Ba mẹ Cung đến trong dự tính của hai người, Cung Phàm trước khi đi làm đã đem căn phòng Tỉnh Phi ở lúc trước thu thập sạch sẽ, để cho ba mẹ Cung hai người ở lại.
Tỉnh Phi trong bụng có bánh bao nhỏ, đã thăng cấp thành quốc bảo của nhà họ Cung.
Ba mẹ Cung khóe mắt đều mang nét cười, thời điểm buổi tối Cung Phàm về nhà, tươi cười trên khóe miệng ba mẹ Cung vẫn còn chưa hạ xuống. Con trai trở lại, cũng chỉ là cười xong chào hỏi, hỏi một câu có mệt hay không, sau đó lại đi tới vây quanh Tỉnh Phi.
Ba mẹ Cung ở trong này, Tỉnh Phi ngượng ngùng không dám giống như trước đây nhảy bổ vào người Cung Phàm, chỉ đi qua cầm đôi dép lê cho anh. Bàn tay to lớn của Cung Phàm đặt lên bụng cậu, một tay ôm éo câu, đi vào trong phòng. Ba mẹ Cung hai người coi như không thấy.
“Ngồi một lát đi, cơm sắp chín rồi.” Mẹ Cung cầm muôi, lại bắt đầu làm đồ ăn tiếp.
“Mẹ, đã lâu chưa ăn đồ ăn do mẹ làm rồi.” Cung Phàm đi qua đứng ở bên cạnh nhìn mẹ Cung nấu ăn.
“Mẹ còn tưởng rằng anh ăn đồ ăn Phi Phi làm quen rồi, liền không nhớ tới đồ ăn mẹ nấu nữa.” Mẹ Cung liếc mắt nhìn Cung Phàm.
“Có vài thứ sẽ cho cảm giác đặc biệt. Cho dù là hương vị giống nhau như đúc, lại không phải hương vị quen thuộc.” Cung Phàm đi dép lê lạch xạch tới phòng khách. Tiếng cười của mẹ Cung ở trong phòng truyền ra.
“Chuyện gì mà vui như vậy?” Ba Cung thò đầu vào phòng bếp hỏi mẹ Cung.
“Con trai ông miệng rất ngọt đó.” Mẹ Cung nói. Ba Cung quay đầu liếc mắt nhìn Cung Phàm. Cung Phàm kêu một tiếng,“Ba ba.”
Ba Cung gật gật đầu, hỏi Tỉnh Phi: “Có đói bụng không? Ba rửa táo cho con.”
Tỉnh Phi lắc đầu,“Không đói bụng. Cơm sắp xong rồi ạ.”
Ba Cung gật gật đầu, ngồi xuống, mang kính lão vào xem báo. Tỉnh Phi cùng Cung Phàm rúc vào một bên sô pha xem phim phóng sự về nước Sở.
Tỉnh Phi nói thầm bên tai Cung Phàm: “Em muốn uống sữa chua.”
Cung Phàm buông điều khiển từ xa. Rút ra một điếu thuốc, không có châm mà chỉ đưa lên miệng ngậm.“Một lát nữa là ăn cơm rồi, cơm nước xong rồi uống.”
Tỉnh Phi hừ một tiếng, lưu lại cho Cung Phàm một cái ót. Cung Phàm đưa tay xoa bụng cậu, bị Tỉnh Phi đánh cho một phát.
Cung Phàm cúi đầu, cằm đặt ở trên vai cậu, dỗ dành, Tỉnh Phi vẫn còn nhăn nhó. Tỉnh Phi cầm điều khiển như trút giận đổi qua đổi lại các kênh, Cung Phàm nói muốn xem tin tức này, cậu liền đổi một kênh khác, muốn làm phản với Cung Phàm đến cùng. Cung Phàm bất đắc dĩ nhìn cậu.
Tỉnh Phi đổi đến kênh thú cưng. Cung Phàm tựa vào chỗ tựa lưng của sô pha, chân dài cuộn lại, Tỉnh Phi ngồi ở giữa hai chân anh, đem chân khoát lên trên đùi anh.
