàng nói, “Hẹn gặp lại nha. Ha ha…” Nụ cười vui vẻ đột nhiên vặn vẹo, cô ta giống như một quả bóng xì hơi ngã ngồi xuống đất, run rẩy một cách điên cuồng. Tỉnh Phi đứng ở cửa sổ thủy tinh, nhìn cô ta bị một đám người vây quanh.

Tỉnh Phi như mất đi năng lực suy nghĩ thẫn thờ đi trên đường, có người băng qua đường, cậu cũng cùng băng qua đường. Khi nhìn thấy ca sĩ nghèo hát rong ở đầu đường, nghe bọn họ hát bài hát cậu không biết tên, sau đó cho tiền xu rồi rời đi. Mãi đến tận trời tối, Tỉnh Phi mới về nhà, vừa mở cửa liền đụng phải Cung Phàm vẻ mặt nghiêm túc đang chuẩn bị ra ngoài.

Cung Phàm nhìn Tỉnh Phi đã trở về, thở phào nhẹ nhõm, “Gọi điện thoại cho em sao lại không tiếp?”

“Hả?” Tỉnh Phi sững sờ nhìn anh, sau đó liền sờ sờ túi quần của mình, trống rỗng, chỉ móc ra được mấy đồng tiền xu, “…”

“Bị trộm mất rồi…” Tỉnh Phi nhìn thấy Cung Phàm, liền quăng chuyện rắc rồi lúc chiều qua một bên.

Cung Phàm cười xoa nắn mặt cậu, “Thôi, đúng là lơ đãng, em không bị trộm mất là anh nên mừng rồi.”

Cung Phàm ôm cậu đi về phòng khách, Cung Tiểu Uông đang ngồi ở đó cùng Tỉnh Tiểu Uông, hai đứa nói chuyện rất vui vẻ. Nhìn thấy ba ba và Phi Phi cùng nhau đi vào, uốn éo cái mông bò lên, “Ba ba, muốn ôm một cái ~ “

Phi Phi nhìn thấy con trai muốn ôm một cái, liền từ trong lòng Cung Phàm trượt xuống, Cung Phàm buông cậu ra, sau đó đem Cung Tiểu Uông đặt vào lồng ngực Tỉnh Phi, sau anh lại ôm lấy Tỉnh Phi. Cung Tiểu Uông cùng Tỉnh Phi đều rất thích kiểu ôm như vậy, hai người đều cười thật ngọt ngào.

Mẹ Cung từ trong phòng đi ra, nói rằng, “Đừng làm cháu của mẹ ngã nha! Phi Phi, con về lúc nào thế, mẹ với Cung Phàm gọi điện cho con nhiều lần sao không nghe máy?”

Tỉnh Phi từ trong lồng ngực Cung Phàm nhảy xuống, “Điện thoại của con bị trộm.” Sau đó để Cung Tiểu Uông gâu gâu với mẹ Cung. Mẹ Cung nhìn thấy mặt cháu trai trắng trẻo mềm mại dở khóc dở cười, cũng không nói Tỉnh Phi, “Mất thì thôi, người không có chuyện gì là tốt rồi. Ngồi nghỉ ngơi một lúc, mẹ nấu cơm cho mấy đứa.”

“Mẹ, để con làm đi, con đã lâu không làm cơm. Cung Tiểu Uông hoàn chưa từng ăn cơm do con nấu nha. Đúng không, con trai.” Tỉnh Phi hôn nhẹ Cung Tiểu Uông.

Cung Tiểu Uông cũng hôn lên má Tỉnh Phi một cái, “Thỏ lớn Phi Phi~ “

“Gọi ba.” Tỉnh Phi cầm lấy móng vuốt mập mạp của Cung Tiểu Uông. Cung Tiểu Uông nhìn cậu một chút, quay đầu làm nũng với Cung Phàm, “Ba ba ~ “

Tỉnh Phi bi thương nhìn Cung Phàm cùng Cung Tiểu Uông, Cung Phàm cũng rất bất đắc dĩ, “Con còn nhỏ, chưa phân biệt được, lớn lên sẽ hiểu.”

