Lão Phu Lão Khi

Chương 18




Cục trưởng Lục là một chàng trai trẻ, thực tế số lần ngồi xe cứu thương suốt ba mươi năm qua lại rất nhiều.

Mà lạ đời như đợt đó quả tình là lần đầu tiên.

Chẳng cần biết tư thái trông điêu luyện thế nào, kỹ thuật dùng dao đẹp ra sao, cũng không thể che giấu được đây là bữa cơm đầu tiên Lục Diệp tự tay làm. Đồ ăn nom hấp dẫn đấy, mà mùi vị thì, cục trưởng Lục phải đánh động lương tâm nói một câu, chính xác là khó ăn kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu.

Để ngăn không cho Vu Lạc phát hiện ra đằng sau vẻ khéo léo của mình, cục trưởng Lục, người vẫn còn đang trong giai đoạn khoái ngầu lòi của tuổi trẻ, miễn cưỡng lùa hết tất cả vào miệng.

Hành động này vô cùng bốc đồng, hậu quả cũng cực kỳ nghiêm trọng.

Cho nên sau khi không để ý bụng quặn đau từng trận, Lục Diệp thành công bị xuất huyết dạ dày, té xỉu ở gần cổng bệnh viện.

Vừa hay một chiếc xe cứu thương từ bên ngoài chạy về, bác tài xế chưa kịp đánh vô-lăng xong, liền thấy tên trẻ ranh lớn xác gục đầu, sắp tình thương mến thương với bánh xe của bác.

Lợi hại ghê chưa, dám ăn vạ ngay cửa bệnh viện.

Bác tài xế xuống xe với khí thế hùng hổ, rồi thở hồng hộc xách người lên.

Cổng bệnh viện cách khoa cấp cấp tương đối xa, bác tài xế tiễn Phật tiễn tới Tây thiên, mở còi cảnh báo, đuôi xe dừng cái két trước cửa khoa cấp cứu.

Xe cứu thương ra ngoài đổ dầu, lúc về còn cộ thêm tặng phẩm, khoa cấp cứu náo động cả lên.

Loa điện thoại di động truyền ra âm thanh tút tút ngắt quãng.

Vu thiếu gia hiếm khi ngoan ngoãn ở yên trên giường đang buồn bực vì Lục Diệp mãi chẳng chịu bắt máy, chỉ nháy mắt cái thôi, thế mà đã thấy cảnh sát Lục bị đẩy vào nhanh như cơn lốc.

Vu Lạc xưa nay chưa từng được biết, thì ra nhìn một người nằm trên giường y tế, là cảm giác sợ sệt như thế, hãi hùng đến vậy.

Tựa như toàn bộ cảm xúc bị rút khô triệt để trong tích tắc, chỉ chừa lại mờ mịt hòa trộn cùng tuyệt vọng đang cào xé và gào thét ngay tại màng tai.

“Lục Diệp——–!” Vu thiếu gia mặc kệ cái bình đang treo mà xông lên, “Lục Diệp anh bị gì rồi? Bác sĩ cầu xin bác sĩ mau cứu ảnh! Xin bác sĩ hãy cứu ảnh! Ảnh còn trẻ, ảnh không thể chết được!”

Không khí bên trong phòng cấp cứu dường như ngưng trệ một giây thật lạ lùng.

Lục Diệp thiếu chút nữa phun máu trong dạ dày ra ngoài: “… Tôi chỉ xuất huyết dạ dày thôi, không sao hết…. Cậu quay lại truyền dịch đi.”

Tự mình làm cơm, ăn tới nỗi bao tử chảy máu, dù cho có thức đêm công tác và ăn uống không điều độ, thì cái nồi này Lục Diệp cũng cõng rất vững vàng rồi. Nhưng anh thấy cũng còn may, lúc đó nhận ra có chỗ sai sai, không cho Vu thiếu gia ăn thêm, bằng không bây giờ nhóc con kia sẽ khó chịu hơn biết chừng nào.

Vu thiếu gia ở lại bệnh viện với Lục Diệp hai ngày, liền bị ba Vu thúc giục về nghỉ đông.

Kế đấy, Lục Diệp tiếp tục nằm viện, Vu thiếu gia về nhà, kế hoạch tỏ tình chưa kịp triển khai đã chết từ trong trứng nước.

Về sau, Vu thiếu gia chẳng bao giờ nhìn thấy Lục Diệp xuống bếp nữa, mãi cho tới hôm nay, cậu được phép dọn đến sống chung, vào trong nhà cục trưởng Lục. Tuy rằng đã sớm biết tài nghệ nấu nướng của cục trưởng Lục bất tri bất giác nâng cao qua nấc phi thăng rồi, mà Vu thiếu gia vẫn vô cùng tò mò quá trình độ kiếp.

Vì vậy, Vu thiếu gia ăn mì xong liền mặt dày hỏi thăm.

