Công ty Trầm Ly cách nhà không xa, hai người ăn sáng sớm nhưng trên đường lại bị tắc một đoạn nên vừa kịp giờ mới đến công ty. Dưới ánh mắt kỳ lạ của nhân viên công ty, Trầm Ly ôm ngang Giang Vô Ngôn vào thang máy.
Nói thế thôi, nhân viên của công ty bận rộn muốn chết, với cả ai cũng là người trưởng thành rồi, trêu chọc hai câu thì cũng thôi.
Trầm Ly nhẹ ngàng xoa chân cho Giang Vô Ngôn, đặt anh lên giường nghỉ chỉ cách một tấm mạnh với phòng phòng làm việc của mình, dặn anh nếu có chuyện gì thì gọi hắn.
Tài liệu trên bàn chất thành núi, mấy phút đầu hắn còn lo Giang Vô Ngôn không thích ứng được, có chê gì hay không, chưa đến nửa giờ sau đã hoàn toàn không kịp nghĩ vấn đề này nữa.
Giang Vô Ngôn trong phòng nghỉ đương nhiên không chê, ngược lại còn rất hoài niệm hoàn cảnh này.
Lần trước anh từng ở đây đợi trong nửa tháng, nhưng mà không phải giả vờ ngã. Lần đó từ WC đi ra không cẩn thận trượt chân phải vào bệnh viện quấn băng, bản thân anh thì cảm thấy không sao, Ông chủ Trầm lại không yên lòng nổi, nài ép lôi kéo đưa anh đến đây.
Hắn ở bên ngoài làm việc, Giang Vô Ngôn ở bên trong mốc meo chán đết chết, thế là anh bắt đầu chơi game, chơi đủ nửa tháng.
Bây giờ nhớ lại, Giang Vô Ngôn cảm thấy đó có lẽ là những ngày vui vẻ nhất trong suốt hai mươi năm của anh, mỗi ngày chỉ cần ăn-uống-ngủ, tất cả đều có người làm cho, chơi cái gì cũng không ai than phiền.
Đúng, ngay tại phòng nghỉ ngơi này, hiệu quả cách âm cực kỳ kém, còn nhỏ đến mức chỉ đủ đặt một cái giường, ngay cả WC đều không có, Giang thiếu gia lại hưởng thụ niềm sung sướng nhất trong cả đời, quả thực khó mà tin.
Bây giờ nhớ đến những chuyện kia, Giang Vô Ngôn mang theo hoài niệm sờ tấm giường này, đưa tay kéo lên chiếc màn mỏng, Trầm Ly đang ngồi trước bàn bận rộn sứt đầu mẻ trán, giống trong trí nhớ như đúc.
Giang Vô Ngôn nhìn hắn một lúc lâu, lâu đến mức sắp đến giờ ăn trưa mới khập khễnh ra khỏi phòng nghỉ. Sau khi đi ra anh cũng không quấy rầy hắn mà tự mình cầm điện thoại chơi game ở chiếc ghế sô pha đối diện bàn làm việc.
Trầm Ly xử lý xong phần tài liệu cuối cùng mới chú ý đến anh, vội vàng lại gần quan tâm, “Thế nào rồi? Còn đau không?”
Giang Vô Ngôn vốn không có gì, mục đích đạt được cũng không mặt giày giả vờ nữa, anh đứng lên, chứng minh mình khá ổn rồi.
Trầm Ly yên tâm hơn nhiều, nhìn đồng hồ mới nhận ra sắp đến giờ ăn trưa rồi. Trong tay còn hai phần tại liệu chưa xem xong, nhưng nam thần ngày xưa đang ngồi trước mặt mình, mặc dù anh không nói gì, nhưng nhìn cũng biết là đang đói bụng.
Giang Vô Ngôn không nói gì, Trầm Ly thì cực kỳ xoắn xuýt, suy nghĩ mãi cuối cùng vẫn quyết định ăn cơm trưa cùng nam thần.
Hắn đang dọn bàn rồi cầm áo khoác lên, lần đầu tiên trong hai tháng qua đi ăn cơm trưa đúng giờ.
Trầm Ly đề nghị đặt một căn phòng ăn ở một nhà hàng có tiếng ngoài công ty, Giang Vô Ngôn lấy lý do ăn cơm nước muốn đi ngủ luôn để từ chối hắn. Bàn đi bàn lại, hai người quyết định đi căn tin nhân viên giải quyết cho nhanh gọn.
Thức ăn trong căn tin nhân viên không tệ, nó được dùng chung với hai xí nghiệp khác cùng tòa nhà. Hôm qua Giang Vô Ngôn sốt nhẹ nên Trầm Ly chỉ gọi hai món thanh đạm, tìm chỗ sát cửa sổ ngồi xuống, vừa ăn vừa lén lút chú ý đến phản ứng của Giang Vô Ngôn.
Hoàn cảnh trong căn tin cũng không coi là kém, nhưng bằng một cảm giác nào đó không nói ra được, mặc dù ngày nào hắn cũng ăn ở đây, nhưng luôn cảm thấy chỗ nào cũng không xứng với Giang Vô Ngôn, nhất định sẽ bị người ta ghét bỏ.
Giang thiếu gia sống quen những tháng ngày phú quý rồi, không nên cùng mình chịu khổ như này.