Tỉnh Phi nhìn đến mấy con cún cùng chủ nhân nô đùa, lập tức ánh mắt phát sáng.“Ca, chúng ta nuôi cún con đi~” Vừa vặn mẹ Cung bưng đồ ăn lên bàn, cách không xa. Tỉnh Phi nói muốn nuôi cún cũng lọt vào tai bà.
“Phi Phi, con hiện tại trong bụng có đứa nhỏ, nuôi thú cưng không tốt. Đợi đứa nhỏ sinh ra, lớn một chút rồi nuôi.” Mẹ Cung không quá tán đồng.
Tỉnh Phi thất vọng nhìn Cung Phàm, Cung Phàm cúi đầu hôn trán cậu. Tỉnh Phi cảm thấy mình không thèm ăn lắm. Thế nhưng trưởng bối làm xong đồ ăn rồi, ngại ngùng không dám giận dỗi bỏ cơm.
Cung Phàm đi ở phía sau Tỉnh Phi cùng tới bàn ăn, mẹ Cung nhìn miệng anh ngậm một điếu thuốc, nhất thời sắc mặt trở nên rất kém. Trách mắng: “Phi Phi mang thai, con còn hút thuốc, có biết thứ này đối với đứa nhỏ trong bụng Phi Phi là vô cùng không tốt hay không!”
Nhìn đến bộ dáng mẹ Cung nổi giận, Tỉnh Phi nhanh chóng giải thích; “Mẹ, anh ấy đang cai thuốc, chỉ là có đôi khi cơn nghiện lại đến, mới ngậm một chút thôi.”
Tỉnh Phi giải thích, tính tình mẹ Cung cũng xuôi xuôi, chung quy tính cách con trai thực trầm ổn, sắc mặt đối với Cung Phàm cũng tốt hơn chút. Cung Phàm hướng về phía cậu cười cười, đi phòng bếp giúp mẹ Cung bưng bê. Tỉnh Phi ngồi ở trên ghế cười ha ha, sói xám ở trước mặt ba mẹ cũng chỉ là một con cún thôi.
Mẹ Cung tay nghề không tồi, thế nhưng bởi vì Tỉnh Phi mang thai, ăn được không nhiều lắm. Ba Cung khuyên cậu ăn nhiều một chút, ngược lại mẹ Cung một điểm phản ứng cũng không có, để cậu có thể ăn bao nhiêu liền ăn bấy nhiêu, đừng cố.
Chiều ngày hôm sau, Cung Phàm ôm một thùng giấy trở về. Trong thùng phát ra tiếng rầm rì, còn có tiếng gâu gâu mềm nhũn.
Cung Phàm ở trong phòng lượn một vòng, ba mẹ Cung không ở nhà. Cung Phàm vào phòng, quả nhiên không ngoài suy nghĩ của anh, Tỉnh Phi lại đang ngủ. Cung Phàm đóng cửa lại, đem Husky mới ba tháng tuổi trong thùng nhấc ra. Husky trọng tâm không ổn, ở trên mặt đất lăn một vòng, đứng lên vây quanh Cung Phàm chạy tới chạy lui. Tròng mắt ngắm một vòng chung quanh, hoàn cảnh lạ lẫm khiến nó có chút không thích ứng. Lắc cái đuôi duỗi chân nằm xuống bên cạnh mũi giày Cung Phàm.
Cung Phàm dùng mũi giày nhẹ nhàng đẩy nó đi về phía trước, Husky chậm rì, giống hệt như quả bóng, Cung Phàm đẩy một cái, liền hướng về phía trước lăn một vòng, ngốc nghếch cực. Cuối cùng Cung Phàm nhận thua, xoa xoa huyệt thái dương, nhấc gáy Husky lên đi đến bên giường. Dùng hổ khẩu(*phần giữa ngón cái và ngón trỏ) giữ lại đầu nó, để nó nhìn Tỉnh Phi đang ngủ. Husky móng vuốt ở tứ chi tại không trung khua khoắng, phát ra tiếng kêu rầm rì, răng nanh chỉ to bằng hạt gạo. =))))
Ngón tay Cung Phàm gõ gõ lên đầu nó, cười cười,“Ngốc y như nhau. Nhận thức chủ nhân của mày một chút.”
