Lao Nhanh Trên Đại Đạo Tìm Đường Chết

Chương 52




Đầu tháng chín là quãng thời gian nóng nhất, Hứa Ngạn cởi ra bộ quân huấn phục, trở thành một sinh viên đại học chân chính.

Trong mười tám ngày đi nghĩa vụ quân sự, điện thoại phải tịch thu, Hứa Ngạn bèn dành buổi trưa mỗi ngày để viết thư rồi buổi chiều tìm cơ hội nhờ giáo viên hoặc các đàn anh và đàn chị hỗ trợ gửi cho Giang Vô Ngôn.

Một phong thư phải mất hai đến ba ngày mới đến nơi, cậu bèn một lần viết mấy bức thư liền, tranh thủ để thầy thấy chữ như gặp mình, trong lòng mong nhớ.

Cứ vậy kéo dài đến khi kết thúc nghĩa vụ, thư viết thì rất nhiều, nhưng những bức được trả lời thì chỉ có mấy bức, trả lời cũng rất thống nhất, nội dung không khác nhau là mấy. Nhưng Hứa Ngạn cứ như nhặt được chí bảo, dấu diếm ở dưới gối. Mãi đến tận một ngày kia, chúng bị một bạn học cùng phòng ngủ phát hiện.

Như thế, hotboy cuồng dại đời mới bởi vậy mà nổi danh.

Bản thân Hứa Ngạn không thèm quan tâm đến lời ra tiếng vào, cần dính thì phải dính thôi, không riêng nhắn tin trên điện thoại di động, viết thư cũng không thiếu ngày nào, ngày ngày biến đổi những câu chuyện khác nhau mà viết.

Sau khi kết thúc nghĩa vụ quân sự, cuộc sống làm việc và nghỉ ngơi của cậu cũng trở nên khá nhàn rỗi. Giang Vô Ngôn nói rất đúng, đại học tuyệt nhiên là một hoàn cảnh hoàn toàn khác, có thể kết thêm những người bạn mới, mà cuộc sống cũng càng tự do hơn.

Vào lúc rảnh, ngoài viết thư ra thì Hứa Ngạn đều ở phòng luyện tập để viết ca khúc, cậu ôm chiếc đàn gitar mà Giang Vô Ngôn tặng, viết tặng thầy rất nhiều tình ca.

Những bài hát này phần lớn cậu chỉ dám lén lút đàn hát một mình thôi, có vài bài thì ghi âm lại rồi để trong một chiếc USB, định mang về cùng nghe với Giang Vô Ngôn.

Thủ đô cách quê của Hứa Ngạn khá là xa xôi, ngày nghỉ lễ bình thường đều không thể trở lại. Mãi đến khi có kì nghỉ mười một ngày, cậu phải đổi mấy chuyến xe rồi ngồi gần mười tiếng xe lửa mới gặp lại người mà mình ngày đêm mong nhớ.

Giang Vô Ngôn đón cậu về nhà, làm một bàn thức ăn ngon, buổi tối hai người ôm nhau ngủ như những ngày Hứa Ngạn chưa rời khỏi nhà.

Hứa Ngạn ôm Thầy Giang, vui sướng chà xát mặt và cằm anh, rồi cọ vào ngực, nói một cách không đứng đắn, “Em rất muốn thầy.”

Giang Vô Ngôn xoa đầu của cậu, rất bình tĩnh tiếp thu nỗi nhớ của cậu, khẽ cười nói, “Vậy thì đi theo thầy nhé?”

Bạn học Hứa mê man nhìn anh, thầy thì vẫn duy trì nụ cười của mình, dắt một bàn tay của cậu đến phần bên dưới cơ thể.

“Em, em...” Thiếu niên ngây thơ như cắn phải đầu lưỡi, mà Giang Vô Ngôn vẫn rất ôn hòa, “Không sao, chúng ta cùng nhau.”

Hứa Ngạn, “....”

