Lao Nhanh Trên Đại Đạo Tìm Đường Chết

Chương 44




Nhà của Giang Vô Ngôn cũng sạch sẽ và chỉnh chu giống hình tượng bên ngoài của anh, đến mức chỉ đôi dép vào cửa thôi cũng được sắp xếp cẩn thận.

Đầu tiên là bạo lực học đường rồi rời nhà trốn đi, bây giờ lại mơ hồ về nhà cùng người thầy mà mình nghĩ sẽ không bao giờ được gặp lại.

Bạn học Hứa bụm mặt tìm cớ trốn vào WC ngây ngô cười, miệng toét ra nửa ngày cũng không thu được.

Cuối cùng Giang Vô Ngôn thấy cậu ở bên trong lâu quá, sợ cậu xảy ra chuyện gì bèn gọi cậu ra.

Khi đi ra, trên bàn đã dọn một mâm thức ăn nóng hổi, thầy bưng lên hai bát cơm, đưa lên chiếc đũa, nói với cậu là ăn cơm thôi.

Ánh đèn ấm áp, bàn ăn sạch sẽ, xung quanh là hương vị khiến người ta thả lỏng, Giang Vô Ngôn còn đang ngồi ở đối diện Hứa Ngạn, hai người trong một căn nhà tạo cảm giác như một gia đình.

Trước khi đi Hứa Ngạn đã ăn cơm thừa, theo lý thuyết thì hiện tại cậu không ên đói bụng, nhưng cậu vẫn ngồi ở bên bàn, cầm chén ăn vội vã như bị bỏ đói lâu ngày.

Không giống như món ăn trước đó, cơm canh đều đang nóng hổi, nhai trong miệng rồi theo thực quản nuốt xuống. Hứa Ngạn ăn xong một bát rồi ngẩng đầu nhìn thầy giáo ngồi đối diện, trong lòng ấm hôi hổi.

“Có muốn ăn thêm một bát nữa không?” Giang Vô Ngôn thấy cậu ngơ ngác giơ bát, còn tưởng rằng cậu chưa ăn no.

Hứa Ngạn gật đầu duỗi tay ra, “Thêm một chén nữa ạ.” Ai biết vừa nói xong, cậu lại ợ một tiếng rõ to.

Giang Vô Ngôn không nhịn được bật cười. Hứa Ngạn thấy anh cười cũng sốt ruột lên, thành ra tự dọa bản thân đến nấc cụt, viền mắt chậm rãi biến đỏ.

Giang Vô Ngôn tìm giấy lau nước mắt cho cậu, độ cong trên khóe miệng chưa từng hạ xuống, vừa cười vừa đùa cậu, “Thầy đã nói gì rồi? Sao em đáng yêu thế?”

Hứa Ngạn tự lấy giấy khì mũi và lau nước mắt, miệng còn nghẹn ngào biện giải cho bản thân, “Em không phải, em chỉ là, không nhịn được...”

Không phải cậu đáng yêu. Hứa Ngạn rất khó hiểu, trước mặt những người khác cậu có thể đối mặt mà không đổi sắc, thong dong hoặc là làm như không thấy, nhưng chỉ cần thầy Giang ở bên cạnh, dù chỉ là việc nhỏ như hạt gạo cũng có thể phóng to vô số lần, mỗi ngày muốn khóc đến mười lần.

Giang Vô Ngôn rất thích tính cách này của cậu, nhưng không tiện nói ra, đành phải an ủi qua hai câu, sau đó bắt đầu dọn bát đũa.

Đều cùng nhau ăn cơm, Hứa Ngạn đương nhiên không thể để anh làm việc nhà, bèn đứng dậy cướp việc. Đúng lúc Giang Vô Ngôn cũng không muốn rửa bát, bèn giao toàn bộ công việc còn lại cho cậu.

Thầy Giang sống rất tinh tế, ngay cả bát cũng được mạ vàng một phần. Hứa Ngạn bỗng thấy tự ti, lại nghĩ đến hộp cơm bằng sứ bị cậu đánh vỡ.

Nếu như bây giờ nhận sai, thầy ấy chắc sẽ không trách cậu nhiều, có lẽ chỉ răn dạy vài câu, sẽ không đuổi cậu ra ngoài. Hứa Ngạn nghĩ đến hậu quả kia, nhưng xuất phát từ tư tâm nào đó mà cậu vẫn không dám chủ động nhận lỗi, chỉ hy vọng lần này đối phương sẽ không hỏi cậu.

Cậu nơm nớp lo sợ rửa bát xong, cố lấy can đảm đi tìm thầy Giang, lại phát hiện thầy đã chờ sẵn cậu ở trên giường.

“Áo ngủ chuẩn bị cho em rồi đấy, tắm xong ra lấy nhé.” Giang Vô Ngôn chiếm nửa giường, che chăn bông tựa lên đầu giường lật sách.

Hứa Ngạn bị dọa suýt trượt chân, không dám tin hỏi lại, “Em ngủ cùng thầy ạ?”

Giang Vô Ngôn nói như đương nhiên, “Nếu không thì em muốn ngủ cùng ai?”

Vấn đề này khó trả lời, Hứa Ngạn che ngực, như mộng du mà đi phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ. Lúc thay quần áo, cậu nâng áo ngủ lên ngửi một lúc rồi mới tới gần phòng ngủ, cảm giác trái tim mình sắp nhảy ra ngoài.

Cậu bám ở cạnh cửa lén lút ngó vào, còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý xong thì đột nhiên nghe được thầy Giang gọi cậu, “Tắm xong thì đi vào đi.”