Cung Phàm đem Husky bỏ vào bên trong thùng giấy, cúi đầu hôn lên đầu Tỉnh Phi một cái. Toàn bộ quá trình Tỉnh Phi một chút cảnh giác cũng không có. Cung Phàm mở ngăn kéo ra, cầm một tờ giấy nhớ viết lại lời nhắn. Sau đó liền đi làm.
Tỉnh Phi bị ngứa mà tỉnh dậy. Cảm giác giống như chưa được ngủ đủ, mí mắt nặng trĩu đều không mở ra được, ánh mắt khép một chút, cảm giác như mình lại muốn ngủ thiếp đi.
“Gâu gâu~” Bên tai truyền đến thanh âm mềm nhũn. Tỉnh Phi cho rằng mình nghe lầm, lại thêm một tiếng gâu nữa. Tỉnh Phi lập tức mở to mắt, quay sang bên cạnh xem qua, một con Husky đang ngồi trên sàn nhà, mở to đôi mắt màu lam tròn vo nhìn cậu, hướng về phía cậu kêu to, trong miệng còn có thể nhìn thấy mấy cái răng sữa.
Tỉnh Phi rất muốn cùng nó kêu gâu gâu, quả thực không thể đáng yêu hơn được nữa!
Nhưng mà, Husky từ đâu đến? Chẳng lẽ đoạn thời gian này chính mình rất thích mấy thứ đáng yêu cho nên xuất hiện ảo giác?
Tỉnh Phi đưa tay sờ sờ đầu Husky, vật nhỏ kia hết sức thoải mái, xoay thân, lộ ra cái bụng. Tỉnh Phi ghé vào trên giường, đưa tay sờ bụng nó. Quên mất vấn đề cún con từ đâu mà tới.
Tỉnh Phi từ trên giường ngồi dậy, thấy được lời nhắn trên bàn, mới biết được cún con là do Cung Phàm mua. Cũng không biết Cung Phàm trở về lúc nào. Cậu ngủ say như chết luôn.
Husky nhìn thấy Tỉnh Phi không để ý đến nó, tưởng bò lên trên giường, có điều thân hình quá nhỏ, vươn chân trước ra cũng không cao tới giường, thử vài lần đều thất bại, đành an vị lăn lộn trên mặt đất.
Tỉnh Phi nhìn cún con trên mặt đất lăn lộn, lại nhìn đến thùng giấy bị lật ở góc nhà, nghĩ nghĩ hoá ra cún con tự mình chạy tới.
“Mày mà không ngoan, cẩn thận ca của tao trở về đánh mông của mày đó.”
Husky “Gâu gâu~” hai tiếng về phía cậu. Tỉnh Phi lại duỗi tay chọc chọc mũi nó, cún con đánh một cái hắt xì liền không để ý đến cậu, chạy qua chạy lại trong phòng.
Tỉnh Phi khom lưng chuẩn bị bắt nó, vừa bắt được cái đuôi, liền có thanh âm từ bên ngoài truyền đến, Tỉnh Phi hốt hoảng. Từ trên giường bước xuống chạy đến cạnh cửa, mở ra một khe cửa, là ba mẹ Cung mua đồ ăn trở lại.
Mà ba Cung cũng thấy được cửa phòng đang mở ra, nhìn Tỉnh Phi phía sau cửa: “Tỉnh rồi thì đi lại một chút, có đói bụng không?”
Tỉnh Phi rất sợ ba Cung nhìn thấy trong phòng có cún con, hoặc là nghe được tiếng. Dùng chân đẩy đẩy cún con, để nó lăn sang một bên chơi, trăm ngàn lần đừng đem đầu chui qua cửa! có điều Husky cho rằng chủ nhân đang chơi cùng nó, càng không ngừng dùng móng vuốt truy đuổi bàn chân Tỉnh Phi. Bàn chân bị lông Husky cọ cọ ngứa ngứa, Tỉnh Phi cố nén cười to, nói “Không đói bụng ạ. lát nữa con ra.” Sau đó đóng cửa lại.
Tỉnh Phi ngồi xổm xuống, nhìn Husky ngồi dưới đất làm ra tư thế mèo Chiêu Tài, nhất thời không nói được gì. Nhịn không được lấy tay chọc chọc mũi nó. Nói: “Anh của tao nói, không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như lợn!”
