Ngay đêm đó, Giáo Đình đã chuẩn bị tất cả.
Địa điểm là trung tâm quảng trường, một con đường dẫn thẳng đế nơi đốt lửa, đang chuẩn bị nghênh đón chủ nhân của nó.
Thánh tử đi đến đầu con đường, tỳ nữ đỡ anh tự giác lui lại. Không có ai giúp đỡ, trên người anh mặc bộ trang phục Tế Tự thánh khiết nhất, vạt áo vừa dày vừa nặng kéo lên trên mặt đất, phát ra tiếc sột soạt nhẹ nhàng.
Bên tai cũng có những tiếng thì thầm nhỏ, nghe không rõ lắm, con đường dẫn thẳng đến nơi, anh chỉ cần chú ý đi thẳng về phía trước, không cần quay đầu lại.
Đi qua đoạn đường này, Thánh tử giẫm phải bậc thang đầu tiên.
Đây là tế đàn.
Trên tế đàn là ngọn lửa hừng hực, mọi người hiểu rất rõ ràng tác dụng của ngọn lửa đó, nó sẽ gột rửa mọi tội nghiệt, để người tốt đẹp nhất trên đời tiến vào hiến dâng cho Chủ thần.
Đó là Thánh tử, anh là tín ngưỡng của muôn dân, cũng là người mà có thể hi sinh bất cứ lúc nào vì phần tín ngưỡng này.
Rất nhiều ánh mắt nóng bỏng dõi theo, Giang Vô Ngôn nhấc chân lên, sải bước lên bậc thang đầu tiên.
Tức là anh đã không còn quá xa ngọn lửa kia, đã có thể cảm nhận được sự nóng rực tỏa ra từ nó.
Đại giáo chủ Chris ở bên cạnh đỡ lấy anh, chậm rãi dẫn anh lên chỗ cao hơn.
“Rất nhanh thôi, tất cả sẽ kết thúc.” Chọn tư thế ít người chú ý đến, cậu ta lặng lẽ nói với Thánh tử rằng, “Chủ thần sẽ không giữ cậu lại, không lâu sau đó, tất cả mọi thứ sẽ trở lại với cậu.”
Giang Vô Ngôn không để ý cậu ta lên cơn, nhưng đúng là anh rất tán thành câu nói kia, đúng vậy, sắp kết thúc rồi.
Anh được Chris đỡ leo lên đài cao làm bằng gỗ, gần như ngang hàng với mặt trăng.
Ánh trăng bóng mượt phủ kín người anh, trong màn sáng thánh khiết này, đại giáo chủ tuyên đọc tế từ.
Bên tai truyền đến tiếng đọc nhàm chán, Thánh tử biết, khi này những từ ngữ tẻ nhạt và lừa đảo này đọc xong, anh cũng nhảy xuống từ tháp cao này, kết thúc tất cả.
Thời gian chờ chết luôn dài đằng đẵng, thật ra nó cũng không thực sự dài lâu như thế, khi đại giáo chủ nói xong, tất cả dân chúng vây xem dưới đài và Hồng Y Giáo Chủ dồn dập quỳ xuống, đồng loạt cầu nguyện chủ thần, là đến đoạn Giang Vô Ngôn phải nhảy xuống.
Anh nên nhảy.
Thánh tử bước về phía trước hai bước, đi đến bên bờ của đài, chỉ cần hơi dịch lên một chút, anh sẽ như mọi người mong muốn, chết đi.
Như cách anh sinh ra, sở thích của anh, tính cách của anh, bạn bè của anh.
Cả đời anh xảy ra nhưng những gì dân chúng mong muốn, bây giờ đến chết cũng sẽ chết như thế.
Cảm xúc không cam tâm ấp ủ trong lòng Thánh tử, vì thế, rõ ràng một bước là có thể kết thúc, nhưng bước đi này, anh không thể bước nổi.
Cũng không cần bước ra.
Giang Vô Ngôn đứng tại chỗ, không nhúc nhích.
Nếu như anh muốn chết, khó khan vạn phần cũng muốn chết đi, nếu không muốn chết, ngay cả Diêm vương tìm tới cửa, anh cũng không muốn thỏa hiệp.
