Lão Hàng Xóm Đáng Ghét

Chương 8: Chương 8





- Trùi, bồ vẫn sốt nè, 38 độ _ Dung nhìn cặp nhiệt độ nói
- Nhưng mình thấy đỡ hơn lúc sáng thật rùi hi hi hi chỉ còn hơi đau đầu chút xíu thui mà
- Thật ko đấy, thấy đau chỗ nào nói mình đó, hay để mình gọi bác sĩ đến khám cho bồ nha
- ko sao thật đấy, có khi chỉ cần ngủ 1 giấc ngon lành sáng mai khỏe lại ngay thôi
- Vậy bồ nghỉ đi nhé, mình dặn bác Lê bảo nhà bếp nấu rất nhiều đồ đó tý nữa bồ phải ăn nhiều vào, bác sĩ nói bồ suy nhược cơ thể đó
- Hi` hì bồ tính vỗ béo mình hả, mình chẳng nhịn ăn bao giờ đâu, càng chẳng có khái niệm giữ eo, mình háu ăn lắm đó, nhưng ko hiểu sao chẳng béo đc
Cộc..cộc. Thưa cô, đến giờ ăn rồi – Tiếng bác Lê vọng vào
- Để mình ra xem
- Bác Lê ah, cháu dặn bác bao nhiêu lần rồi, ko đc gọi cháu là cô, bác phải gọi cháu là cháu – Dung hờn dỗi
- Nhưng… - bác Lê lúng túng
- Ko nhưng gì hết, cháu quyết rồi, bác ko nghe là cháu giận đấy
- Được rồi, đc rồi cô bé bướng bỉnh, 2 tiểu thư xuống dùng bữa đi – Bác Lê cười
- Bác ơi, bác cho cháu ăn trên phòng nhé, bạn cháu bị ốm mà, bác nói người mang đồ ăn lên phòng cho cháu đi – Dung nhõng nhẽo
- Được rồi để bác xuống nói với mấy người

Bác Lê đi rồi, Trúc nói với Dung
- Bồ để mình xuống nhà ăn cũng đc mà đâu phải phiền thế
- Ko sao, bồ đang ốm, xuống nhà làm gì, với cà mình toàn ăn trên phòng đó chứ, chỉ khi nào papa về nhà mình mới ăn ơ dưới nhà thôi. Bác Lê cũng chiều mình lắm
- Uh, bác í hiền ghê
- Bác Lê ở nhà mình lâu lắm rồi, từ hồi ông bà nội còn sống lận, nghe nói là ông bà thấy bác ko nơi nương tựa nên mang về nhà nuôi, bố mình coi bác như người trong nhà vậy, nhưng bác toàn quen tác phong từ hồi ông bà mình còn sống nên cứ gọi bố mình là ông chủ, mình là cô chủ. Trông bác hơi lạnh lùng vậy thôi nhưng tình cảm lắm, vợ bác mất lâu rồi, bác cứ ở vậy nuôi con thôi, bác có 1 người con trai học giỏi lắm, đc học bổng du học bên Mĩ lận đó. Bố mình định là sau này anh í về là cho về làm ở công tý bố luôn đó. Ở nhà này bố mình đi suốt, chỉ có bác là người hiểu mình nhất thôi
- Vậy sao, bác tốt thật đấy, mình thấy bác cưng bồ như trứng mỏng vậy, nhưng ko phải là của một người làm với cô chủ đâu mà thấy như là cha với con i
- Uh, mình cũng nghĩ thế
- Thế còn mẹ, sao ko thấy bồ kể
- Bố mẹ mình li dị lâu rồi, thỉnh thoảng mình cũng qua nhà mẹ chơi- Dung buồn buồn
- Mình xl bồ, tự dưng nhắc chuyện buồn của bồ
- Có gì đâu,bố mẹ mình tuy li dị nhưng họ vẫn là bạn, thỉnh thoảng cả nhà vẫn đi chơi, mẹ mình thỉnh thoảng vẫn sang chơi mà- Dung cười
………………………………..
Đồ ăn được mang lên, thôi thì đủ các món, nhìn đã thấy hoa mắt, nào là gà, cá, bò, hải sản blab la
- Bồ tính vỗ béo mình sao, chỗ thức ăn này đủ cho 7-8 người ăn no nê đó
- Mình chì dặn là làm món gì ngon ngon thôi, còn thực đơn toàn là bác Lê dặn nhà bếp đó chứ, bồ ăn đi, ăn rồi còn uống thuốc- Dung gắp lấy gắp để vào bát Trúc
2 đứa vừa ăn uống vừa cười đùa, ông Lê ở ngoài nhìn thấy hết, ông thấy vui vui, lâu lắm rồi bé Dung mới cười tươi như thế, ông hi vọng cô bé trong kia sẽ là 1 người bạn tốt của Dung
- Ôi, mình no lắm rồi, ko thể thở đc nữa, ko khéo chết vì no mất – Trúc nằm lăn ra giường xoa bụng
- Mình hơn gì bồ, ăn no là mắt lại đòi đoàn tụ nè
- Ha ha ha mình chúng mình giống 2 con ỉn quá – Trúc cười
“Heo ko đòi ăn kem, heo ko đòi ăn bánh..” – Tiếng chuông điện thoại của Trúc vang lên làm cả 2 đứa lăn ra cười bò. “papa calling”
- Bố mình gọi, Alo bố ạh
-
- Con khỏe mà bố (nói dối kìa), học hành vẫn tốt, mà bố thì sao công việc thế nào (đánh trống làng ngay đc)


