Lao Nhanh Trên Đại Đạo Tìm Đường Chết

Chương 22




“Lừa bán trẻ con” –  bốn chữ này bị Giang Vô Ngôn nhớ kỹ, anh đặt nó sâu trong đáy lòng, ai cũng không nói.

Mẹ Thạch Đạt Minh vào nhà một lúc lại đi ra ngoài, Giang Vô Ngôn xác định trong nhà không người mới xuống giường, anh gọi anh Thạch Đầu, báo cho hai người muốn tiến hành ” Hành động bí mật ”.

Thạch Đầu sớm thành quen một Giang Vô Ngôn tuy người nhỏ mà ma mãnh, hắn cũng không hỏi gì nhiều, đơn giản liền đáp ứng rồi.

Dưới nắng gắt của bốn giờ chiều, bọn họ một đường đến nhà họ Vương. Bác Vương Bá ngày hôm nay đón dâu, sắp xếp tiệc cơ động, uống rất nhiều rượu, hiện tại còn đang uống. Hôm nay ông ta rất cao hứng, hàm răng không còn bao nhiêu viên vẫn cười lộ cả ra, náo nhiệt chiêu đãi khách mời.

Giang Vô Ngôn không có hứng thú với tiệc rượu, Anh nhờ Thạch Đầu đỡ hắn bí mật trèo tường, trong lòng suy đoán ra vị trí của cô dâu rồi trực tiếp xuống.

Thạch Đạt Minh không hiểu lắm, hắn cho rằng Tiểu Hoa tham ăn, định đến lấy kẹo cưới.

“Chúng ta chuồn vào từ cửa sau, hiện tại cửa sau sẽ không có người” Giang Vô Ngôn nói, “Cô dâu ở lầu hai, vừa nãy em vừa thấy qua cửa sổ rồi.”

Thạch Đạt Minh nói, “Thật không ngờ thằng nhóc nhà em trưởng thành sớm thế, làm sao, còn định đi trêu cô dâu à?”

Giang Vô Ngôn nói, “Em có lời muốn hỏi chị ấy, anh giúp em nhé.”

Thạch Đạt Minh, “Giúp em cũng được, đừng làm chuyện gì quá đáng đấy, người ta là con gái mới gả.”

Bọn họ tìm thấy cửa sau rồi chuồn vào, cửa sau không nhiều người như phía trước, Giang Vô Ngôn tìm cái cơ hội kéo Thạch Đầu thoăn thoắt đi vào.

Nhà rất cũ rồi, Bác Vương thích bài bạc, tiền toàn bộ dùng để “thỏa mãn đam mê”. Cưới vợ cũng phải tiêu một khoản tiền thật lớn, vì lẽ đó trong phòng chỉ dán vài cái hoa giấy, dùng lụa đỏ đâm hoa, trang trí trên vách tường. Khi Giang Vô Ngôn vào, tất cả mọi người đều ở bên ngoài bận rộn, khiến “Tân phòng” lại hiện ra mấy phần thê lương.

Đúng như dự đoán của Giang Vô Ngôn, cô dâu đang ở phòng đầu tiên lầu hai. Giang Vô Ngôn để Thạch Đạt Minh ở bên ngoài trông chừng, còn mình khẽ khàng hé cửa, xác nhận không có tình huống đặc biệt mới lén lút tiến vào.

Làm cô dâu, đương nhiên cô đã được tỉ mỉ trang điểm qua. Lớp trang điểm che đi dung mạo tiều tụy của cô, tóc cũng được cẩn thận búi cao. Theo lý mà nói, đây là ngày quan trọng nhất của cuộc đời một người con gái, nhưng trên mặt cô không có mảy may chút gì được cho là “vui sướng” hoặc “hạnh phúc”, khi cô thấy có người đi vào cũng không phản ứng gì, chỉ ngồi ở trên giường, sững sờ nhìn chằm chằm vách tường.

Giang Vô Ngôn biết qua tình huống của cô, cẩn thận từng li từng tí gọi, “Chị ơi.”

Cô gái nhìn sang, cũng không bộc lộ kinh ngạc, “Chuyện gì?”

Giang Vô Ngôn nhỏ giọng hỏi, “Em lén lút tiến vào, em nghe người lớn nói chị bị mua với giá cao, chị không phải người ở đây ạ?”

