Giang Vô Ngôn không mất đi ý thức được bao lâu, bên tai đột nhiên truyền đến âm thanh từ hệ thống.
“Giang tiên sinh, hoan nghênh trở về.” Anh cảm giác thân thể của mình cực kỳ nặng nề, xung quanh rất ẩm ướt, hình như mình còn nằm trên mặt đất, có giọt nước bám lên thân thể anh.
Cảm giác này rất khó chịu, Giang Vô Ngôn không thể mở mắt ra, thậm chí không thể nhúc nhích dù chỉ một chút. Anh dò hỏi hệ thống trong lòng, “Bây giờ tôi đang đâu?”
“Thế giới cuối cùng.” Hệ thống nói, “Nhiệm vụ của anh đã hoàn thành rất xuất sắc, chúng tôi đã thảo luận và quyết định đặt đường về của anh ở đây. Giang tiên sinh, tôi chỉ muốn nhắc nhở anh một chút trước khi bắt đầu, đừng coi tất cả mọi thứ là thật.”
Giang Vô Ngôn không hiểu ý của nó, anh chỉ quan tâm một điều, “Tôi còn có thể gặp được anh ấy không?”
Hệ thống trả lời rất mơ hồ, “Đến lúc đó thì anh sẽ biết.”
Nó hỏi Giang Vô Ngôn, “Ngoài ra, anh còn có nhu cầu hỏi gì nữa không?”
Giang Vô Ngôn không cần, biết điều quan trọng nhất là được rồi.
Hệ thống đã hiểu ý của anh, nó lễ phép thông cáo lần cuối cùng, “Bắt đầu đi, Giang tiên sinh, chúc ngài có một chuyến đi vui vẻ.”
Theo lời của nó, thời gian bất động bắt đầu vận chuyển, những giọt mưa lớn như hạt đậu đập xuống, mùi mốc trong không khí càng nồng nặc.
Bên người túm quần áo của Giang Vô Ngôn quần tung một quyền về phía dạ dày của anh. Lực rất lớn, anh gần như bị cú đấm này đánh hộc máu.
Quyền điều khiển thân thể đã trở về, Giang Vô Ngôn theo bản năng cuộn người lại. Anh thở dốc, lại phát hiện mình không thể sử dụng nổi chút sức lực nào.
Mặt cũng sưng, con mắt hơi mở, vậy mà nhìn thấy khuôn mặt hơi quen thuộc.
Trong quá khứ rất lâu về trước, người này cũng từng đánh anh ở một con hẻm nhỏ, mà thời tiết cũng như hôm nay.
Anh nhớ buổi sáng hôm đó mình đang cùng chú hai uống trà trong nhà, rồi giải thích nguyên nhân từ chối vị hôn thê. Kết quả xế chiều hôm đó, anh bị một cuộc gọi lạ gọi ra.
Khi đến nơi đột nhiên thấy rất mệt mỏi, buồn ngủ, kết quả tỉnh lại, chính là bộ dáng này.
Nắm đấm tàn nhẫn nện xuống, đau đến tận xương.
Giang Vô Ngôn nhớ lại rồi.
Đây là những ngày chật vật nhất trong cuộc đời anh.
Là thời điểm mà anh thảm hại nhất.
Cũng là...
Theo một tiếng quát to, lại một nắm đấm hướng thẳng về phía mặt. Vai Giang Vô Ngôn bị người ta tóm lấy, cả người vô lực, muốn tránh cũng không thể tránh được. Nhưng anh không định tránh, thậm chí anh còn hơi ngẩng đầu lên, dường như muốn nghênh đón nắm đấm kia.
Không phải nắm đấm, anh đang nghênh đón thời khắc kia.
Anh ngẩng mặt lên, nắm đấm như đã đoán trước không đánh trúng mục tiêu – trên mặt của anh, mà là bị một người đàn ông cản lại.
Cái ô của người đàn ông đó bị vứt ở đầu hẻm, vai và ống quần đều bị nước mưa tưới ướt nhẹp, nắm đấm nắm chặt đang khẽ run, chắc chắn là đang cục kỳ cấp thiết, phi thường phẫn nộ.
Người thi bạo còn chưa lên tiếng đã bị hắn hất văng sang một bên, ngay sau đó là một tiếng đánh nhau rất kịch liệt. Người đàn ông đó đánh nhau rất giỏi, chỉ cần một lúc là đánh ngã được đối phương.
Đánh thắng rồi còn chưa hết hận, còn muốn xông lên đạp hai chân nữa, nếu như không phải Giang Vô Ngôn còn bị thương, có lẽ hắn còn đã được thêm nửa giờ.
Giang Vô Ngôn nhìn hắn, không ai đỡ nên anh từ từ trượt xuống từ bức tường cũ kỹ.
Vũng nước dưới chân tường bắn ra tung tóe, nước bùn nhuộm bẩn quần áo của anh.
Chật vật như vậy, nhưng trên mặt anh lại không hề khổ sở, thậm chí không phẫn nộ.
Anh cố gắng bình ổn lại hơi thở của mình, mở mắt cố gắng nhìn người đàn ông đang chạy đến.
Quay lại vào lúc này rồi.
Nước mưa thấm ướt nhẹp tóc Giang Vô Ngôn, thấm ướt mi mắt, giọt nước theo theo khóe mắt rơi xuống.
Người đàn ông từ từ tới gần, ngũ quan anh tuấn đang đong đầy lo lắng kia trở nên rõ ràng, đôi mắt sáng sủa giữa màn mưa tầm tã âm u, sáng lên như hai viên bảo thạch đẹp đẽ.
Tất cả đều trùng hợp với năm đó.
Cùng thời tiết, cùng một sự kiện, cùng một người.
Giang Vô Ngôn muốn mở đôi tay ra ôm hắn một cái, đáng tiếc không có sức, điều mà anh có thể làm, chỉ là dùng ánh mắt quyến luyến và nhớ nhung nói cho hắn biết, em rất nhớ anh.
Trầm Ly, em rất nhớ anh.
Nỗi nhớ này vượt qua sự sống và cái chết, vượt qua tất cả mọi thứ, chỉ mong chờ được hội ngộ trong thời điểm này.
Khiến tất cả quay lại từ ban đầu, trở lại nơi bọn họ mới bắt đầu. Giang Vô Ngôn nhắm mắt lại, cảm nhận được cái một từ Trầm Ly một lần nữa.
Tất cả âm thanh bên tai đều trở nên mơ hồ, đau đớn trên người cũng từ từ biến mất, anh lại được cảm nhận nhịp tim, hô hấp và nhiệt độ của Trầm Ly.
Khoảng cách gần khiến sự an tâm bao bọc lấy Giang Vô Ngôn, khiến anh từ từ chìm dần, mãi đến khi mất đi ý thức.
Anh biết, Trầm Ly ở đây rồi, tất cả mọi vấn đề sẽ trở nên dễ dàng.
Có Trầm Ly, anh sẽ có một tấm giường thoải mái, có những bữa cơm ngon miệng, có ánh đèn ấm áp.
Anh biết, ngày đó là một ngày chật vật nhất trong đời anh, cũng là một ngày may mắn nhất.
Vào ở ngày đó, anh gặp được người đã thay đổi cả đời mình, dũng cảm tiến tới, không khó khăn nào ngăn cản được.