“Gâu gâu ~” Husky nâng cổ lên, dùng mắt lam “Ngạo thị” (*nhìn khinh bỉ) Tỉnh Phi.
Tỉnh Phi,“……”
Tỉnh Phi nắm Husky lên, đem nó đặt vào trong thùng giấy, đợi Cung Phàm trở về thương lượng kế sách, làm thế nào đem cún ngốc giữ lại, hơn nữa không để ba mẹ Cung phát hiện!
Có điều Husky không phối hợp, dựng thẳng thân thể lên luôn muốn bò đi ra. Tỉnh Phi có lẽ là rất nhàm chán, có lẽ là thú tính đột nhiên bạo phát. Ngồi dưới đất nhìn Husky, mỗi khi Husky chỉ thiếu chút nữa là bò ra được lại ấn ấn đầu nó, đem nó chọc chọc về thùng. Cún con ngã chổng vó lên đệm mềm trong thùng, vẫn chưa từ bỏ ý định. Tỉnh Phi cười ha ha.
Cuối cùng Husky dùng tứ chi đồng thời bám vào bên cạnh thùng, mở to đôi mắt lam “đợi” Cung Phàm, cái đuôi phía sau lắc qua lắc lại. Tỉnh Phi cảm giác không phải con trai mình cũng sẽ đáng yêu như vậy chứ, nghĩ cục cưng về sau cũng sẽ ngao ngao đáng thương như vậy nhìn mình, Tỉnh Phi liền cảm thấy ngày sau không cần quá tốt đẹp nữa! Tương lai cũng không cần quá đáng yêu như vậy nữa!
Tỉnh Phi trêu đùa cún con một chút, chuẩn bị đợi Cung Phàm trở lại, hai người cùng nhau đặt tên cho nó, lại nghĩ tới Cung Phàm có khả năng sẽ đặt tên cho nó, vậy Cung Phàm sẽ đặt tên như thế nào? Thực khiến người ta đau đầu!
Đem thùng đậy xong, lưu lại một khe hở, xác nhận sẽ không khiến cún con thụ thương hoặc là hít thở không thông, Tỉnh Phi rửa tay đi ra ngoài. Mẹ Cung ngồi trên sô pha cùng ba Cung, hai người ngồi một bên xem phim, một bên nhặt rau.
Tỉnh Phi đi ra ngồi trên sô pha, chào hỏi hai người.
“Có đói bụng không? Có mệt hay không?” Mẹ Cung ngừng tay hỏi cậu.
“Không đói bụng.” Nói xong liền đi tới hỗ trợ, Mẹ Cung ngăn trở tay cậu,“Uống sữa chua đi, một mình mẹ nhặt một lát liền xong rồi.” Tỉnh Phi thấy bà kiên trì, cũng không cố giúp nữa. Tỉnh Phi cầm sữa chua, có chút ấm áp, sữa chua được đun nóng. Tỉnh Phi đột nhiên rất muốn khóc, chiếc mũi hồng hồng nhịn xuống.
“Cung Phàm nói con thích uống sữa chua. Mẹ cùng ba ba đi ra ngoài mua một ít, không biết vị này con có thích uống hay không.” Mẹ Cung nhìn cậu uống sữa chua, cười hỏi cậu.
“Ngon lắm ạ ~” Tỉnh Phi nghiêng nghiêng đầu, tựa vào trên vai mẹ Cung. Mẹ Cung cùng hai người bọn họ trò chuyện, ngẫu nhiên ba Cung cũng chen một câu.
Tỉnh Phi cố ý lưu lại một ngụm sữa chua, thừa dịp lúc mẹ Cung rửa rau cầm lấy cái bát. Tỉnh Phi đem sữa chua đổ vào, lén lút về phòng.
Cún con có chút bất an, ngao ngao kêu to. Tỉnh Phi có chút đau lòng, nhưng cũng không có biện pháp khác. Cầm chén bỏ vào trong thùng, Husky lập tức liền bắt đầu vui thích liếm liếm, tiếng kêu đau thương vừa rồi không biết chạy tới nơi nào rồi!
Hết chương 48.