Lão Phu Thiếu Thê

Chương 65




Cung Phàm một tay ôm vợ cùng con trai, một tay đem vali kéo vào, Husky bên chân còn “trừng” đôi mắt xanh biếc, cắn ống quần Cung Phàm. Cung Phàm cuối cùng cũng cảm nhận được thế nào là trụ cột trong gia đình, thế nào là gánh nặng trong nhà.

Cung Phàm rảo chân đem con trai cùng tức phụ ôm vào trong phòng, Husky bám chặt ống quần anh, bị Cung Phàm kéo lê qua phòng khách.

Cung Phàm đem cậu cùng con trai tách ra, đem Tỉnh Phi ném lên giường, con trai quá nhỏ không ném được, đành nhẹ nhàng bỏ vào trong lòng cậu, Tỉnh Tiểu Uông cũng định trèo lên, lại bị chân dài của Cung Phàm chặn lại.

Tỉnh Phi lăn trên giường một vòng, Cung Tiểu Uông cũng muốn học theo Tỉnh Phi, nhưng chân tay lại có một mẩu, thân thể không có lực.

“Gâu gâu ~”

“A gâu gâu ~”

“Ngao ô –”

Cung Phàm bị đánh bại, cảm giác như chính mình đang nuôi một ổ cún.

“Ha ha.” Tỉnh Phi cười to, từ trên giường đứng lên ghé vào trên vai Cung Phàm, giúp Cung Phàm bóp vai. Cung Tiểu Uông cũng muốn đứng lên, vừa nâng mông, thân thể liền không chống đỡ được, bịch một tiếng ngã xuống. Cung Tiểu Uông không nản lòng lại tiếp tục chiến đấu!

Cung Phàm vươn tay cầm hai mắt cá chân của con trai, Cung Tiểu Uông ngưng giãy dụa, nhưng chủ yếu là do giãy dụa không được. Cung Tiểu Uông khó hiểu nhìn Cung Phàm, Cung Phàm đem chân nhóc thoáng nâng lên một chút. Sau đó một bàn tay luồn qua lưng nhóc, đem nhóc ôm lên. Rồi đặt lên đùi.

Kì nghỉ mùng một tháng năm vừa qua, Cung Phàm, Tỉnh Phi lại bắt đầu đi làm, mà không biết có phải quãng thời gian bảy ngày vừa rồi quá dài hay không, Cung Tiểu Uông khi nhìn thấy hai ba ba đều đi ra ngoài cũng không thèm khóc, mẹ Cung cũng không cần bế Cung Tiểu Uông về phòng mỗi khi Cung Phàm cùng Tỉnh Phi đi làm, không để cho nhóc nhìn hai ba ba rời đi. Cung Tiểu Uông không khóc, trong lòng Tỉnh Phi cùng Cung Phàm lại cảm thấy có chút thất lạc nói không nên lời.

Thỉnh thoảng đi tiệm trà sữa, ngẫu nhiên có khi làm được nửa ngày Tỉnh Phi còn có thể về nhà trông Cung Tiểu Uông, có đôi khi cũng sẽ đi tới công ty Cung Phàm chơi bời. Bất quá số lần đi tới công ty ít hơn so với trước khi có con. Hiện tại trong tiệm của Tỉnh Phi cũng không bận lắm, đa số thời gian sẽ về nhà, trêu chọc con trai, chụp ảnh gửi cho Cung Phàm.

Tỉnh Phi do dự thật lâu, vẫn quyết định đi tới công ty Cung Phàm, con trai nhìn nhiều rồi, chồng mình cũng không thể coi nhẹ.

Tiệm trà sữa cách công ty Cung Phàm cũng không xa, Tiêu Dương nghe được Tỉnh Phi muốn đi tới công ty Cung Phàm cũng muốn đi cùng. Hai người đang rối rắm chọn phương tiện để đi, quyết định bảo vệ môi trường bằng cách đi xe đạp. Hai người dùng chung một chiếc xe đạp, xe đạp là của tiểu Bành có lòng cho mượn.