- Bố cứ yên tâm làm việc đi, con lớn rùi mà, con cũng nhớ papa nhìu lắm

- Quà gì vậy bố?

- Bố toàn làm con tò mò thôi, mà bố cũng nghỉ sớm đi nhé
-
- Con chào bố
- Bồ ốm mà, sao lại nói ko sao- Dung hỏi
- Mình ko muốn bố lo, công việc rất bận, vả lại mình chỉ sốt nhẹ thôi mà
- Uh, cũng đúng, mà bồ uống thuốc đi, xong rùi đi ngủ nữa
Lên giường nằm, Trúc cảm thấy thật ấm áp, lâu lắm rồi Trúc mới có cảm giác ấm cúng như thế này. Dung lúc này cũng có cảm giác như Trúc, căn phòng thênh thang lạnh lẽo này hôm nay sao lại ấm cúng lạ. Tự dưng cả 2 cùng quay ra nhìn nhau…cười toe
- Cảm ơn bồ - Cả 2 cùng nói
- Sao lại cảm ơn mình – Đồng thanh tiếp
- Ha ha ha ha – cả 2 cùng cười
Dường như cả Trúc và Dung đểu hiểu nhau định nói gì, 2 cô bé ko ai nói nữa, và dần dần chìm vào giấc ngủ

…………….
Tại nhà Hoàng
Hoàng đang đi đi lại lại trong phòng, chốc chốc lại cầm điện thoại lên, rồi lại đặt điện thoại xuống, vò đầu bứt tai. Ngồi phịch xuống cái ghế, mắt cứ nhìn chăm chăm vào chiếc di động, trông Hoàng bây giờ như đang chơi trò thì xem ai chớp mắt trước vậy. Không biết bây giờ cô ta thế nào nhỉ (ngủ lăn quay rùi còn đâu), có ăn uống đc gì ko? (toàn ăn sơn hào hải vị đấy chứ), ko biết cô ta có nghĩ đến mình ko (ngủ từ đời nào rồi nghĩ gì nữa). Mải nghĩ Hoàng quay ra ngủ lúc nào ko biết (chán chưa)
………………….
6h sáng hôm sau tại nhà Dung
“Cái tay cái tay nắm lấy cái tay, nắm lấy cái chân với lại cái đầu…” Điện thoại của Dung reo lên. Mắt nhắm mặt mở Dung vớ lấy cái điện thoại . Số lạ thế
- Alo, Dung nghe đây ah – Giọng ngái ngủ
- Dung hả, anh Hoàng đây
- Hả, anh Hoàng ạ, sao anh biết số em, mà hôm nay ngày nghỉ có chuyện gì mà anh gọi sớm thế? (đang ngái ngủ nên ko chịu suy nghĩ gì cả)
- Anh chỉ gọi điện thoại hỏi xem…- Hoàng ngập ngừng
- Ah, anh hỏi Trúc hả, nó đỡ sốt rồi, hôm qua e cho nó uống thuốc rồi, bây giờ đang ngủ, sao anh ko gọi thẳng vào máy nó mà hỏi he he he ( cười gian thế)
- Ờ thì tại vì, mà thôi ko sao nữa thì tốt rồi bye nhá. Tút tút
Ơ, cái ông này đến lạ, Dung nhìn Trúc vẫn đang ngủ ngon lành cười tủm tỉm, “Chẳng lẽ Hoàng “P” lại đổ cô bạn mình sao”. Dung quay sang nhìn Trúc ngủ, trong Trúc lúc này nhìn như 1 công chúa vậy, xinh đẹp, đáng yêu. Công nhận Trúc xinh thật, vậy mà lâu nay cứ hóa trang cho xấu đi – Dung nghĩ. Bất ngờ 1 ý tưởng lóe lên trong đầu Dung, Dung rút điện thoại ra, chụp lia lịa, vừa chụp vừa cười khoái chí