Cục trưởng Lục đang dọn dẹp bãi chiến trường trong nhà vệ sinh, cũng không ngẩng đầu lên: “Đồ ăn ngoài em đặt hồi năm ba ngon hơn hồi năm hai đại học phải không?”

“Sao anh biết dạ….” Vu thiếu gia duy trì tư thế xụi lơ trên sa-lông, đứng hình.

Lục Diệp mấy năm trước cũng không giống hiện tại.

Anh ngốc hơn bây giờ, cũng kiêu ngạo hơn so với lúc này đây.

Sau thất bại từ lần đầu tiên giả ngầu vào bếp ấy, cảnh sát Lục tiếp tục kiên trì và nỗ lực không ngừng nghỉ, luyện tập tới lui, tài nấu nướng của anh rốt cục đạt tới trình độ nhân loại có thể ăn cơ bản.

Ngày đó Lục Diệp trẻ tuổi điển trai, rất giỏi giao thiệp với người khác, thường xuyên qua lại với quán cơm nhỏ trước cổng trường Vu thiếu gia, trộm long tráo phụng.

Chung quanh trường học quả thực hoang vu, một quán ăn gia đình cứ thế sừng sững giữa con phố được bao quanh bởi mười ba gian đồ ăn cay thập cẩm.

Vu thiếu gia thích rau xào và mì, thường đặt món ở cửa tiệm này.

Lục Diệp sẽ rất xảo quyệt mà xuất hiện ở con đường duy nhất anh trai giao hàng phải đi ngang qua, hoặc trực tiếp chặn sau nhà bếp, biểu diễn màn ly miêu tráo chúa, đổi đồ ăn ngoài thành cơm nước mình chuẩn bị sẵn.

Treo đầu dê bán thịt chó, vì thế, quán cơm nhỏ nhiều lần chịu oan lời phàn nàn từ Vu thiếu gia.

Chẳng qua sau đó, hàng cơm ngày một nâng cao chất lượng hơn, Vu thiếu gia cũng chầm chậm quên mất chuyện này. Bị vô ý giao sai món mình gọi, Vu thiếu gia cũng không trách cứ, thậm chí còn ăn thật sung sướng.

Lục Diệp cũng nắm bắt khẩu vị của Vu thiếu gia, không ngừng điều chỉnh, cho tới trình độ hôm nay.

Bởi thế mới nói, cũng không phải hiện giờ cục trưởng Lục nấu ăn ngon cấp năm sao, khiến Vu thiếu gia muốn dừng nhưng chẳng thể, mà là tay nghề làm bếp của anh chính là hàng chế tác riêng cho cái dạ dày kia, đương nhiên có thể gãi trúng chỗ ngứa.

Vu Lạc nhất thời có chút không nói nên lời….

Cục trưởng Lục hành động lưu loát, xử lý xong nhà vệ sinh, rồi tắm vội, đoạn cắt gọn một dĩa trái cây và đưa tới trước mặt Vu thiếu gia, nắm sau ót cậu kéo vào lồng ngực mình: “Ngơ ngác cái gì?”

Vu thiếu gia ngẩng đầu lên, ngàn câu vạn lời muốn nói nghẹn ngay cổ họng, một chữ cũng nhả không ra.

Cậu cho rằng Lục Diệp phiền chán cậu từ lâu, nhịn nhiều năm như vậy chẳng qua là nể mặt ba Vu thôi.

Mà đâu ngờ được.

Vốn tưởng là con tim phủ sương đóng tuyết như khối băng, kết quả nâng trong tay mới phát hiện, mềm mại quá thể ấy chứ, đã vậy còn nóng bỏng. Hun cho viền mắt cậu đỏ chót, tròng mắt chua xót.

Vu thiếu gia đặt tay mình lên mu bàn tay Lục Diệp, nhẫn của hai bên va vào nhau, lấp lánh rạng rỡ dưới ánh đèn, ngữ khí trịnh trọng chưa từng có: “Lục Diệp, chúng ta kết hôn đi.”

Nói kết hôn là kết hôn, Vu thiếu gia luôn thuộc phái hành động.

Mà cục trưởng Lục trước khi kết hôn còn phải hạ gục cha vợ mình.

Vu thiếu gia làm thợ mỏ đủ lâu, ngày thứ hai chui khỏi ổ chăn quay về với công việc trong vẻ lưu luyến không rời.

Cục trưởng Lục đợi Vu thiếu gia đi rồi, nhân giờ nghỉ trưa, tới nhà họ Vu.

Ba Vu sắp lui về sau, thời gian thanh nhàn nhiều hơn, hiện giờ đang tưới hoa.

Lục Diệp bước vào, lần này không đem ấm tử sa, cũng không cầm trà bánh được chuẩn bị cẩn thận, chỉ xách theo một túi hồ sơ, giơ ngay ngắn đúng chiều hướng về ba Vu, “Qua hai năm, con vẫn hy vọng ngài cho phép con được sai lầm một lần.”

