Lão Phu Thiếu Thê

Chương 58




Cung Phàm quay đầu nhìn con trai ở trong chậu “đạp nước” cùng ánh mắt sương mù có chút hoảng hốt của vợ, cảm giác rất không tốt. Sau khi có bảo bảo, sinh hoạt quả nhiên phải hạn chế khá nhiều.

Cung Phàm đi tới, cúi đầu hôn hôn trán Tỉnh Phi, Cung Tiểu Uông hiếu kì nhìn Cung Phàm, tay vung lên, muốn chạm vào Cung Phàm.

Thời điểm chạm đến chỗ râu mọc ở trên cằm Cung Phàm, Cung Tiểu Uông ánh mắt đột nhiên trừng lớn, sau đó lại hiếu kì sờ sờ. Sau đó bắt đầu ngây ngô cười. Cung Phàm bóp dưới mông Tỉnh Phi một phen, “Đi tắm đi.”

“Cung Tiểu Uông còn đang tắm mà.”

“Để anh giúp nhóc tắm.”

“……” Tỉnh Phi không nói chuyện, cậu cảm thấy một “nhiệm vụ” lớn như vậy Cung Phàm chắc làm không nổi.

Tỉnh Phi vẫn đồng ý làm theo lời Cung Phàm nói, tắm xong sớm, liền có thể sớm trở về thế giới hai người.

Cung Phàm đi qua bế Cung Tiểu Uông trong tay Tỉnh Phi. Cung Tiểu Uông mỗi lần nhìn thấy Cung Phàm đều thực hưng phấn. Có lẽ là do quan hệ huyết thống đi.

Cung Tiểu Uông hướng về phía Cung Phàm kêu, thế nhưng không biết có phải trong lúc mang thai chịu ảnh hưởng từ màn đối thoại của Tỉnh Phi cùng Husky hay không, Cung Phàm luôn có cảm giác con của anh không giống mấy đứa trẻ bình thường kêu “A a a –”, mà là kêu “Uông uông uông…”. Đương nhiên chuyện này anh cũng chỉ tự câm nín trong lòng.

Cung Phàm giúp Cung Tiểu Uông tắm rửa, giống như là đang giặt quần áo vậy, cầm sữa tắm chuyên dụng của bảo bảo lên, sau đó dùng nước tạo bọt, đơn giản quả quyết. Cung Tiểu Uông tuyệt không biết thủ pháp của lão ba nhóc có bao nhiêu thô ráp, còn một bên hưng phấn kêu, vượn tay sờ Cung Phàm.

Cung Phàm ngược lại phi thường săn sóc, anh cúi đầu dùng mặt đụng chạm Cung Tiểu Uông. Cung Tiểu Uông chạm đến mũi của Cung Phàm sẽ vui vẻ gọi, chạm đến môi anh cũng sẽ thét chói tai, Cung Phàm môi hơi mím, kẹp lấy ngón tay thăm dò của Cung Tiểu Uông. Cung Tiểu Uông trong chốc lát hai mắt đẫm lệ hoảng sợ nhìn Cung Phàm, lát sau lại dùng chân nhỏ bụ bẫm đá nước biểu thị hưng phấn.

Cung Phàm cúi đầu hôn nhẹ Cung Tiểu Uông. Cung Tiểu Uông ngẩng mặt lên cười ha hả nhìn Cung Phàm.

Tỉnh Phi ngâm mình bên trong bồn tắm, nhìn cha con hai người dùng phương thức nguyên thuỷ nhất trao đổi với nhau. Cung Tiểu Uông đối với cái gì cũng tò mò, thế nhưng không biết vì sao, nhóc mỗi lần nhìn thấy Cung Phàm đều đặc biệt hưng phấn.

Cung Phàm không để nhóc ngâm nước quá lâu, liền giúp con trai lau sạch sẽ. Phía dưới Cung Phàm bọc khăn tắm bị chân nhỏ của Cung Tiểu Uông nhích tới nhích cọ rớt mất, nửa người trên đều là bọt nước do Cung Tiểu Uông ở trong nước lộn xộn làm bắn lên.

