Mặt Tỉnh Phi cười đến xung huyết, đỏ rực. Cung Phàm cúi đầu cắn một ngụm.“Nói đi, ai bắt nạt em anh giúp em dạy dỗ hắn.”
Tỉnh Phi ngồi ở trong lòng anh, đút cho Cung Phàm uống một ngụm sữa chua, Cung Phàm sợ chua, ngũ quan đều nhăn cùng một chỗ, càng thêm xác định vợ cưng chịu ủy khuất.
“Kỳ thật cũng không xem là bắt nạt em.”
Cung Phàm một chút cũng không tin tưởng. Không bắt nạt em, em còn ủy khuất đến mức bắt anh uống sữa chua, cái thứ đồ chua loét kia anh không thể uống nổi ngụm thứ hai!
“Anh từng nói với em thế nào, chịu ủy khuất hãy nói thẳng với anh, em không nói, anh cũng sơ sẩy không chú ý, em lại phải tự mình chịu đựng.” Cung Phàm đem ngụm sữa chua cuối cùng đút cho Tỉnh Phi, Tỉnh Phi uống xong, chưa đã thèm vươn đầu lưỡi ra liếm liếm miệng bình. Cung Phàm cười cười, đoạt lấy cái chai ném vào thùng rác, còn bản thân thì chiếm lấy cái đầu lưỡi phấn hồng kia. Tỉnh Phi mềm nhũn nằm úp sấp trên người anh, hai tay ôm cánh tay anh. Ý do chưa hết nhìn anh. Cung Phàm vỗ vỗ mông cậu,“Buổi tối trở về tiếp tục. Hiện tại không tiện lát còn phải đi họp.”
Tỉnh Phi thất vọng cọ cọ trong lòng anh, cọ đến mức Cung Phàm khó chịu đến cực điểm.
“Nói với anh xem nào.” Cung Phàm thanh âm khàn khàn. Chóp mũi thở ra nhiệt khí so bình thường càng nóng hơn. Tỉnh Phi vô thức nhích tới nhích lui trong lòng anh. Sau bị Cung Phàm đè lại không để động đậy.“Ngoan, đừng quậy.”
Tỉnh Phi hừ hừ, liếc mắt nhìn Cung Phàm,“Anh còn nhớ cái con công đực kia hay không.”
“Nhớ, trưởng phòng của Phòng Hội viên.” Cung Phàm tựa hồ đã minh bạch,“Hôm nay gặp hắn? Hắn ta làm em khó chịu à?”
Tỉnh Phi gật gật đầu, lại lắc đầu,“Là em khiến anh ta khó chịu.”
Cung Phàm cố ý lộ ra biểu tình khoa trương, giống như phụ thân khoe con nhà mình,“Phi Phi nhà ta thật lợi hại. Đúng là truyền nhân của anh rồi.”
Tỉnh Phi lại bắt đầu cười khúc khích. Cố chui vào trong lòng Cung Phàm tách hai chân ra ngồi trên đùi anh. Cung Phàm nhếch chân lên bắt chéo, vuốt ve cặp chân dài của Tỉnh Phi, cầm ra một điếu thuốc ngậm trên miệng, Tỉnh Phi được anh dỗ dành vui vẻ, cầm bật lửa chuẩn bị châm thuốc cho anh. Cung Phàm ngăn lại tay cậu,“Ca chuẩn bị cai thuốc.”
“A? Vì sao? …Có điều cai thuốc cũng được, đối với thân thể có lợi.” Tỉnh Phi sờ sờ vị trí buồng phổi của anh. Cung Phàm hút thuốc kỳ thật không nhiều, thế nhưng hút thuốc vẫn rất hại.
“Hút thuốc đối với trẻ nhỏ không tốt. Anh còn mong Phi Phi sinh cho anh một thằng nhóc mà.” Cung Phàm xoa xoa bụng Tỉnh Phi. Tỉnh Phi bĩu môi.
Tỉnh Phi nói sang chuyện khác, kể lại mấy chuyện vừa gặp, đương nhiên đem suy đoán của Tiêu Dương về Trương Hạ đệ đệ Trương Xuyên muốn theo đuổi mình xem nhẹ.