Tiêu Dương muốn ngồi sau, Tỉnh Phi không bằng lòng, đi xem đạp tới công ty đại khái phải mất bốn mươi phút, còn chở thêm người có mà mệt hơn cẩu.

Thế nhưng khi hai người nhìn xe đạp do tiểu Bành cho mượn, cảm giác thế giới thực sự tràn ngập ác ý. Xe đạp không có yên sau, phía trước có một thanh chắn, chỉ đủ tiêu chuẩn cho một người lái, không phải loại xe đạp dùng để đèo con gái!

Tỉnh Phi nhìn Tiêu Dương,“Chúng ta đổi chỗ không? Tôi cảm thấy tôi cao hơn cậu.

Tiêu Dương liếc mắt cao lãnh nhìn cậu,“Lượn đi! Cậu 1m74, ông đây 1m75, xem ông là thằng ngốc hả! Ông đây chở cậu, ngoan ngoãn ngồi ở phía trước, rúc vào trong lòng tiểu gia đi!”

Tỉnh Phi không phục,“Dựa vào cái gì! Cậu không phải nói cậu không thích hồng hạnh xuất tường sao!”

Tiêu Dương hừ hừ, “Hồng hạnh xuấ tường chủ yếu là cậu, đừng có vớ vẩn! Còn có, ngẫu nhiên vụng trộm một chút cũng không sai.” Tiêu Dương làm ra vẻ háo sắc, khẽ nâng cằm Tỉnh Phi, nhìn trái nhìn phải, “Tú sắc khả xan.” (*sắc đẹp ngắm thay ăn cơm)

Tỉnh Phi:“……”

“Thật sự không thể suy xét sao?” Tỉnh Phi nắm lấy đầu xe.

“Lượn đi, ngồi lên trên đấy, cẩn thận! Tự giác đê, đừng để ông đây phải động tay động chân!” Tiêu Dương kiên quyết không chịu lui bước. Cũng cố chiếm lấy tay lái.

“…… Ai za, quan lớn à, mông ta to, một cái thanh ngang ngồi không đủ.” Tỉnh Phi cười hề hề  nửa ôm lấy Tiêu Dương, vẻ mặt thẹn thùng nói mông mình to.

“Phắc diu, là bị nam nhân của ngươi làm chứ gì……” Tiêu Dương đạp Tỉnh Phi một phát.

Tiểu Bành ở bên cạnh khóc không ra nước mắt, nhìn mấy cô gái trong tiệm cười phì,“Ông chủ, nói chuyện chú ý dùng từ có được không a? Đừng làm người ta nghĩ xa nghĩ xôi chứ! Hôm qua thật vất vả mới gặp một em gái xinh đẹp chuẩn bị thông đồng một chút, kết quả người ta câu đầu tiên liền hỏi em có phải gay hay không? Còn nói ông chủ rất thụ.”

Tiêu Dương nghe xong, không có gì xúc động, Tỉnh Phi thế nhưng liếc mắt đáng thương nhìn tiểu Bành.

Tiêu Dương liếc trắng mắt nhìn Tỉnh Phi,“Bảo cậu bớt bớt lại, cậu không chịu, ngày nào cũng dẹo!”

Tỉnh Phi nhào qua giành chỗ ngồi,“Ai dẹo, ngày hôm qua tôi nghe anh tôi nói chuyện với Lưu Lam qua điện thoại, Tôi còn nghe thấy cậu ở bên kia rên rỉ không ngừng đó nhá!”

“Ây yo –” Mọi người trong tiệm đều cười ầm lên, cười ha hả nhìn hai ông chủ ngốc.