Cằm Tỉnh Phi gác lên thành bồn tắm, thưởng thức cảnh đẹp. Cung Phàm cố ý đi qua, ánh mắt hai người đối diện nhau, Tỉnh Phi đỏ mặt. Cung Phàm sờ soạng trên người cậu một phen, Cung Tiểu Uông học theo, cũng sờ sờ Tỉnh Phi. Thế nhưng bởi vì lão ba nhóc đang đứng, Cung Tiểu Uông tiểu đậu đinh tay chân ngắn ngủn, sờ không được.

Cung Phàm trở lại trong phòng, đem Cung Tiểu Uông đặt ở trên giường bao kín. Tự mình tìm áo ba lỗ và một cái quần thể thao mặc vào. Cung Tiểu Uông hiếu kì nhìn lão ba của nhóc.

Cung Phàm mặc xong, nằm nghiêng ở trên giường, Cung Tiểu Uông định xoay người trèo lên thân hình vạm vỡ của Cung Phàm, thế nhưng động tác lại giống hêt như chim cánh cụt ngốc, thân hình nhỏ bụ bẫm xoay qua xoay lạy cũng không động đậy. Cung Phàm đem nhóc bọc ở trong chăn nhỏ, để nhóc ngồi ở trên lồng ngực mình. Cung Tiểu Uông ngồi một lát liền không an phận, xoay đến xoay đi trên người Cung Phàm, làm hoạt động thám hiểm. Cung Phàm đành theo nhóc, một bàn tay đỡ lấy nhóc.

Lúc Tỉnh Phi đi ra, làn da bị hơi nước làm cho hồng nhuận. Ánh mắt Cung Phàm nhìn cậu lộ sự cuồng dã trắng trợn, nhưng lại nằm ở trên giường không nhúc nhích, động tác ung dung thanh thản.

Thật là có điểm phiền lòng, Tỉnh Phi nghĩ.

Cung Tiểu Uông nhìn thấy Tỉnh Phi, hưng phấn “Uông uông……” Hai tiếng, thanh âm bén nhọn mà chói tai, thế nhưng trẻ con đều thông qua thanh âm bén nhọn để biểu đạt cảm xúc.

“Ca, Cung Tiểu Uông làm sao giờ?” Tỉnh Phi đem Cung Tiểu Uông xê dịch về phía trước, còn mình ngồi ở trên bụng Cung Phàm, Cung Tiểu Uông ngồi ở trên lồng ngực Cung Phàm.

“Con trai, lái phi cơ nha~~” Tỉnh Phi nắm lấy móng vuốt của Cung Phàm.

“Chờ nhóc ngủ đi.” Cung Phàm đề nghị, hai người đều có thể cảm giác được nhiệt độ của nhau đang cùng dâng lên.

“A a a a — uông……” Cung Tiểu Uông hưng phấn kêu to, tay chân cũng phối hợp theo.

Tỉnh Phi,“……”

Cung Phàm xoa xoa trán, vỗ vỗ Tỉnh Phi,“Để anh đem nhóc đưa đến phòng ba mẹ vậy.”

Tỉnh Phi một chút cũng không có do dự, từ Cung Phàm trên người đứng lên. Cung Phàm từ trên giường ngồi dậy, ôm lấy Cung Tiểu Uông đi ra ngoài. Cung Tiểu Uông còn không biết hai ba ba của nhóc thông đồng với nhau, không muốn trông nhóc, nhóc còn mải ngốc nghếch nhìn Cung Phàm.

Ba mẹ Cung bình tĩnh từ trong tay con trai tiếp nhận cháu nội. Cung Tiểu Uông nhìn bóng dáng Cung Phàm rời đi, sắp khóc đến nơi, nước mắt bao quanh khoé mắt, thế nhưng cha nhóc không quay đầu lại. Cung Tiểu Uông khóc cũng vô dụng, sẽ gây trở ngại việc tốt của cha mẹ nha.

Ba mẹ Cung nhìn bộ dáng của nhóc, cười không ngừng. Cung Tiểu Uông có lẽ đang tức giân với Cung Phàm, hoặc có lẽ là giận ba mẹ Cung chê cười nhóc, tóm lại, nhóc còn rất ngạo kiều, cúi đầu chôn ở trước ngực ba Cung không chịu ngẩng lên.