Cung Phàm xoa nắn mặt Tỉnh Phi,“Phi Phi nhà ta thật anh dũng, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi. Anh giúp Phi Phi xả giận một chút nữa có được không nào?”
Tỉnh Phi cũng không nói, ngồi im trên người anh không xuống. Cung Phàm cũng không đuổi cậu, liền ôm cậu lẳng lặng ngồi. Cai thuốc là một việc làm rất khó chịu, Cung Phàm mày hơi hơi chau lên, trên mặt có vài phần bất mãn, càng không ngừng hít sâu, miệng vẫn ngậm một điếu thuốc không châm. Tỉnh Phi ngẩng đầu nhìn anh, có chút khó chịu.
“Hay là anh đừng cai nữa. Chưa chắc đã sinh ra nhóc con bị dị dạng hay thiểu năng gì đâu.”
Cung Phàm thở ra một hơi, lắc đầu,”Thân thể em vẫn có khác biệt với phụ nữ. Sinh con nhất định khiến thân thể em chịu ảnh hưởng không nhỏ, cũng không biết đứa nhỏ có chịu ảnh hưởng nào không. Anh phải có trách nhiệm với em, cũng phái có tránh nhiệm với con, không thể vì vui thích nhất thời, khiến nhân sinh của con bị huỷ.”
Cung Phàm khó chịu cắn đầu lọc thuốc, Tỉnh Phi đem thuốc từ trong miệng anh rút ra, ném vào thùng rác sau đó hôn lên môi anh. Cung Phàm cười cười, ôm cậu chậm rãi cắn cắn, khi thì khẽ hôn, hai người có một loại lãng mạn tế thủy trường lưu(*).
(*tế thuỷ trường lưu: tình cảm chậm rãi trở nên sâu đậm)
Hai người hôn đến nghiện, thẳng đến lúc thư ký gõ cửa gọi anh đi họp. Hai người mới buông đối phương ra. Cung Phàm đem Tỉnh Phi ôm tới phòng nhỏ bên cạnh, để cậu ngủ trưa, đợi lát nữa hãy về. Tỉnh Phi gật gật đầu, ngủ trưa bên cạnh Cung Phàm, loại cảm giác này thật không tồi, ngủ trưa xong lại đi tiệm trà sữa đếm tiền……
Tỉnh Phi không nghe thấy âm thanh Cung Phàm mở cửa đi ra ngoài. Thời điểm cậu tỉnh lại, cũng không nhìn thấy Cung Phàm. Tỉnh Phi có chút thất lạc, ở trên chiếc giường hẹp lăn qua lăn lại. Di động đột nhiên vang lên. Tỉnh Phi lấy di động qua xem, là số lạ. Tỉnh Phi tắt điện thoại, thế nhưng đối phương nhất quyết không tha, giống như muốn buộc cậu nhất định phải tiếp điện thoại.
Tỉnh Phi cau mày, bấm nghe.
“Tỉnh Phi, có thể gặp mặt không?” Đối phương là nữ, có giọng nói lạnh lẽo.
Tỉnh Phi mạc danh kỳ diệu, người xa lạ sao có thể biết tên mình.“Chị là ai?”
“……” Đối phương im lặng thật lâu, mới mở miệng đánh vỡ trầm mặc.“Tỉnh Tinh.”
Giờ đến phiên Tỉnh Phi trầim lặng.“Có chuyện gì nói trực tiếp trên điện thoại đi.”
Tỉnh Tinh lại bắt đầu trầm mặc, qua hồi lâu, có chút không kiên nhẫn,“Không có việc gì!” Sau đó cúp máy.
Tỉnh Phi nhìn di động, cảm thấy vô cùng khó chịu. Kế hoạch chuẩn bị tĩnh tâm dưỡng thân luôn luôn bị quấy rầy!
Tỉnh Phi vừa định cầm điện thoại ném sang một bên, di động lại kêu, là nam sinh làm thêm trong tiệm gọi tới.
“Ông chủ, anh mau trở lại, đám nữ nhân không biết xấu hổ kia lại tới đây muốn ăn uống miễn phí. Chúng em đuổi không đi!”
Tỉnh Phi nhíu mày,“Được, anh về ngay đây.”