Càng khỏi nói chỉ là những dân thường ôm khư khư tín ngưỡng mịt mờ, Giang Vô Ngôn kéo quần áo, định đi xuống từ tháp cao theo đường cũ.
Chưa kịp xoay người, một giọng nói chất vất vang dội nổi bật trong đám người, đối tượng hướng đến không phải là anh, mà là những dân chúng ngu muội kia.
“Các người đang làm gì!” Là giọng nói gấp đến phá âm của Ros, cùng với đó là tiếng bước chân dồn dập, Giang Vô Ngôn nghe thấy tiếng bước chân đó hướng về phía mình, khí thế hùng hổ, tiếng động rất lớn, có lẽ dọc đường đi cũng giải quyết không ít Thánh giáo chúng.
Hắn đi qua con đường mà Thánh tử đi qua, bước lên tế đàn mà Thánh tử bước lên, cuối cùng đẩy đại giáo chủ ra, lên tháp gỗ.
Giang Vô Ngôn cứ vậy đứng tại chỗ chờ hắn, chờ hắn qua ngũ quan, trảm lục tướng, đi đến bên mình.
Có người ở dưới đài hét to, “Có người bắt cóc Thánh tử!”
Càng có âm thanh của vô số đao kiếm ra khỏi vỏ.
Ros nắm chặt vai Giang Vô Ngôn, vẫn đứng ở bên cạnh anh.
Cảm giác này thật ra không kém.
Giang Vô Ngôn nghĩ, bây giờ cũng không kém hơn nổi nữa.
Trên tháp gỗ, có người cản bọn họ lại, là đại giáo chủ.
Đại giáo chủ hỏi Thánh tử, “Cậu còn định đi đâu?”
Giang Vô Ngôn như đương nhiên nắm tay Ros, “Đi cùng anh ấy.”
“Cậu không thể đi được nữa.” Đại giáo chủ nói cho anh biết, “Cho dù thần buông tha cậu, cậu cũng không thể đi được nữa.”
Giang Vô Ngôn không dừng lại, mục đích ban đầu của anh, chưa bao giờ khác với mục đích bây giờ.
Ros cũng không để ý tới đại giáo chủ, một cái tay kéo anh, một cái tay khác rút ra con dao luôn đặt bên hông.
Hắn cho rằng sẽ có một cuộc ác chiến, bởi vì vệ binh đã xông tới từ bốn phía, như khi bọn họ định ra tay, đột nhiên bị Chris ngăn cản.
“Mở đường đi.” Đại giáo chủ giơ tay lên nói, “Chủ thần ở trên trời nhìn, không cần các người ra tay.”
Thấy cậu ta nói thế, binh sĩ suy nghĩ một lúc, nghe lời gác kiếm lại.
Giang Vô Ngôn dẫn Ros đi về phía trước một bước, bọn họ bèn tự động nhường ra một con đường.
Con của thần dù có phạm tội cũng vẫn là Thần tử, không ai dám làm gì anh, thậm chí không ai dám đến gần, chỉ dám dùng mắt lén lút nhìn theo.
Giang Vô Ngôn cứ như vậy công khai mang Ros ra đại điện, ra khỏi Giáo Đình, ngay khi chân anh sắp bước ra cửa, bước chân của anh bỗng thoát lực, lệch người ngã xuống.
Không hề có điềm báo trước, Ros đỡ thân thể xụi lơ của anh, lập tức hoang mang.
“Chuyện gì thế này! Xảy ra chuyện gì!” Hắn sốt ruột rống to.
“... Có lẽ là đã đến giờ.” Trước mắt Giang Vô Ngôn vẫn tối đen, anh nhớ tới chén cháo mà mình uống lúc sáng sớm, nấu rất vừa, mùi thơm ngát.
Khi uống vào thì kết quả cũng đã được định ra, cho dù có giãy dụa cũng không có gì khác.
Anh nói với Ros rằng, “Em phải đi.”
“Anh không nên đến.” Anh nói, “Anh đến rồi lại phải xem tôi đi, lại càng đau lòng hơn, lại muốn khóc, mỗi lần đều là như thế, thực sự bất công với anh.”