Tiêu Dương mặt đỏ bừng, hung tợn cứng rắn giải thích,“Kẻ đáng khinh chỉ chuyên nghĩ chuyện không đứng đắn! Tôi lúc đó bị trật chân! Lưu Lam giúp tôi xoa chân!”

“Ông chủ, giải thích chính là che giấu nha.”

“Đúng vậy, đúng vậy, kỳ thật không phải xoa chân mà là xoa đùi đi, ha ha.”

……

Tiêu Dương nhìn mấy cô gái ồn ào, trong lòng khóc không ra nước mắt, mất mặt nha! Có định cho người ta gả đi không đây!!!!

Tỉnh Phi thừa dịp Tiêu Dương phân tâm đối phó với nữ sinh, nhân cơ hội giành giật xe đạp, Tiêu Dương sớm có phòng bị, Tỉnh Phi tấn công không được, Tiêu Dương cũng bị hắn ép buộc tinh bì lực tẫn, hai người còn đang tranh giành nhau, xe đạp liền cùng hai người ngã lăn ra cửa.

“Ha ha – ông chủ, hai người thật sự không định đi đâu à?”

“Nhanh chóng gọi điện thoại kêu tiểu công đến thôi, đáng thương qua đi mất, xe đạp cũng đỡ không nổi, thụ thụ liễu yếu đào tơ nha.”

“Ông chủ, mông bảo trọng nha.”

……

Tỉnh Phi cùng Tiêu Dương bị mấy cô gái trong tiệm trêu chọc mặt đỏ bừng, không thèm kiên trì ai là người đèo nữa, Tiêu Dương nâng xe đạp lao về trước, Tỉnh Phi ở phía đẩy, hai người hoả tốc rời khỏi tầm mắt mấy cô gái trong tiệm.

Hai người đứng ở ngã tư, cảm giác có xe không đi thiệt là ngu, hai người đành phải đều thối lui một bước, thay nhau đèo. Nhưng ngay cả như vậy, hai người vẫn tràn ngập sự ghét bỏ lẫn nhau.

“Cậu ngồi thẳng một chút đê, tôi sắp nghẹn chết trong ngực cậu rồi đây này. Lồng ngực của anh tôi lớn như vậy, tôi lại có thể bị nghẹn chết trong ngực cậu.” Tỉnh Phi dùng đầu đẩy đẩy ngực Tiêu Dương, Tiêu Dương bị cậu đẩy cho run tay, xe lượn thành một đường chữ S, thiếu chút nữa liền đụng vào một bà lão, trước khi người ta kịp mở miệng bắt đền, hai người nâng xe đạp trốn mất, lưu lại bà lão kia ở đằng sau lớn giọng mắng chửi.

Cũng có lúc như này, tỷ như khi Tỉnh Phi lái xe, Tiêu Dương ngồi ở thanh ngang, “Tay chân ngắn ngủn? Ông đây sắp bị cậu ép xẹp rồi, cậu có thể ngồi thẳng một chút không? Xe đi chữ S thì ngầu lắm hả? Không có cô nào nhìn cậu đâu, cậu chỉ là một con thỏ Tuzki vạn niên thụ thôi!”

Cuối cùng, hai người tranh chấp qua lại, thành công đụng vào một chú cảnh sát giao thông.

Chú cảnh sát tính tình khá tốt, đứng dưới ánh mặt trời chói chang cả buổi sáng vẫn rất có tinh thần, cư xử với hai người vẫn rất nhẹ nhàng.

Mấy đứa nha, từ nhỏ liền dạy mấy đứa, chở quá tải rất nguy hiểm. Sao không nghe lời vậy?” Chú cảnh sát đem xe đạp của hai người nâng lên, hai người đều nghe không hiểu tiếng địa phương của chú, đành phải cúi đầu khom lưng nói,“Dạ dạ…… Chúng cháu biết.”