Con ngươi cô gái bỗng nhiên căng lên. Trước khi cô kêu thành tiếng, Giang Vô Ngôn dành nói trước, “Chị ơi, em không phải đến để hại chị. Nếu chị phối hợp với em, có lẽ em sẽ cứu được chị.”

Có gào thét cũng không giúp ích gì, cô gái nhìn đứa bé nhỏ gầy trước mặt, vô lực nở nụ cười, “Em định cứu chị kiểu gì?” Cô sờ sờ cái bụng, bất đắc dĩ nói, “Cho dù được cứu, chị cũng không thể quay về nữa…”

“Dù sao cũng tốt hơn là héo mòn ở đây.” Giang Vô Ngôn liếc cái bụng tròn vo, toàn lực khuyên bảo, “Nếu như nhận mệnh, chị chỉ có thể cả đời bị ép buộc, con trai của chị cũng thể có môi trường giáo dục tốt. Nếu không có hoàn cảnh tốt, tương lai không chắc sẽ thành người như cha em ấy.”

Cô dâu ngẩng đầu, vẻ mặt có chút thay đổi. Nhưng thấy đối phương chỉ là một đứa bé, cô hỏi, “Em định giúp chị thế nào?”

“Chúng ta trợ giúp lẫn nhau.” Giang Vô Ngôn nói, “Chị cung cấp tin tức cho em, em tìm cơ hội trộm chạy ra ngoài, sau đó báo cảnh sát. Nếu nơi này không được thì lên thành phố lớn báo cảnh sát, làm những việc mà em có thể làm.”

Cô gái kinh ngạc, “Em có gia đình ở đây, đi ra ngoài làm gì?”

Giang Vô Ngôn, ” Tình cảnh của chúng ta tương đồng, em cũng bị bắt đến đây.”

Cô gái im lặng, dường như là đang suy nghĩ độ tin cậy của lời nói từ một đứa trẻ. Một lát sau, cô ngẩng đầu thỏa hiệp với Giang Vô Ngôn, “Em nói đi, chị có thể giúp em cái gì?”

“Em hỏi, chị trả lời, chị bị bắt đến nơi này khi nào?”

“Có lẽ là nửa năm trước, nhớ không rõ.”

“Trước khi bị bắt chị ở đâu, làm gì?”

“S thành, sinh viên năm thứ ba đại học, chuẩn bị làm đề án tốt nghiệp.”

“Chị có thể tỉ mỉ nhớ lại chi tiết khi mình bị bắt đến đây không?”

“Chị...” Vẻ mặt cô gái hốt hoảng “... Chị...”

Giang Vô Ngôn an ủi, “Đừng nóng vội, em sẽ hỏi lần lượt, chị cẩn thận nghe nhé.”

“Chị bị trói lại ở đâu?”

“Ở... Ở trên đường, có một con nhóc làm ơn chị giúp nó, nó nói nó bị người xấu theo dõi, một mình nó rất sợ hãi... Nên nó muốn chị đi với nó. Bọn chị băng qua một con đường nhỏ, sau đó ở giao lộ.... Ở giao lộ...”

“Nói không được có thể không cần phải nói, quá trình chị đến nơi này thì sao? Có ký ức gì không?”

“Chị...Chị không biết, chị không biết! Rất tối, thậm chí chị còn bị khó thở, rất tối.. Không có ánh sáng...”

“Tới đây là được rồi, chị có đến cùng ai nữa không?”

“Chị không biết, chỉ một mình chị, có người chết rồi, chị không biết..... “

“Được rồi, chị nghỉ ngơi đi.” Vì tránh khiến cô dâu tinh thần tan vỡ, Giang Vô Ngôn đúng lúc dừng cuộc nói chuyện, lại an ủi hai câu, rồi định cáo từ rời đi.

Trước khi anh đi, cô gái hỏi với theo, “Em có thể giúp chị không? Em thực sự có thể giúp chị sao?”

Giang Vô Ngôn nắm núm cửa nói, “Có hi vọng cũng tốt hơn là vô vọng, người chung quy phải cố gắng dãy dụa.”

Anh gặp lại Thạch Đầu ca đang gác ngoài cửa, thừa dịp không ai phát hiện, hai người nhanh chóng rời đi.

Giang Vô Ngôn ở trên đường phân tích: Thông qua thái độ của hai người lớn, anh và Thạch Đạt Minh đều là bị lừa bán nhi đồng, thôn này có rất nhiều gia đình mua người từ trên tay bọn bắt cóc. Tin tức từ lời cô dâu không nhiều, chỉ có thể dùng để tăng mạnh giả thuyết của anh.

