Lao Nhanh Trên Đại Đạo Tìm Đường Chết

Chương 62




Trên xe mở điều hòa ấm, Trầm Ly nhẹ nhàng đặt Giang Vô Ngôn ở ghế sau, lấy khăn mặt dự định lau tóc cho anh.

Không chỉ có tóc, trước đó Giang Vô Ngôn bị ép xối mưa, còn ở trong màn mưa bị đánh, toàn thân ẩm ướt hết cả, quần áo thậm chí dính lên lớp bùn dày.

Trầm Ly nghĩ một lúc, cuối cùng quyết định lau tóc trước.

Điều hòa mở nhiệt độ rất vừa nên tóc được lau khô rất nhanh. tóc mái lộn xộn che khuất gương mặt tuấn tú của Giang Vô Ngôn, chỉ lộ ra một nửa gương mặt tái nhợt, và bờ môi tím ngắt.

Trầm Ly quỷ thần xui khiến muốn sờ một cái, nhưng khi ngón tay trước khi đụng vào lại lập tức thu hồi. Hắn ngượng ngập ho khan một cái, nhìn về phía khác.

“Quần áo ướt sũng mà mặc sẽ dễ mắc bệnh đấy, ” Cặp mắt không an phận kia lại quay lại, hắn hắng giọng, xác nhận đối phương không đáp lại mới lớn gan nói, “Tôi, tôi cởi quần áo của cậu nhé.”

“Hai ngày trước tôi có đến cửa hàng mua vài bộ quần áo mới còn đặt ở sau cốp, nếu cậu cứ tiếp tục mặc như này sẽ bị cảm...” Nói ra câu này xong, sau đó liền thuận lý thành chương, “Tôi cởi nhé.”

Hắn để sát vào xác định Giang Vô Ngôn chưa tỉnh, còn nói một lần, “Tôi... tôi cởi đây.”

“Chỉ một lúc là xong ngay, tôi bắt đầu rồi đây này...”

Trầm Ly mặt đỏ tim đập mò tay qua, giống như một xử nam ngày thơ chưa bao giờ ăn mặn, thậm chí mắt còn nhắm tịt lại.

Thật ra cũng đúng, Trầm Ly lúc này đúng là xử nam thật.

Mãi mới cởi xong áo gió, khi mở ra cúc áo thứ ba, Trầm Ly lại ngập ngừng. Ngón tay của hắn không thể tránh khỏi chạm vào Giang làn da Vô Ngôn, làn da bóng loáng rắn chắc và mát lạnh. Trầm Ly rút tay đè lên ngực, cảm giác hô hấp và nhịp tim đập của mình chưa bao giờ nhanh như lúc này.

Không được,

Còn tiếp tục sẽ xảy ra chuyện mất.

Biết thân mình đến đâu, Trầm thiếu nữ từ ghế sau chạy lên chỗ lái xe, quyết định lái xe về nhà trước rồi tính tiếp.

Nhà của Trầm Ly là một khu phổ thông ở ở Bắc Kinh, cách nơi đây đến quá xa.  Dọc đường đi, ánh mắt của hắn thỉnh thoảng lại liếc về phía ghế sau, may sao trời cao phù hộ mới không xảy ra chuyện gì.

Về đến cửa nhà, hắn dừng xe nhưng chưa tắt máy ngay. Trong nhiệt độ ấm áp của điều hòa, hắn do dự mãi mới tắt máy đi về phía ghế sau, đóng lại cúc áo vừa cởi ra của Giang Vô Ngôn rồi cõng anh lên lầu.

Nhiệt độ trong bãi đậu xe khá thấp, hắn tăng nhanh bước chân, thang máy cũng rất nhanh, về nhà thì móc chìa khoa mãi mới mở được cửa ra, sau đó kinh ngạc phát hiện nhiệt độ trong phòng mình không khác gì bên ngoài, vừa lạnh vừa yên tĩnh.

Hắn vội vã vào cửa vào phòng ngủ rồi mở điều hòa lên. Sau đó, hắn ôm Giang Vô Ngôn đặt lên giường, lúc này lấy hết dũng khí cởi quần áo của người ta ra.

Lần này hắn nhắm mắt lại, cởi áo xong thì đến cởi quần, thỉnh thoảng hé mắt ra lén lút nhìn, khi bắt gặp làn da trắng toát của anh thì lại giật thót mà nhắm chặt mắt lại.

Nếu là bình thường, hắn không nên kích động và ngượng ngùng như như nữ sinh mới yêu thế này, nhưng hết cách rồi, hắn không khống chế được bản thân.