Cung Phàm trở lại phòng ngủ, Tỉnh Phi khoanh chân ngồi ở trên giường ánh mắt lóng lánh nhìn Cung Phàm.

“Cung Tiểu Uông sao rồi? Có khóc không?” sắc mặt cùng ngữ khí của Tỉnh Phi đều giống như đang hi vọng tiểu đậu đinh kia khóc một trận.

Cung Phàm dở khóc dở cười xoa xoa khuôn mặt cậu,“Hiện tại cười đi, đợi ngày mai con không để ý tới em, em liền khóc.”

Mặt Tỉnh Phi lập tức liền suy sụp. Bi phẫn bổ nhào vào Cung Phàm. Cung Phàm hai tay nâng mông cậu, ôm cậu đi tới đi lui trong phòng ngủ, Tỉnh Phi nghiến răng nghiến lợi nhìn anh giả vờ giả vịt, cũng không lên tiếng, xem ai không nhịn được trước.

Ánh mắt Cung Phàm mang theo ý cười, cực kỳ nhu hòa, trái tim như bị hoa cỏ lau cọ ngứa. Tỉnh Phi nhìn anh ngẩn người.

“Ca, trước kia anh từng quen ai chưa?” Tỉnh Phi không biết như thế nào liền hỏi ra vấn đề này, hỏi xong lại hối hận, hận không thể cho mình hai cái tát.

Cung Phàm trên mặt xuất hiện một chút xấu hổ, anh nhìn nhìn Tỉnh Phi. Tỉnh Phi trong lòng sáng tỏ.

“Một bó to tuổi rồi, không có khả năng là không có đúng không?” Cung Phàm thanh âm có chút yếu ớt. Tỉnh Phi cũng không quá để ý, chuyện này cũng rất bình thường, Cung Phàm lớn hơn cậu mười hai tuổi. Hiện tại Cung Phàm đối với cậu rất tốt, trong lòng cũng chỉ có một mình cậu. Cung Phàm cũng không phải người thích hái hoa ngắt cỏ.

“Dễ nhìn không?”

“Không dễ nhìn bằng em.”

Tỉnh Phi hừ một tiếng, phía sau mông giống như có cái đuôi đang ngoe nguẩy.

“À, đúng rồi, ca, em ngày mai muốn đi làm. Ngồi ở nhà mãi thật nhàm chán. Cung Tiểu Uông vẫn luôn không màng đến ai.” Tỉnh Phi bĩu môi có chút thầm oán.

Cung Phàm đem cậu ném đến trên giường, Tỉnh Phi hơi nảy người lên, cảm giác rất tốt.

“Em luôn chọc con, nhóc sẽ để ý em sao?”

“Nhưng con là em sinh mà! Đều nói con trai không rời mẹ, vì sao con càng thân với anh hơn chứ?”

“Bởi vì anh mỗi đêm đều sờ con, là người đầu tiên chào hỏi con.” Những lời này là Cung Phàm thuận miệng nói ra, nhưng đích xác cũng như thế, Cung Phàm tại thời điểm Tỉnh Phi mang thai mỗi buổi tối ngủ đều sẽ sờ sờ bụng cậu. Thời điểm Tỉnh Phi máy thai, Cung Phàm cũng là người đầu tiên cùng Cung Tiểu Uông chào hỏi.

“Em cũng nói chuyện mỗi ngày với con nha?” Tỉnh Phi căm giận bất bình.

Cung Phàm cười nói, “Dùng ngôn ngữ hành tinh gâu gâu hay là dùng tiếng thỏ?”

Tỉnh Phi dùng cẳng chân cọ hắn, kiêu ngạo nói; “Đều có, em muốn dạy con học ngoại ngữ từ nhỏ.” Nói xong, Tỉnh Phi cười ha ha.

Cung Phàm cởi nút áo ngủ của cậu. làn da hai người dán tiếp xúc với nhau.

“Mùng 1 tháng 5 ra nước ngoài đăng kí kết hôn đi.” Cung Phàm xoa bụng Tỉnh Phi.