Buổi tối ngày hôm ấy bọn họ cụ thể cùng nhau thế nào, trong lúc đó phát sinh những chuyện rất khó nói, chỉ có thể nói là trong sáu ngày Hứa Ngạn được nghỉ thì cậu nấu cơm cả sáu ngày, có thể thấy được chuyện này rất thú vị.

Hai người dính nhau sáu ngày như những cặp đôi yêu đương bình thường, ngày thứ bảy Giang Vô Ngôn đưa Hứa Ngạn ra nhà ga, đồng thời đưa cho cậu một chiếc điện thoại mới, nói là phiên bản mới nhất, có thể gửi và nhận tin nhanh hơn và nhiều hơn.

Hứa Ngạn ngây ngô nhận lấy, rồi đưa cho Giang Vô Ngôn chiếc điện thoại cũ của mình, nói, “Thầy nhớ cất cẩn thận, tương lai em cũng sẽ mua cho thầy những phiên bản mới nhất.”

Sau đó cậu ôm chiếc điện thoại di động mới vào trong lòng, ngồi trên xe lửa bao lâu, cậu cũng vui sướng vì nhận được món quà này bấy lâu.

Kỳ nghỉ dài hạn kết thúc, Hứa Ngạn tìm một công việc diễn tấu ở một nhà hàng tây, buổi tối có thời gian đi quán bar làm thêm, tranh thủ kiếm lời nhiều tiền hơn, để thực hiện mục tiêu nuôi thầy.

Dưới sự nỗ lực vươn lên của bạn học Hứa, thời gian trôi qua rất nhanh. Cũng nhờ hai công việc này, khiến cậu trở lên có danh tiếng hơn trong nghề.

Vào kỳ nghỉ đông, cậu đã có tiền mua điện thoại di động cho thầy, lúc này không giống trước đó, lần này Giang Vô Ngôn rất vui vẻ tiếp nhận, làm một bàn thức ăn ngon khao thưởng cậu.

Sau khi kết thúc lớp 12 mà mình đang làm chủ nhiệm, Giang Vô Ngôn xin nghỉ đến thủ đô thăm cậu. Hứa Ngạn nhận được tin tức, đến trạm xe lửa đón anh, hai người thuê chung một phòng trọ. Hứa Ngạn hôn môi thầy của mình, hận không thể đình chỉ thời gian vĩnh viễn chỉ dừng lại khoảng khắc này.

Ngày Giang Vô Ngôn đi, Hứa Ngạn đi tiễn anh. Ở cửa xoát vé, cậu dừng lại, kéo Thầy Giang đứng ở ngoài, chuẩn bị xong chiếc đàn guitar cũ, hát một lần bài ngôi sao nhỏ.

Giang Vô Ngôn ngồi ở bên cạnh cậu nghe, nghe cả đời cũng không chán.

Thời gian trôi qua rất nhanh, sau khi tốt nghiệp đại học, Hứa Ngạn đi vào xã hội, dựa vào công việc làm thêm mà làm nên tên tuổi, có rất nhiều công ty muốn thuế cậu, nhưng cậu không hề chọn công ty nào.

Vào một ngày làm việc là không thể bình thường hơn, khi Giang Vô Ngôn đang ở văn phòng phê bài thi, hiệu trưởng đột nhiên gọi anh.

Thầy Giang thả bài thi trong tay mới, hiệu trưởng bắt tay vị thầy âm nhạc mới tới, vừa kích động vừa vui mừng. Theo tiếng động mở cửa của Giang Vô Ngôn, người kia quay đầu nhìn lại.

Thân thể cao lớn và ngũ quan anh tuấn đó, lập tức trùng với thiếu niên vừa gầy vừa đen năm đó.

Giang Vô Ngôn nhìn cậu, không cần hiệu trưởng giới thiệu, tự nhiên cười nói, “Hoan nghênh trở về.”

“Em đã về rồi” Hứa Ngạn mở hai tay ra ôm lấy anh, dùng ngữ khí vừa trịnh trọng lại mừng rỡ nói, “Thầy à, lần này chúng ta phải cùng nhau qua cả đời.”