Tay cầm bình nước của ba Vu run lên, dòng nước đứt đoạn, sẵn giọng: “Hai năm rồi còn chưa hiểu rõ, thực sự là gỗ mục không thể khắc được! Lấy về đi, tôi không coi. Chúng tôi già rồi, các anh tuổi trẻ, dằn vặt đi, yêu đương dằn vặt làm sao đấy thì làm. Chỉ có một câu chẳng mấy hay ho nhưng ông già này phải nói trước.”

Ông quay đầu nhìn về phía Lục Diệp.

Đôi mắt sau cặp kính lão nhuốm thêm vẩn đục so với hai năm trước, song vẫn lấp lánh có thần, áp bách cực kỳ, “Anh với Tiểu Lạc, không cần biết ai mở đầu rút khỏi mối quan hệ này, bên còn lại tuyệt không được phép day dưa nữa, thân ai nấy sống, trên đời chẳng có dư thuốc hối hận để mà uống đâu.”

Lục Diệp trầm mặc cúi thưa một cái.

Ba Vu nhìn thấy thì giận không kể xiết: “Cút đi cút đi! Đừng ở đây chướng mắt, chờ mẹ thằng bé về lại phải xách chày cán bột đập chết anh!”

Lục Diệp nở nụ cười, chuồn đi nhanh chẳng lưu lại bóng như thể lăng ba vi bộ.

Ba Vu thỏa hiệp vốn nằm trong dự liệu của Lục Diệp.

Mà thỏa hiệp chẳng đồng nghĩa với tiếp nhận và ủng hộ.

Lục Diệp nhạy bén phân tách được tầng ý tứ khác từ trong lời ba Vu nói —– Ông không tin con trai mình có thể chung sống ổn định và lâu dài cùng người khác, chịu đựng cơm áo gạo tiền khô khan ngày này qua tháng nọ.

Sống chung nhau một đời bất đồng với yêu đương.

Hai người hoàn toàn độc lập, tình tính, quan niệm, trải nghiệm, kinh nghiệm, hoàn cảnh gia đình, địa vị xã hội khác nhau, phải đi qua đau đớn và âm ỉ nhường nào, mới có thể tương thích hoàn hảo với đối phương? Quá trình cọ xát này, sẽ có tranh cãi ầm ĩ, sẽ có xung đột, hay cũng là vô số điều vụn vặt chưa bao giờ xuất hiện trước đây, như sâu kiến cắn xé thần kinh và sự kiên trì của người ta.

Ái tình đã từng đều sẽ thủng trăm ngàn lỗ.

Một ngày nào đó rất gần thôi Vu Lạc sẽ mệt mỏi, Lục Diệp cũng nhanh chóng uể oải.

Mối quan hệ không có hôn thú bảo vệ, mong manh yếu ớt biết chừng nào.

Ba Vu nói chẳng hề sai, hai năm trôi qua, tuổi đều bớt trẻ, hai người đàn ông sắp chạm mốc ba mươi, vẫn còn cố chấp mê muội mà tin tưởng thứ đồ chơi có tên gọi ái tình này, quả thực xứng bị hình dung như gỗ mục không thể đẽo.

Dù Lục Diệp có thể lừa dối người khác, song chẳng thể lừa gạt chính mình.

Anh muốn cùng Vu Lạc thử với nhau.

Kệ rằng gây cấn cãi cọ, lại mâu thuẫn, thăng trầm và ràng buộc, chông gai và thách thức, có người sóng vai thì có thể đi tiếp. Chưa bao giờ là Vu Lạc một mực ỷ lại anh, mà bởi có Vu Lạc, anh mới có dũng khí từ một thanh niên tầm thường chẳng ôm chí lớn biến thành Lục Diệp bây giờ.

Lục Diệp vừa rời khỏi cổng, lập tức lấy di động ra gọi Vu thiếu gia.

“Cha vợ đồng ý rồi.”

Vu thiếu gia suýt chút nữa đã hất bay bàn làm việc: “Chời má thiệt không?! Miệng của diêm vương Vu mà anh cũng cậy được, em yêu anh chết mất Lục Diệp ơi! Dọn nhà dọn nhà dọn nhà! Em dọn nhà ngay và luôn!”

Vu thiếu gia nửa phút cũng chẳng chờ nổi, vọt tới nhà trọ nhỏ của mình, thu dọn một vali hành lý rồi gấp rút chạy về nhà Lục Diệp.

Căn hộ nguyên bản sạch sẽ đến độ hơi trống trải phút chốc bị nhét tràn ngập.

Tựa như con tim rỗng tuếch được rót đầy mật đường.

Bất kể nói thế nào, “Tám năm kháng chiến” của Vu thiếu gia chính thức kết thúc tại ngày đó, cuộc sống của cậu cùng Lục Diệp, rốt cuộc đã bắt đầu.