Lão Phu Lão Khi

Chương 13




Lần đầu Lục Diệp gặp ba Vu là lúc anh chuẩn bị thăng chức đội trưởng đội cảnh sát hình sự.

Một ngày trước khi anh thuyên chuyển, vị đội trưởng già sắp về hưu vỗ vai anh, đưa cho anh phiếu giảm giá mười phần trăm, để đặt mấy bàn tiệc mừng ở nhà hàng đối diện cục cảnh sát, giống như khách quen của bên đấy vậy.

Ngày hôm sau anh đi làm, bên trên không hề gửi thông báo.

Vị đội trưởng già ngồi xổm vai sóng vai với Lục Diệp tại ngưỡng cửa, rít thuốc nhả khói mở lời: “Thằng nhóc chú, đụng chạm người ta rồi. Có người muốn đạp chú xuống.”

Lục Diệp khi ấy đã không còn là đứa trẻ con miệng hôi mùi sữa, đầu óc anh linh động chốc lát liền hiểu rõ.

“Họ Vu?”

Vị đội trưởng già híp mắt nhìn anh một hồi, “Ừ.”

Lục Diệp bắt đầu lo lắng.

Họ Vu, song chắc chắn không phải Vu Lạc. Vậy chỉ có thể là cha của Vu Lạc, phó giám đốc công an tỉnh họ Vu, bầu trời trên đỉnh đầu anh.

Anh phủi mông đứng dậy, xin nghỉ một ngày, mất nửa ngày lòng vòng khu phố cổ.

Cuối cùng dốc sạch ba tháng lương, mang theo một bộ ấm tử sa và cân trà thượng hạng đi hối lộ cha vợ.

Trước khi cục trưởng Lục tới nơi đã đăng bài lên vòng bạn bè, dòng trạng thái viết: Phá án cực khổ quá, đói tới ngực dính vào lưng rồi. Sau đó, anh cực kỳ tâm cơ định vị tại khu sầm uất ở phía nam thành phố.

Vu thiếu gia nhấn thích ngay tức khắc.

Cục trưởng Lục vừa đau lòng vừa áy náy thở phào một hơi, lái xe tới nhà họ Vu ở phía Bắc thành phố.

Giám đốc Vu cần kiệm liêm chính, bình dân giản dị, đang sống tại một tiểu khu già cỗi.

Ông ở trong một ngôi nhà hai tầng có vẻ hơi cũ kỹ với khoảng sân nhỏ, bên ngoài là con đường bị rác thải chất tứ tung và xe đạp lấn chiếm.

Lục Diệp khó khăn lắm mới lái xe vào được, trước mặt có hai cụ ông một dắt chó một đem chim cùng nhau đi dạo, thủng thẳng từng bước.

Cục trưởng Lục rất có tu dưỡng mà rề rề nhích theo sau, cũng không nhấn kèn, sợ dọa hai cụ ngã ngang. Nhưng sự thật nói rằng người hiền sẽ bị bắt nạt, ấy không đúng, bị chó bắt nạt.

Con teddy được một trong hai cụ giữ xích hưng quấn chạy loăn quăng, tạt qua bên này rồi phóng qua bên kia giành hết cả con đưởng nhỏ hẹp ám mùi. Cuối cùng không chịu đựng nổi nửa, mặc kệ sự kiềm kẹp của dây đeo, vọt ngay vào xe cục trưởng Lục, muốn liều với cái lốp xe ngóng trông mông nhỏ của nó nãy giờ.

Lục Diệp đột ngột đạp phanh, cáu tiết.

Tay nhấc lên, điên cuồng ấn kèn.

Hai cụ nhàn nhã đằng trước rốt cục xoay người lại, một cụ kéo kéo dây xích, kêu chó lại: “Lạc Lạc, về!”

Lục Diệp chợt sựng, không biết nên đau đớn vì hành vi vừa gặp cha vợ đã xả cả tràng kèn, hay nên khiếp vía kinh hồn vì suýt nữa đã cán chết em trai của Vu thiếu gia.

Nói chung, nội tâm anh tương đối phức tạp trong giây phút ấy. Anh lặng yên lùi xe ra lộ lớn, dừng bên lề, cầm theo quà ngẩng đầu ưỡn ngực trở vào.

Đúng, chính là như vậy.

Kẻ lái xe tôi hồi nãy không phải là tôi!

Cục trưởng Lục lừa mình dối người tự an ủi, bước vào cổng nhà họ Vu.

Mẹ Vu vắng nhà, giám đốc Vu đang hứng đầy bình nước, chuẩn bị tưới hoa, Lạc Lạc luân phiên cọ cọ hai ống quần của ông.

Nghe thấy tiếng động, vị phó giám đốc công an tỉnh họ Vu quay đầu lại, kiếng lão trượt xuống, đôi con ngươi quét tới lui trên người Lục Diệp một phen, rồi chuyển đến nhìn chăm chú tay hắn, “Bất chấp hết thảy, ép tôi phải sai lầm?”

Lục Diệp cúi chào, đoạn đặt quà xuống, lời nói dẫn theo thâm ý: “Bác, con mong ngài cho phép con phạm sai một lần này.”