“Sẽ không có chuyện gì trì hoãn nữa chứ.” Tỉnh Phi trong lòng còn sợ hãi.

Cung Phàm cười lắc đầu, ngăn chặn miệng Tỉnh Phi.

Ngày hôm sau, Cung Phàm rời giường muốn đi làm, Tỉnh Phi buồn ngủ mông lung đi theo sau mông anh, chắp hai tay lại bái Phật,“Phù hộ Cung Tiểu Uông hôm nay để ý đến mình, phù hộ Cung Tiểu Uông hôm nay long nhan đại duyệt.”

Cung Phàm dở khóc dở cười, quay đầu ôm Tỉnh Phi, cào cào mái tóc lộn xộn của cậu,“Không đi làm?”

Tỉnh Phi sửng sốt, mới nhớ tới mấy ngày tĩnh dưỡng đã được cậu chủ động chấm dứt, quả nhiên ngày lành qua được lâu lắm. Tỉnh Phi mơ hồ vào phòng rửa mặt thay quần áo. Sau khi thay giặt xong, Cung Phàm xuống lầu mua điểm tâm đã lên.

Tỉnh Phi đi ra ngồi ở bên trong phòng khách, mẹ Cung cũng ôm Cung Tiểu Uông mặc bộ quần áo hổ nhỏ đi ra. Cung Tiểu Uông hôm nay quả nhiên là long nhan bất mãn, cả người đều mệt mỏi, không ban thưởng cho nhân loại ngu xuẩn một cái liếc mắt nào.

Tỉnh Phi thực bi thương, vươn tay từ trong lòng mẹ Cung tiếp nhận Cung Tiểu Uông, Cung Tiểu Uông quả quyết nghiêng đi thân thể không để ý tới cậu.

Tỉnh Phi có chút thất lạc, u oán liếc mắt nhìn Cung Phàm,“Em sai rồi.” Cung Phàm cho rằng cậu tiếp theo của cậu hẳn là “Em không nên tham hoan.” Kết quả Tỉnh Phi vô cùng u oán nói,“Đã đoán sai, anh hiệu quả không lớn, em hẳn nên bái Cung Tiểu Uông làm Tôn Đại Phật.” Cung Tiểu Uông thật sự rất tức giạn, túc giận đến mức Cung Phàm nhóc yêu nhất cũng không để ý, toàn bộ quá trình đều chìm trong sự bi ai, cha không yêu mẹ không thương.

Husky vẫn cảm thấy rất hứng thú đối với Cung Tiểu Uông, từ lúc mẹ Cung ngồi xuống ăn cơm, nó vẫn luôn vây quanh Cung Tiểu Uông. Trong chốc lát dùng mũi cọ lòng bàn tay Cung Tiểu Uông trong chốc lát lại đi cắn cái đuôi hổ sau mông Cung Tiểu Uông.

Tròng mắt Cung Tiểu Uông quay tròn nhìn Tỉnh Tiểu Uông. Giờ này khắc này, phát huy thiên phú ngôn ngữ được Tỉnh Phi huấn luyện từ lúc dưỡng thai.

Cung Tiểu Uông,“A a a…… gâu……”

Tỉnh Tiểu Uông, “Gâu gâu gâu –”

Cung Tiểu Uông,“Gâuu ~”

Cung Phàm thiếu chút nữa bị cháo làm sặc. Nhìn tình cảnh này, có chút đau đầu.

Ba mẹ Cung hai người nhìn thấy hai đứa trao đổi, cười ha ha, khoe lên: “Cháu nội mình thật thông minh.”

Đúng vậy, thông minh đến mức cùng khác loài nói chuyện. Cung Phàm nghĩ, anh nhìn nhìn Tỉnh Phi đang lang thôn hổ yết, nghĩ rằng, con dâu ngài lợi hại hơn, bởi vì là em ấy dạy. Cung Phàm cảm giác mình không nên ngồi ở đây!

Tỉnh Phi ngồi ở trên bàn cơm nói muốn đi làm, mẹ Cung cũng không ngăn lại, thân thể đã tĩnh dưỡng không sai biệt lắm, muốn đi làm liền đi đi, ngồi mãi ờ nhà cũng chán.