Hứa Ngạn vẫn bám ở cửa, Giang Vô Ngôn thả sách đi xuống giường, tìm kiếm tủ đầu giường, vừa tìm vừa ra hiệu anh lên giường “Kéo áo lên, nằm úp sấp.”

Hứa Ngạn đỏ mặt, nghe thấy ngữ khí của anh không cho phép từ chối, đành tiến vào từng bước nhỏ, lột sạch bản thân rồi nằm sấp lên giường.

“Thầy bảo em cởi áo, không bảo em cởi cả quần.” Giang Vô Ngôn cầm hai bình nước thuốc, buồn cười vỗ mông thiếu nhiên một cái, “Mặc quần vào, nhanh một chút.”

Anh vừa vỗ xong thì Hứa Ngạn rên lên một tiếng, nghe rất rõng rạc, nhưng thân thể vẫn không chịu quay lại, chứ không nói đến mặc quần.

Giang Vô Ngôn không làm gì được cậu, lại sợ cậu cảm lạnh, đành kéo chăn che phần từ eo cậu xuống, dùng tay quẹt thuốc bôi lên vết thương của cậu.

Những bạn học hôm nay ra tay không chút lưu tình, trên lưng Hứa Ngạn toàn dấu vết xanh tím, còn sưng phồng lên, ngực và bụng cũng có vài chỗ, chẳng qua không quá nghiêm trọng, trông không đáng sợ như sau lưung.

Giang Vô Ngôn đau lòng bôi thuốc, nói với cậu, “Lần sau gặp phải phiền phức thì đừng đối mặt trực diện, không thì trong tình huống như thế em có thể đánh người, có thể tính là tự vệ.”

Hứa Ngạn sượt gối gật gật, đột nhiên nói, “Thầy ơi, em đánh vỡ hộp cơm mà hôm nay thầy cho em mượn rồi, thầy đừng trách trách em có được không, ngày mai em sẽ lấy tiền làm thêm mua cái mới trả thầy.”

Cậu nói xong còn nhắm mắt lại sợ hãi chờ đợi, nhưng không được quở trách, mà là cái vỗ đầu của Giang Vô Ngôn và một câu hỏi, “Không bị thương chứ?”

“Không, không ạ...”

Giang Vô Ngôn thở một hơi, “Không là tốt rồi, một cái hộp cơm thôi, chút tiền này thầy vẫn có, em đừng để bị bắt nạt là được.”

Hứa Ngạn sống lâu như thế, lần thứ nhất có người nói cho cậu đừng để bị bắt nạt. Cậu cảm động, đồng thời là tự ti vô cùng.

Cậu thì thầm hỏi Giang Vô Ngôn, “Thầy ơi, sao thầy lại tốt với em như vậy?”

Giang Vô Ngôn nói một cách đương nhiên, “Bởi vì em là Hứa Ngạn.” Anh cất thuốc đi, lấy quần áo ném cho anh, còn rất tri kỉ tránh ra ngoài để lại không gian riêng cho cậu.

Anh ở ngoài cửa chờ một lúc, Hứa Ngạn ở trên giường cắn gối vừa khóc vừa cười. Chờ cậu bình phục lại tâm tình của mình xong rồi mở cửa, thầy Giang đã dựa vào khung cửa ngủ gật.

Được ngủ một đêm trên chiếc giường sạch sẽ, Hứa Ngạn có được giấc ngủ tốt nhất trong mấy năm nay. Sáng sớm dậy, cậu cũng không dám ngủ nướng trên giường, rón rén dậy làm bữa sáng.

Giang Vô Ngôn đúng giờ dậy, thấy cậu đang bận trộn trong phòng bếp. Anh hề khách khí chút nào, thức ăn vừa bưng lên bàn là ăn luôn, rất nhàn nhã tự tại.

Dùng bữa sáng xong, hai người cùng đi trường học. Trước khi ra ngoài, Giang Vô Ngôn lấy hai cái áo bông cũ từ trong tủ ra rồi đưa cho Hứa Ngạn, nhà anh cách rất gần, còn đi bằng một chiếc Scooter. Hứa Ngạn ngồi ở ghế sau ôm eo anh, còn kề sát đầu ở sau lưng anh, mượn cái danh chắn gió mà cọ cọ.

Giang Vô Ngôn để kệ cho cậu cọ, chở đến cửa trường học thì nghe Hứa Ngạn nói, “Thầy để em xuống xe đi ạ.”

Giang Vô Ngôn dừng lại, “Làm sao?”

Hứa Ngạn rầu rĩ nói, “Nếu để người khác nhìn thấy thầy đi với em, có lẽ sẽ lại giống như hôm qua...” Mình bị đánh một trận thì không sao, nếu như xảy ra chuyện gì mà lan đến tận tai trường học thì chỉ sợ thầy Giang sẽ bị ảnh hưởng.

“Không sao, đừng lo lắng linh tinh.” Giang Vô Ngôn lại để chân lên, đi thẳng vào trường học, “Hôm nay tan học em theo thầy về nhà, hết giờ học thầy sẽ đến phòng học đón em.”

Hứa Ngạn giật mình lắp ba lắp bắp, “Hôm, hôm nay, cũng được về nhà thầy ạ?”

Giang Vô Ngôn, “Đương nhiên là được, nếu như em không chê.”

“Không không không không không, không chê ạ.”

Hứa Ngạn lại lắc đầu xua tay, trên người mặc áo khoác bông của Giang Vô Ngôn, trông giống như một chú gấu ngốc nghếch.