Chật vật mãi mới cởi xong quần áo trên người Giang Vô Ngôn, nhưng hắn thực sự không có dũng khí thay quần áo mới cho anh. Trầm Ly nhắm mắt lại, quấn chăn hai vòng cho anh rồi an ổn thả anh lên giường.

Dằn vặt lâu như vậy, nhiệt độ trong phòng đã ấm lên vừa đủ. Sau lưng Trầm Ly ra mồ hôi ướt đẫm, mới nghĩ hình như mình chưa thay quần áo.

Quần áo của bản thân thì dễ giải quyết hơn nhiều, hắn giật bừa hai bộ quần áo ngủ, tiến vào phòng tắm rồi dùng hai phút là tắm xong. Nhưng mà tắm lại rất do dự, vào phòng bếp hút hết hai điếu thuốc lá mới dám quay lại phòng ngủ.

Giang Vô Ngôn còn đang ngủ, Trầm Ly ghé sát vào nhìn, phát hiện mặt của anh đang đỏ lên, hình như đang sốt nhẹ.

Hắn thầm mắng bản thân thay quần áo quá lâu, vào phòng bếp nấu nước rồi khoác áo xuống lầu mua thuốc, xong xuôi mới chuẩn bị gọi người dậy.

Dậy uống chút nước nóng, uống thuốc, chùm chăn trên giường một buổi tối để ra mồ hôi là được.

Mặt trời đã lặn từ lâu, Trầm Ly mở đèn ngủ lên, xoa xoa tay xác định nhiệt độ ở bàn tay mình thích hợp, mới cách chăn nhẹ nhàng vỗ về Giang Vô Ngôn.

Đáng tiếc lực độ hắn vỗ không đủ mạnh, Giang Vô Ngôn ngủ say như chết, vỗ mãi cũng không tỉnh.

Thấy còn kéo dài nữa sẽ qua thời gian uống thuốc thích hợp, Trầm Ly ghé vào bên tai anh, thử gọi tên của anh, “Giang Vô Ngôn.”

Người trên giường không phản ứng, hắn lại gọi, “Giang... bạn học Giang.”

Vẫn không phản ứng, Trầm Ly mím môi, há mồm thay đổi cách xưng hô “Vô Ngôn...”

Lần này hắn cảm thấy thuận miệng hơn nhiều, nhưng mà nhịp tim đập rất nhanh, hô hấp như thể biến thành của người khác rồi.

Định ngẩng lên lấy hơi gọi tiếp, ai ngờ người trên giường đột nhiên duỗi hai cánh tay ra, như vô ý thức ôm lấy cổ của hắn.

“Cậu, cậu... Thả ra” theo lực kéo bất thình lình, Trầm Ly mất trọng tâm ngã lên giường, tứ chi của hắn mở ra, vừa lúc đè lên người Giang Vô Ngôn.

Tần suất hô hấp và nhịp tim đập tăng lên gấp mấy lần. Dưới ánh đèn ngủ tối tăm, hắn nhìn thấy Giang Vô Ngôn vẫn chưa mở mắt ra, nét mặt có vẻ hơi mệt mỏi, cùng với đôi môi hồng nhạt.

Thật sự rất đẹp.

Trầm Ly nuốt một ngụm nước bọt, một tay hướng lên chạm vào mặt Giang Vô Ngôn. Cảm nhận được lực kéo của đối phương, hắn quyết định không thèm quan tâm nữa, giả vờ thoát lực, nhắm đôi môi kia mà hôn xuống, nhẹ như chuồn chuồn lướt nước.

Mùi vị mà hắn ngày đêm nhớ mông hóa ra tươi đẹp như vậy.

Trầm Ly nhanh chóng kéo dãn khoảng cách, quan sát một lúc, thấy người trên giường chưa tỉnh, lại đánh bạo muốn hôn thêm cái nữa.

Thì, sau khi cậu ấy thức dậy, giả vờ chưa xảy ra việc gì là được mà.

Hắn an ủi mình như vậy.

Sau đó lại có lần thứ ba, lần thứ bốn, đến lần thứ tám thì Giang Vô Ngôn thực sự không giả vờ được nữa, mới “từ từ tỉnh dậy”, lè lưỡi liếm liếm khuôn miệng đang in trên môi mình.

Một chiêu này dọa Trầm Ly giật thót, hắn như bị điện giật bật người dậy, suýt ngã ngửa xuống đất.

“Anh làm gì vậy?” Giang Vô Ngôn vén chăn lên đinh dìu hắn dậy, bị đối phương mạnh mẽ kháng nghị.