Anh mải nghĩ nên dọc đường đều im lặng không nói gì, sắp tới cửa nhà thì Thạch Đạt Minh rốt cục không nhịn được hỏi, “Em vào đấy làm gì?”

Giang Vô Ngôn qua loa, “Tán gẫu, tùy tiện nói một chút.”

Thạch Đầu không tin, “Nói chuyện với con gái thì có gì hay, nếu em muốn nói thì có thể nói với anh mà.”

Giang Vô Ngôn gật đầu, “Ừm, đến lúc cần sẽ nói với anh.”

“Lúc này mới ngoan.” Thạch Đạt Minh sờ sờ đầu đứa bé, rồi ôm anh lên xoay một vòng, “Em về nhà trước đi, một lúc nữa anh sẽ đến tìm em, nhớ chờ anh nhé.”

Hắn thả Giang Vô Ngôn xuống, hai người từng người về nhà.

Giang Vô Ngôn đi vào cửa viện liền biết không ổn, cái xô nát mà anh đặt trước cửa vẫn còn nguyên, tên bố ăn xong tiệc mừng trở về, say khướt vẫy tay với anh, “Thằng nhóc con, cuối cùng cũng biết đường trở về hả.”

Giang Vô Ngôn muốn chạy, bị người lớn nhanh tay nhanh mắt bắt lại, xách cổ áo nhấn vào thùng trước hỏng, tên đàn ông hung thần ác sát nói, “Chuyện gì thế này? Lá gan lớn, cánh cứng rồi đúng hay không?”

“Không phải con, là xô của dì Triệu trả, bà ấy làm hỏng cái xô.” Cổ Giang Vô Ngôn rất khó chịu, nhưng anh không giãy dụa, giãy dụa chỉ có thể càng không thoải mái.

“Thằng nhóc con, còn có mặt mũi vu ngươi Triệu a di, chán sống phải không!” Người đàn ông một tay gỡ dây lưng trên bụng xuống, hôm nay vì ăn cưới nên ông ta mặc bộ quần áo có thể diện nhất mà ông ta có, mặc vào bộ quần áo này, ông ta có vẻ sức lực mười phần, ăn đầy bụng tròn xoe..

Giang Vô Ngôn bị hắn xách ở trên tay, biết giải thích không có tác dụng, đơn giản nhắm mắt lại, hai tay ôm đầu, cố gắng giảm thiểu tổn thương. Anh như vậy duy trì tư thế này chờ roi thứ nhất xuống, nhưng anh chưa bị đòn thì nghe thấy một tiếng hét.

“Thả em ấy ra!” Thạch Đầu từ cửa viện chạy về phía Giang Vô Ngôn chạy. Hắn chạy rất nhanh, kéo lại dây lưng của người đàn ông, “Chú ơi, chú muốn đanh thì đánh cháu đi, đều là lỗi của cháu.”

“Biết tình cảm của chúng mày tốt, ” người đàn ông ợ rượu, phất tay một cái, “Việc này còn chưa tới phiên mày quản, đi sang một bên.”

Thạch Đầu không buông tha, “Vậy chú cũng không thể đánh em ấy, xô không phải do em ấy làm hỏng, trước đó cháu nhìn thấy rồi, cái xô này lúc ở trong nhà Triệu quả phụ đã nát, chỗ nát giống như đúc.”

“Chuyện của người lớn, đứa nhỏ quản cái gì!” Bố Giang thực sự tức lên, “Con của ông, ông đây thích thì ông đánh, nếu mày không phục thì mày chịu đòn thay nó đi!”

“Chịu thì chịu!” Thạch Đạt Minh cởi áo ra, quay lưng lại, “Chú đánh cháu được rồi, đừng đánh em ấy.”

Tình cảnh này giống như đã từng quen biết, Giang Vô Ngôn ngơ ngác một lúc. Nhưng không chờ anh kịp nghĩ thêm, tiếng roi quất như mưa rơi hạ xuống, từng nhát từng nhát in lên tấm lưng không mấy rộng rãi của Thạch Đầu.

Người đàn ông uống rượu vào, tâm trạng cực kỳ kích động, đàn bà trong nhà cũng không biết đi làm gì, không ai có thể kềm chế ông ta bùng nổ. Giang Vô Ngôn sợ Thạch Đạt Minh không kiên trì được, vội vã chạy đi kiếm viện binh.