Cung Tiểu Uông uốn éo cái mông ở chui tới chui lui dưới chân Cung Phàm, Cung Phàm chân dài, Cung Tiểu Uông hoàn toàn không có chút áp lực. Cung Phàm khom lưng đè lại đầu con trai, không biết nhóc từ lúc nào lại thích chơi cái trò này. Mới vừa bắt đầu chỉ thích ôm chân, hiện tại biến thành chui qua chui lại.

Tỉnh Phi cũng im lặng nhìn Cung Tiểu Uông.”Cung Tiểu Uông, lại hôn một cái nào.” Cung Tiểu Uông hai tay ôm lấy hai chân Cung Phàm, từ giữa hai chân anh chui đầu ra, bĩu môi ngóng trông. Tỉnh Phi nhìn Cung Tiểu Uông không chịu nhúc nhích, chỉ có thể ủy khuất bản thân đem đầu chui vào giữa hai chân Cung Phàm hôn nhẹ Cung Tiểu Uông.

Cung Phàm nhấc con trai ra, bản thân thì đi tới ghế sô pha ngồi xem ti vi, Cung Tiểu Uông chạy theo sau, độ cân bằng của nhóc chưa tốt lắm, lúc chạy nhìn giống hệt chim cánh cụt bước đi, lắc lắc mông nhỏ.

Cung Phàm đang xem “Thế giới động vật”, hai chân vắt chéo, khí tức nhàn hạ lười biếng tỏa ra xung quanh, trong tay xoay xoay bật lửa. Trong ti vi, một con báo săn đang chạy, đuôi nâng lên cùng độ cao với thân thể, vẫn duy trì cân bằng. Thân hình ưu mỹ tràn đầy mị lực.

“Gâu gâu ~ “

“Gào grừ —— “

Cung Phàm quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, liền thấy Cung Tiểu Uông đứng dạng chân hình chữ “nhân” (人). Đang giao lưu với Tỉnh Tiểu Uông cao hơn nhóc một cái đầu.

Cung Phàm, “…” Không biết tại sao anh không thể rời mắt đi được.

“Gâu gâu ~ “

“Gào grừ ——” Tỉnh Tiểu Uông nằm trên mặt đất, Cung Tiểu Uông nhìn thấy Tỉnh Tiểu Uông nằm xuống, chân càng mở rộng, thế nhưng cặp chân nhỏ rất khó phù hợp với động tác này, khe hở còn lại ngay cả quả bóng nhỏ cũng không chui lọt.

Tỉnh Tiểu Uông nhìn thấy Cung Tiểu Uông tách chân ra giống như đang trượt băng, định bụng sẽ chui qua hai chân nhóc.

Tỉnh Tiểu Uông đầu chui được một nửa, liền mắc ở đó không qua được, đương nhiên lùi lại cũng không xong.

“Gào grừ ~” Tỉnh Tiểu Uông vô cùng đáng thương tru một tiếng.

“Gâu gâu ——” Cung Tiểu Uông cũng khẩn trương.

Cung Phàm, “…”

Cung Tiểu Uông giãy giụa mấy lần, thế nhưng Tỉnh Tiểu Uông đầu liền kẹt ở giữa hai chân không ra được, Cung Tiểu Uông toét miệng ngóng nhìn Cung Phàm xem cuộc vui, tỏ vẻ vô cùng đáng thương, “Ba ba ~ “

Cung Phàm đứng lên định ôm con trai, thế nhưng Tỉnh Tiểu Uông nhanh hơn anh, nó trực tiếp đứng lên, đầu rụt lại làm Cung Tiểu Uông trực tiếp ngã xuống. Cung Tiểu Uông cũng không khóc, nhóc ủ rũ nghiêm mặt từ dưới đất bò dậy, một cái tay còn ôm mông của mình, chậm rì rì đi về phía Cung Phàm, đem mặt chôn ở giữa hai chân Cung Phàm, chân ngắn cố hết sức leo lên người anh.

Tỉnh Tiểu Uông cũng cảm thấy bản thân vừa phạm lỗi, thè lưỡi hớn hở chạy về phía Cung Tiểu Uông. Cung Tiểu Uông đem mặt nghiêng qua chỗ khác, ngạo kiều nói, “Không chơi với mi nữa!”