Hắn nghĩ linh tinh vu vơ nên cơm hầu như không ăn nhiều, cuối cùng vẫn là Giang Vô Ngôn lên tiếng nhắc nhở hắn, “Ăn nhanh lên một chút, không ăn mau sẽ nguội đấy.”
Trầm Ly lúc này mới sực tỉnh thấy đối phương đã ăn gần xong rồi, đang chờ hắn.
Một cảm giác xấu hổ không tên bỗng dâng lên, Trầm Ly cúi đầu vội vàng và cơm. Giang Vô Ngôn hỏi, “Xế chiều nay sau khi tan làm có thể đúng giờ về nhà không?”
Trầm Ly suýt sặc trước hai chữ “Về nhà”, hắn che miệng miễn cưỡng dừng nó lại mới không xảy ra vấn đề gì.
Giang Vô Ngôn đưa tay vỗ lưng giúp đỡ thuận khí, tiếp tục bổ sung, “Ý của tôi là, nếu anh về nhà đúng giờ thì chúng ta có thể ở nhà ăn cơm, nếu không kịp thì tôi về nhà trước chờ anh, sau đó có thể ra ngoài ăn.”
“Hay, hay là…” Trầm Ly cố gắng giả vờ trầm ổn, ngữ khí lại hưng phấn dị thường, “Buổi chiều cậu cứ ở công ty chờ tôi, tôi về sớm một chút, buổi tối chúng ta về nhà ăn cơm.”
“Ừm, vậy anh ăn cơm mang tôi đi lên lầu ngủ, xế chiều đi làm tiếp nhé?”
Trầm Ly vội vã thả bát đũa xuống rồi đứng lên, “Tôi ăn xong rồi, để tôi ôm cậu lên ngủ.”
Giang Vô Ngôn từ chối, chỉ vào phần thức ăn còn thừa của hắn, “Ăn xong đi đã, bây giờ tôi chưa mệt.”
Cuối cùng, trong sự đốc thúc của Giang Vô Ngôn, Trầm Ly đàng hoàng ăn cơm trưa xong, tiếp tục làm việc.
Buổi chiều Giang Vô Ngôn tỉnh dậy thì Trầm Ly đã ra ngoài rồi. Anh ngồi ở trên giường liếc điện thoại, cảm giác cũng sắp đến giờ rồi, cũng chuẩn bị ra ngoài.
Văn phòng của Trầm Ly liên thông với khu làm việc của nhân viên, Giang Vô Ngôn đi tới cửa thì chạm mặt một nhân viên đang cầm tài liệu.
“Anh tỉnh rồi?” Người kia có vẻ rất vui khi thấy anh, “Ông chủ mới đi được nửa tiếng thôi, anh đi tìm anh ấy à?”
Giang Vô Ngôn lắc đầu, tiện thể tiếp nhận tài liệu trên tay người nọ, vừa lật vừa nói, “Tôi muốn ra ngoài làm chút chuyện.”
Nhân viên hơi lúng túng gãi đầu một cái, thấy anh còn đang lật tài liệu mình làm, đành đứng nói chuyện phiếm, “Chân anh thế nào rồi? Buổi sáng tôi thấy ông chủ ôm anh đến, xảy ra chuyện gì à?”
“Không có gì, tốt lắm rồi.” Giang Vô Ngôn lúc này mới nhớ ra ” cái chân bị thương”, trả tập tài liệu trên tay lại, nói ra hai điểm kiến nghị, khập khễnh đi mất.
Để lại nhân viên thắc mắc, “Mình nhớ là lúc ăn trưa anh ấy bị thương ở chân trái mà nhỉ, sao bây giờ lại biến thành chân phải?”
Đồng nghiệp của hắn vừa bận rộn vừa tiếp lời, “Có lẽ cậu nhìn lầm rồi.”
“Anh ấy là bạn của ông chủ à?” Vị nhân viên nọ không thắc mắc nữa, ngồi trở lại vị trí lật tài liệu của mình, “Giống lắm, hơn nữa nhìn quen quen, hình như gặp ở đâu rồi.”
Vị đồng nghiệp ngồi bên trái lên tra “nhà giàu ân oán” và ” Thông tin mới trong giới thương nghiệp “, người nọ tiện tay chỉ tay, nói đùa, “Cậu nói xem, trông có giống tổng giám đốc trẻ nhất của nhà họ Giang không?”
Người nọ chỉ vào tấm ảnh mờ tịt trên màn hình phỏng đoán, khiến nữ động nghiệp liên tục công kích, “Đùa gì thế, đó là kim cương lão ngũ “hot” kinh thành đấy, làm sao lại đến cái xưởng nhỏ của chúng ta.”
“Tôi thấy anh ấy có vẻ quen thân voiw ông chủ lắm mà?”
“Không thể nào, nếu ông chủ của chúng ta thực sự quen người như thế thì bay lên đầu cành làm Phượng Hoàng luôn rồi, làm sao rúc ở đây lãng phí cuộc đời chớ.”
“Đừng chắc chắn thế.” Đồng nghiệp sờ cằm, “Ông chủ của chúng ta cũng không đơn giản đâu.”
Nữ đồng nghiệp càng tò mò, nhưng dù ép hỏi thế nào, vị đồng sự biết chút ” tin tức mật” này vẫn im miệng không muốn nói thêm.