Anh không chạy thành công, trước khi ra đã bị ông ta phát hiện. Mắt thấy bữa khổ da thịt này không tránh được, hoặc là không làm, mà đã làm thì làm đến cùng, bèn gân cổ gào khan, “Cứu mạng!”

Đây là lần đầu tiên anh kêu to đến thế, ông ta nhẹ buông tay không tóm chặt, lại vội vã đuổi theo, đuổi Giang Vô Ngôn chạy khắp, vừa chạy vừa kêu “Cứu mạng”.

Trong thôn có mấy gia đình ở gần, đánh đứa nhỏ gây ra động tĩnh lớn như vậy khẳng định sẽ đến xem thử, có người nhìn thì sẽ có người nói, hàng xóm đứng ra ngăn cản, gia pháp tự nhiên không có cách nào tiếp tục tiến hành nữa. Người đàn ông không thể làm gì khác hơn là nói rồi vài câu rồi kết thúc, Thạch Đạt Minh sợ buổi tối lại đánh anh, trước khi đi thẳng thắn khiên Giang Vô Ngôn về nhà mình ngủ.

Mẹ Thạch Đạt Minh cũng mặc kệ, lúc ăn cơm chiều qua loa hỏi hai câu, hắn dễ dàng mang em trai về nhà.

Buổi tối trước khi ngủ, Giang Vô Ngôn ngồi ở bên giường cho khám vết thương cho thạch đầu. Sức mạnh của đàn ông khác với sức mạnh của người già, trên người Thạch Đầu bị đánh vừa sưng vừa đỏ, chạm thử là đủ xuýt xoa.

Giang Vô Ngôn lấy ra một lọ thuốc nhỏ còn lại rất ít bôi cho hắn, vừa bôi vừa nói, “Anh nhịn một chút, một lúc nữa là hết đau thôi. Anh Thạch Đầu sao anh phải giúp ta chịu đòn?”

Thạch Đạt Minh cắn gối không nói lời nào, được một lúc mới trả lời, “Anh trai giúp em trai là chuyện đương nhiên mà?”

“Nhưng em lại không phải em trai ruột của anh.” Giang Vô Ngôn nói.

Thạch Đạt Minh chép miệng một cái, “Anh cảm thấy em còn ruột thịt hơn em trai ruột của anh đấy, thật sự, anh chẳng có chút yêu thích nào với hai thằng quỷ đó, nếu em là em trai ruột của anh, anh sẽ sủng em cả đời, chết cũng không tách ra.”

Thanh thiếu niên nói chuyện luôn nói rất suồng sã. tay Giang Vô Ngôn run lên, có vài giọt thuốc thấm vào quần áo rồi nhanh chóng loang ra, nhưng anh không để ý, anh hỏi Thạch Đạt Minh, “Anh Thạch Đầu, anh có muốn đi ra ngoài không?”

“Đi ra ngoài, đi chỗ nào?”

“Đi thành phố lớn, không ở nơi này.”

Thạch Đầu bĩu môi, “Lớn rồi thì phải ra ngoài làm công chứ gì.”

“Không phải lớn lên, là hiện tại, ” Giang Vô Ngôn nói, “Năm nay chúng ta đi luôn, mấy ngày nữa, chúng ta cùng đi đi.”

Anh nói quá viển vông, phối hợp với tuổi tác khiến lời nói trở nên ấu trĩ. Nhưng bình thường anh không phải người ấu trĩ như thế, Thạch Đạt Minh trợn mắt lên hỏi, “Hoa Hoa em làm sao? Chúng ta mà đi, trong nhà em làm sao bây giờ?”

“Anh có em trai, em cũng có em, chúng ta đi còn có bọn em trai ở nhà, không có gì rắc rối cả.” Giang Vô Ngôn suy nghĩ rồi nói, “Hơn nữa nhà của chúng ta không ở nơi này, chúng ta là bị ba mẹ mua về, chúng ta phải đi thành phố lớn tìm gia đình chân chính.”

“Em... em đây là ý gì, em đang nói đùa đúng không?” Thạch Đạt Minh không dám tin tưởng.

“Tình huống cặn kẽ em sẽ giải thích với anh sau, em biết mình đang làm gì.” Giang Vô Ngôn ngữ khí trở nên kiên định, “Anh Thạch Đầu, em nhất định sẽ mang anh rời đi nơi này.”