Chú cảnh sát rất hài lòng với bộ dạng nghe lời của hai người, cao hứng phấn chấn tiếp tục nói, “Mấy đứa không cảm thấy quá tải là nguy hiểm, cũng phải nghĩ tới cảm giác của chiếc xe nha. Nếu không phải xe hỏng, thì cũng là “điểu” của mấy đứa hỏng.”

“A…… vâng vâng vâng……”

“Mấy đứa có biết hàng ngày có bao nhiều người ra đường không trở về vì không chịu chú ý luật giao thông.”

“A…… Vâng vâng……”

“Mấy đứa có hiểu được mấy đứa nhất thời ham vui sẽ khiến cho ba mẹ già ở nhà lo lắng không.”

“A…… Vâng vâng……”

(*chỗ chữ nghiêng là chú cảnh sát dùng tiếng địa phương, mà chả biết edit sao cho ra kiểu địa phương nên thôi mỗ cứ để nghiêng)

Dù sao đến cuối cùng, không biết là ai nhận thua trước, có lẽ là chú cảnh sát nói đến mệt mỏi, mà vẻ mặt mù mịt của hai nhóc thụ khiến ông tâm mệt nên thôi.

Tỉnh Phi cùng Tiêu Dương bị cảnh sát ân cần dạy bảo hai giờ, trên đường xe đến xe đi, còn có tài xế dừng lại chụp ảnh hai người. Cuối cùng cảnh sát cũng bỏ qua hai người, thế nhưng hai người cũng không dám cưỡi xe đạp nữa, lo lắng đụng vào một cảnh sát khác, cuối cùng như hai đứa ngốc một xách đầu xe, một xách đuôi xe, đi về phía công ty Cung Phàm, trên đường lại có mấy người chụp ảnh.

Lúc tới công ty, hai người đều mặt xám mày tro. Thiếu chút nữa bị bảo vệ công ty ngăn cản. Hai người tại đại sảnh chia ra mỗi người đi một ngả, ai đi tìm chồng người đó.

Tỉnh Phi vào văn phòng Cung Phàm rất ít khi phải chào hỏi, bởi vì thư ký biết cậu, trực tiếp để cậu đi vào, thế nhưng Cung Phàm mới đổi thư ký, trang điểm xinh đẹp, hai tay ôm ngực, ánh mắt miệt thị nhìn Tỉnh Phi, nhất quyết không để cậu đi vào.

Tỉnh Phi nhìn cô, cảm giác lại có thêm một con “chim công” nữa, không biết gã “chim công”  kia nhìn thấy cô này có cảm giác gặp được đồng hương hay không, nước mắt lưng tròng nhận thân.

“Mau để tôi vào trong, nếu không sẽ cách chức cô.” Tỉnh Phi chậm rì rì nói.

“Cậu là ai, tôi mà có thể bị cậu cách chức sao?” Thư ký “chim công” nhìn Tỉnh Phi như nhìn bệnh nhân tâm thần.

“Chim công” nói xong, cửa phòng làm việc phía sau được mở ra, Cung Phàm đứng phía sau sau, lạnh lùng nhìn thư ký, Tỉnh Phi cảm giác không khí chung quanh như  bị đổi thành màu hồng tình yêu, đây chính là khí chất tổng tài tà mị trong truyền thuyết mà dân mạng lưu truyền sao, rất có cảm giác nha.

Cung Phàm hướng Tỉnh Phi vẫy tay, Tỉnh Phi do dự một chút, tư thế này quả thực giống như khi anh gọi Husky ngáo! Thế nhưng ánh sáng tổng tài trên người Cung Phàm đang lóe sáng, Tỉnh Phi vẫn lắc lư chạy về phía anh.

Trong nháy mắt cửa phòng làm việc bị đóng lại, Tỉnh Phi còn quay đầu nhìn thoáng qua vị thư ký “chim công” kia, nhìn thấy đối phương vẻ mặt phức tạp cùng với biểu tình vi diệu. Aiza, đã sớm nhắc nhở cô rồi nha.