Ros vùi đầu vào cổ anh, hắn thở hổn hển, ôm lấy lấy anh, “Chúng ta đi tìm bác sĩ.”
Giang Vô Ngôn ngăn cản, “Không có tác dụng, anh nói với em thêm mấy câu nữa đi, em chỉ còn một chút thời gian thôi, anh hãy ở bên em một lát nữa đi.”
Ros không thể làm gì khác ngoài buông anh ra, trong lòng biết kết quả gì sẽ đến với Giang Vô Ngôn, nhưng hắn không dám đối mặt.
“Được rồi được rồi, mặc dù em không nhìn thấy, nhưng anh cũng đừng khóc thế chứ.” Giang Vô Ngôn mò mặt hắn, dùng ngón tay lau vệt nước bên khóe mắt hắn.
Anh nói, “Đàn ông khóc sướt mướt không đẹp đâu, em còn chưa có chết mà, kiên cường lên nào, đừng sợ.”
“Ngoan, đừng sợ.” Anh nói, “Dù thế nào em cũng sẽ tìm được anh, đi cùng với anh, đời này không được, chúng ta còn có đời sau, đời sau không được, vậy thì kiếp sau sau nữa.”
“Cho dù anh có biến thành thế nào, trẻ con, thanh niên, thổ phỉ, tướng quân, dù cho em không nhìn thấy, không sao cả, em vẫn sẽ nhận ra anh, sau đó chúng ta bên nhau, cả đời cũng không tách ra.”
Ros chỉ ôm chặt lấy anh, không nói một lời.
Hắn không muốn đồng ý, vì dù cho có cả ngàn vạn đời, có vô số kết cục khác nhau, đều không giống như bây giờ, người ngay ở trong lồng ngực của mình, nhưng lại không ôm được anh.
Hắn tiếp tục giữ im lặng, Giang Vô Ngôn lại không còn bao nhiêu thời gian, cố gắng dùng một hơi cuối cùng, giọng nói từ từ suy yếu, “Ở đây em không nhìn thấy anh, không nhìn thấy gì cả, thật ra em muốn nhìn anh một chút, mắt của anh là đẹp nhất, đợi lần sau chúng ta gặp lại, em nhất định sẽ nhìn anh thật kỹ, muốn hôn con mắt của anh.”
Ros xoa mặt anh, nhận ra anh đang đau đớn gắng gượng, môi run lên, nghẹn ngào nói, “Hứa đấy nhé.”
“Xin hứa.” Giang Vô Ngôn duỗi ngón út ra, hai người ngoéo tay nhau.
Ngón tay lạnh lẽo và ngón tay ấm áp giao nhau, sau khi lập xong lời thề, ngón út Giang Vô Ngôn rũ xuống, chủ nhân của nó đã không thể điều khiển nó được nữa.
Ros nắm chặt bàn tay kia, nắm mãi, đến khi nó từ từ trở nên lạnh lẽo và cứng lại, cho dù có ủ đến mức nào cũng không thể ấm được nữa, mới xếp chúng cẩn thận trước bụng Thánh tử.
Bộ trang phục Tế Tự hoa lệ vẫn chưa cởi xuống từ trên người Thánh tử, hai mắt anh nhắm nghiền, chờ đợi thần tỉnh lại.
Ros hôn môi anh cũng không làm anh tỉnh lại, bèn tiếp tục ôm lấy anh.
Giáo Đình truyền đến tiếng huyên náo rất lớn, không ngừng có người chạy ra, bầu trời rực sáng bởi ánh lửa, Ros quay đầu lại nhìn, một màu đỏ thẫm gây chú ý.
Đẹp đến không thực.
Như bị đầu độc, hắn ôm Thánh tử vào lòng, đi ngược với đoàn người, tiến vào ngọn lửa bùng cháy kia.
Ngọn lửa nóng bỏng nuốt chửng lấy hắn, nuốt tất cả ngu muội, trung thực, dối trá, yêu quý, nuốt hết vào trung tâm.
Hỏa đốt cháy tất cả, tất cả lại bắt đầu lại từ đầu.
Không biết bao lâu, sắc mây sẫm dần, đột ngột, trên trời rơi xuống trận tuyết cuối cùng của mùa đông.