Tỉnh Phi mặc quần áo đi ra ngoài cửa, liền nhìn đến sắc mặt Tiêu Dương cũng không dễ nhìn đang đi tới đây. Nói với Tỉnh Phi,“Cậu biết rồi?”
Tỉnh Phi gật gật đầu, hai người xuống lầu gọi taxi về tiệm trà sữa.
Vừa vào trong tiệm, liền nhìn thấy một đám nữ nhân ăn mặc hở hang. Còn có hai nữ nhân uống say đang đập phá các thứ.
Tiêu Dương vừa qua, nữ nhân kia liền chỉ vào Tiêu Dương mắng,“Đàn ông đều không phải thứ gì tốt đẹp, súc sinh!”
Người bên cạnh đều cười ầm lên, có điều một số người biết Tiêu Dương là gay, chỉ cảm giác thấy Tiêu Dương bị mắng thực oan uổng. Tiêu Dương tự nhiên bị mắng, hắn còn chưa đạt tới cảnh giới có thể khoan hồng độ lượng, sắc mặt lúc này rất khó coi.
Lạnh như băng nhìn đám bạn của nữ nhân kia,“Cút ngay, bằng không tôi báo cảnh sát!”
Đám nữ nhân kia sau khi nghe vậy, ngược lại nhìn Tiêu Dương khinh thường,“Tôi sợ một mình cậu không làm chủ được. Chúng tôi là bạn bè của ông chủ nhỏ ở đây đấy!”
Trong đó có một nữ nhân không biết lấy ra một chén rượu từ nơi nào, lắc mông đi đến trước mặt Tỉnh Phi, nói,“Người anh em, uống chén rượu này đi, bạn bè mà, mọi người đều dễ nói chuyện.”
Người vây xem bên cạnh phát ra tiếng thổi thức. Có vài người ánh mắt nhìn Tỉnh Phi cũng thay đổi. Nhìn người đúng là không thể chỉ nhìn bề ngoài, những lời này quả không sai, bề ngoài nhìn rất đơn thuần, ai ngờ lại ngấm ngầm cùng một đám nữ nhân như vậy qua lại.
Tỉnh Phi bị các nàng hắt một chậu nước bẩn, sắc mặt cũng trở nên khó coi, nhất thời cũng trầm mặt,“Tôi không biết các người, đi ra ngoài! Bằng không tôi sẽ báo cảnh sát!”
Nam sinh làm thêm đứng bên cạnh đã bấm sẵn số điện thoại, chuẩn bị chỉ chờ ông chủ ra lệnh một tiếng sẽ gọi điện thoại, đưa đám nữ nhân này tống vào đồn!
Nghe được Tỉnh Phi nói như vậy, thần sắc lại nghiêm nghị, đám nữ nhân kia trên mặt cũng không còn thoải mái, có điều lăn lộn ở cái địa phương kia, có ai da mặt không dày? Ngồi tại chỗ không nhúc nhích, uống trà sữa. Hai nữ nhân kia uống say mượn rượu làm càn, không có cái gì đập, liền bắt đầu cởi quần áo, thấy khách nam liền nhào tới. Nơi này có rất nhiều khách đều là học sinh, thấy như liền bị doạ cho sững sờ tại chỗ, bị nữ nhân say rượu sờ tới sờ lui.
Tiêu Dương đi qua, kéo nữ nhân kia ra, để mấy người khách đi ra ngoài trước. Nữ nhân kia lảo đảo vài bước, lại say rượu, nhất thời đứng không vững, ngả ngửa về phía sau, đụng phải một đống ghế dựa, cuối cùng ngã xuống một đống thủy tinh. Nữ nhân này phát ra tiếng kêu bén nhọn, đau đớn khiến nàng thanh tỉnh không ít.
Mà Tỉnh Phi thì bị mấy người đè lại tay chân, động thủ động cước sờ mặt sờ thân, lại bị nữ nhân say xỉn mạnh mẽ ép rượu, trên môi đều là vết rượu. Sắc mặt hồng hào.