“Không không không, không được!” Trầm thiếu nữ điên cuồng lắc đầu và xua tay, nói lắp bắp, “Cậu nằm, nằm lại đi.”

Giang Vô Ngôn cũng nhận ra khoảng đề trần trên cánh tay mình hình như hơi nhiều, bèn ôm chăn tựa ở đầu giường, khá hứng thú theo dõi hắn.

Trầm Ly bị nhìn chăm chú đến gai cả người, hắn đứng dậy định giải thích, đáng tiếc bước chân cứng ngắc, trong lòng lại sợ đòi mạng, căn bản không dám nói gì.

Không khí yên tĩnh, yên tĩnh phát sợ.

Cuối cùng vẫn là Giang Vô Ngôn không nhịn được nữa, chủ động tìm đề tài, “Cảm ơn anh đã cứu tôi.”

Trầm Ly gật đầu, rồi lắc đầu, “Không không không không không, tôi không có.”

Giang Vô Ngôn kỳ quái, “Anh không cái gì?”

Không định làm gì em

Không có gì, em không cần cám ơn anh.

Không sao cả, điều nên làm?

Họng của Trầm thiếu nữ nghẹn lại, hắn đứng dậy đi đến tủ đầu giường lấy ra nước dùng để uống thuốc xuống bếp hâm nóng lại, rồi đưa thuốc viên cho Giang Vô Ngôn.

Cả quá trình không nói tiếng nào, thực sự khiến người ta khó hiểu.

Giang Vô Ngôn thầm cười trộm, ngoan ngoãn uống thuốc rồi nói với hắn, “Cảm ơn anh.”

Trầm Ly lúc này mới tìm lại giọng của mình, “Không cần.” Sau khi nói xong thì hắn lại cảm thấy cách biểu đạt này hình như quá lạnh lẽo với cứng nhắc, vội vàng nói chêm thêm một câu, “Ai cũng nên làm như vậy, nhấc tay chi lao mà thôi.”

Giang Vô Ngôn vẫn cười, “Cảm ơn anh.”

Anh vui vẻ đặt chén nước xuống, hỏi Trầm Ly, “Anh tên là gì?”

Trầm Ly rất tự nhiên nói tên của mình, Giang Vô Ngôn lại không thể chờ được mà đùa hắn, “Trầm Ly? Gọi anh là A Ly có được hay không?”

Trầm Ly giật mình lắc đầu, cảm giác mình sắp không chịu nổi tiến triển này nữa rồi.

Giang Vô Ngôn cũng không dây dưa thêm ở mục danh xưng này, chuyển sang đề tài hỏi hắn, “Bây giờ là lúc nào rồi?”

Trầm Ly chạy đến phòng khách nhìn đồng hồ, nói vọng lại “Tám giờ rưỡi.”

“Muộn quá rồi.” Giang Vô Ngôn sờ bụng, “Tôi hơi đói bụng.”

“Tôi đi nấu cơm cho cậu!” Trầm Ly nghiêm túc đứng ở cửa phòng ngủ nói vào, “Cậu muốn ăn cái gì?”

Giang Vô Ngôn không vội, chống đầu cười nhìn hắn, “Anh lại gần đây.”

“Cậu... Cậu muốn ăn cái gì?” Trầm Ly tiến lên một bước, không bước tiếp nữa.

“Sao thế, anh sợ tôi à?” Giang Vô Ngôn xốc chăn trên người mình lên làm dáng muốn xuống giường, “Anh không đến gần, sao tôi nói cho anh biết tôi muốn ăn gì được? Đến, lại gần một chút đi.”

Trầm cương thi không dám động, nhưng cũng không dám bất động. Vùng vằng mãi, cuối cùng hắn ôm một trái tim đang nhảy lên kịch liệt, ngồi xuống cạnh giường Giang Vô Ngôn.

Sau khi hắn ngồi xuống thì không dám nói lời nào, cứng ngắc như đá tảng.

Giang Vô Ngôn đắc ý nhìn khối đá này, nhìn một lúc lâu, đến khi cả đỉnh đầu của hắn đều đỏ lựng cả lên, mới chỉ vào điện thoại trên tủ đầu giường nói, “Gọi thức ăn ngoài đi.”

“Hả, ừm?”

“Bây giờ có nấu cũng không kịp.” Thấy hắn chậm chạp bất động, Giang Vô Ngôn cầm điện thoại di động lên nhét vào tay hắn, “Tiếp kiệm thời gian, chúng ta gọi thức ăn ngoài.”