Vị giám đốc công an tỉnh họ Vu khịt mũi, cười lạnh: “Lục Diệp, Vu Lạc còn nhỏ, anh thì bao lớn rồi? Anh còn tin ba lượt vui đùa như thế, anh nói coi có tức cười không chứ? Ba mẹ anh thì sao? Họ đồng ý để con mình rành rành một người đàn ông, yêu thích đàn ông, đoạn tử tuyệt tôn?”

Ba Vu nói đến là tàn nhẫn.

Nếu là cục trưởng Lục của hiện tại, sợ rằng sẽ có hẳn ngàn kiểu nhẹ nhàng chận trở lại, để giám đốc Vu không thể bắt bí một lỗi sai, chỉ đành nhai nát đầu lưỡi nuốt lại câu trả lời.

Nhưng nào có ai bẩm sinh mạnh mẽ, cứng rắn không bao giờ sụp đổ.

Cục trưởng Lục cũng phải từng bước đập nát, mới lần nữa sống dậy từ bên trong.

Ngày đó anh vẫn còn non nớt, lảo đà lảo đảo khi ăn một roi trong quá trình phá vỡ này, kiên cường cố giữ sự ngông cuồng hừng hực của mình.

“Bác, con có thể đợi Vu Lạc lớn lên,” Lục Diệp đáp, “Không quan tâm sau đó Vu Lạc lựa chọn thế nào, con tuyệt đối không áp đặt hay can thiệp. Kể cả việc ngài bắt cậu ấy kết hôn sinh con.”

Ba Vu mở ấm đun nước, “Ồ, anh vĩ đại quá nhỉ.”

Ông hừ một tiếng, đi tới tưới luống hoa bên cạnh, tiếp lời: “Mấy anh còn trẻ, đi sai đường là bình thường. Mà không nghe lời người lớn, y như rằng chịu thiệt. Ông già này tuy có tuổi rồi, nhưng cũng biết đồng tính luyến ái không phải bệnh. Biết là một chuyện, làm lại là chuyện khác. Người ta yêu kiểu gì ra sao cũng được, mà con trai tôi thì không!”

Ông quay đầu nhìn Lục Diệp thật sâu: “Cậu trai trẻ, năng lực có đủ, tương lai hứa hẹn. Đừng ngã ở chỗ này.”

Lục Diệp tỏ tường.

Trừ phi anh cởi bỏ quân phục cảnh sát này.

Bằng không, có lẽ anh vĩnh viễn vô phương đứng trước mặt ba Vu, ưỡn thẳng sống lưng mà nói chuyện.

“Con mong ngài cho con một cơ hội.” Bấy giờ Lục Diệp chỉ có thể khô khan mà khẩn thiết năn nỉ, lặp đi lặp lại một câu nói như vậy.

Ba Vu quay người vào phòng.

Chẳng bao lâu đã trở ra, ném cho Lục Diệp một phong bì.

“Hồi tôi ngoài ba mươi vẫn chưa có Tiểu Lạc, cho là đời này không con không cái rồi, lúc đó có người chiến hữu, tình cảm tốt lắm, nói với tôi sau này sẽ sinh cho tôi đứa con trai nuôi mập mạp dễ thương.” Ba Vu nhẹ nhàng kể, “Rồi ông ấy đi Tây Bắc, mấy năm qua mất liên hệ. Tôi coi con trai ông ấy như con trai đẻ của mình từ lâu.”

Lục Diệp hiểu ra, cầm phong thư rời đi.

Xem con ông ấy là con ruột của mình, nói cách khác, cháu trai ruột của ông ấy cũng là cháu trai ruột của mình.

Đây là cơ hội, cũng là bẫy rập.

Thành công, Lục Diệp có thể lấy chiếc vé qua cửa. Nhưng cũng có thể, giám đốc Vu bởi hoàn toàn nhận ra tính chân thật của lời hứa đầy sơ hở đó, khiến cục trưởng Lục đi một chuyến công dã tràng.

Huống hồ, đã là chiến hữu thân thiết, nếu đối phương đang con cháu đầy đàn, ai lại đưa cháu trai ruột cục cưng của mình cho đi làm cháu nuôi nhà người kia?

Cha mẹ đã về Tây phương cực lạc, gia đình thì nghèo khó?

Nếu thực tình đơn giản thế, giám đốc Vu nhận Lục Diệp làm con rể luôn còn khỏe hơn.

Nói không chừng đối phương còn mang quân hàm cấp cao trong quân khu, vừa nghe anh nói linh tinh là xách cây rượt đánh anh rồi.

Lục Diệp ngồi ở ban công, suy tới tính lui suốt đêm, cuối cùng tìm người trong cục xin một tờ đơn, thu dọn hành lý, bay tới Tây Bắc hỗn loạn mà hoang vu.

Bảy vết thương do dao chém, năm viên đạn, hai lần lỡ hẹn với tử thần.

Lục Diệp vẫn còn sống ngay giữa Tây Bắc rộng lớn, mọc rễ nảy mầm.

Hổng biết host có vấn đề hay mạng nhà em có vấn đề, mất kết nối site, mất hình hoài thế là em ngừng làm việc đi edit hí hí