Nữ nhân bị ngã bắt lấy tay Tiêu Dương,“Bồi thường! Không thì tôi tố cáo cậu tội cố ý gây thương tích!” Đám nữ nhân kia cũng kêu la,“Nhanh bồi thường đi! Bằng không bà đây không những báo cảnh sát, còn đập nát tiệm của các người.” Nói xong, liền bắt đầu hung hang đập bàn đập ghế.
Tiêu Dương căn bản không muốn cùng đám nữ nhân này dây dưa, quay đầu nhìn Tỉnh Phi tinh thần hoảng hốt, mặt đỏ bừng bừng, ngốc ngốc nhìn chằm chằm vào một chỗ. Lúc này thật sự nổi giận, quay đầu nói với nam sinh,“Báo cảnh sát!” Nam sinh kia nhận đực lệnh, lập tức gọi điện.
Đám nữ nhân kia thấy bọn họ thật sự báo cảnh sát, có chút kích động, khí thế giảm dần, thế nhưng nhìn đến người bạn cánh tay máu chảy đầm đìa, cắn răng kiên trì ở lại.
Trong chốc lát, xe cảnh sát đã đến nơi. Có tất cả bốn cảnh sát. Trong đó có hai người trung niên, hai thanh niên, nhìn đến tiệm trà sữa bị đập phá loạn thất bát tao, còn có đám nữ nhân ăn mặc hở hang, nhìn thấy cảnh sát đến đây liền bắt đầu khóc lóc sướt mướt kể lể mình bị bắt nạt như thế nào, còn nói ông chủ động thủ động cước với các nàng.
Vị cảnh sát trẻ tuổi không ngừng an ủi đám nữ nhân kia, nhìn Tỉnh Phi cùng Tiêu Dương, ánh mắt cũng không quá tôn trọng. Ngược lại hai vị cảnh sát trung niên rất nghiêm trang. Làm một chút thủ tục ghi lại hiện trường, chụp ảnh, sau đó dẫn mọi người về cảnh cục.
Tiêu Dương nói với vị cảnh quan tuổi lớn nhất,“Hai học sinh này không có liên quan, bọn họ chỉ làm thêm ở đây thôi, vào cảnh cục, sẽ ảnh hưởng không tốt đối với việc học tập ở trong trường.” Vị cảnh sát đứng tuổi kia cũng hiểu lý lẽ, gật gật đầu, mang Tỉnh Phi say rượu đang ngơ ngác, Tiêu Dương còn có đám nữ nhân đang khóc sướt mướt kia đi.
Đến cảnh cục, đám nữ nhân kia khóc lóc kể lể, chính mình chịu ủy khuất như thế nào, ông chủ vô duyên vô đánh các nàng ra làm sao, thậm chí còn có hành vi không đứng đắn đối với các nàng. Một nữ cảnh quan giúp nữ nhân bị thương băng bó, nữ nhân này không đồng ý. Hét lên,“Băng làm gì! Tôi muốn để cho người khác xem xem, bọn họ bắt nạt chúng tôi như thế nào!” Toàn bộ cảnh cục bị các nàng biến thành gà bay chó sủa. Sắc mặt mỗi người đều rất khó coi.
Tiêu Dương trầm mặt không nói gì. Nghiêng đầu lo lắng nhìn Tỉnh Phi. Tiêu Dương đột nhiên nhớ tới Cung Phàm vì đề phòng rắc rối, đã trang bị camera trong tiệm của bọn họ. Tâm tình khẩn trương lập tức liền thả lỏng.
Tiêu Dương nói có camera, vị cảnh sát trung niên phái người đi lấy, một người cảnh quan trẻ tuổi bên cạnh không kiên nhẫn nói,“Vì sao lúc ở tiệm không nói, vào đây mới nói!”
Tiêu Dương cho hắn một bạch nhãn, hoàn toàn không muốn để ý đến hắn, bên cạnh cũng không ai để ý tới cảnh sát kia. Cảnh sát này không được chú ý, liền quay đi an ủi đám nữ nhân kia.
Tiêu Dương nhìn Tỉnh Phi, nói,“May mà anh Phàm lắp camera cho chúng ta, anh Phàm không hổ là nam thần của tôi!”
Tỉnh Phi nhìn Tiêu Dương,“Nga, ha ha.”